Chương – Này…
Ta nói thầm một hồi, nói nhỏ bên tai nàng, đầu nàng nằm trong lòng ta cọ cọ vài cái giống như mất hứng với câu chuyện của ta.
Thân thể của nàng nóng như thanh sắt nung, sờ vào liền phỏng tay. Ta tháo ngọc bội trước ngực, đặt trêи trán của nàng, giúp nàng hạ nhiệt sau đó đem nàng ôm thật chặt cho đến khi ra mồ hôi mới thôi.
Ta ôm nàng khoảng một canh giờ thì thân thể nàng bắt đầu ra mồ hôi. Ôm nàng ta cảm nhận giống như mình đang ôm một chú cá nhỏ mới vớt từ trong nước ra, may mắn nàng không phải mỹ nhân ngư, nếu không ta sợ rằng cái đuôi của nàng sẽ đem da thịt ta cắt thành mảnh nhỏ.
Nàng bắt đầu nói mớ, môi mấp máy, đôi môi đỏ hồng phát ra âm thanh vô cùng nhỏ giống như đang đọc cái gì.
Ta đưa tai kề sát môi nàng cẩn thận lắng nghe, vài từ không hiểu nhưng mà ta cảm thấy quen tai, hình như là nàng nói chép lại quy tắc gì gì đó. Nữ nhân sống trong cung tâm phải tĩnh như nước, không được sinh ra ɖu͙ƈ niệm. Mỗi lần ta đều trái lương tâm chép những thứ đó, căn bản không thèm nhìn tới, còn nàng thì thuộc nằm lòng, nói ra cũng thật lưu loát.
Ta cảm thấy thật kỳ lạ, vì sao nàng sinh bệnh mà cũng không quên những thứ này. Ta cầm một chiếc khăn, tiến vào bên trong ổ chăn lau thân thể cho nàng.
Giọng nàng ngâm nga càng lúc càng lớn, càng ngày càng dồn dập.
Mỗi khi ta lau chiếc khăn qua cổ, ngực và thắt lưng của nàng thì nàng đọc những thứ kia càng to, vội vàng lặp đi lặp lại không ngừng.
Nàng nhíu chặt mi như đang kiềm chế.
Ta vuốt ve lưng của nàng "Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, sau đó sẽ khỏe lại"
Giọng nói mê man của nàng ngày càng nhỏ, cuối cùng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ta sờ trán của nàng, vẫn còn nóng, nhưng đã đỡ hơn khi nảy.
Ta thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dựa vào nàng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Thúy ở bên ngoài rất nhỏ giọng nói với ta "Hoàng hậu nương nương, khi nào chúng ta trở về?"
"Không vội" Ta nói.
"Nhưng mà nô tỳ vội"
"Ngươi gấp đi nhà xí cũng không ai cản ngươi"
Tiểu Thúy tức giận nói "Không phải, người bên ngoài hận không thể đem ta chôn sống"
Ta nhắm mắt lại nói "Họ động ngươi một lần, ta sẽ động thái hậu mười lần"
Thái hậu còn nằm trong lòng ta, đám nô tài kia cũng không có gan đụng vào cung nữ của ta.
Tiểu Thúy tiếp tục bên ngoài gấp gáp, đang đắm chìm trong tưởng tượng tràn đầy chết chóc, chịu đủ chà đạp.
Còn ta thì vội vàng giúp thái hậu lau mồ hôi.
Đợi đến canh hai, ta dùng trán mình chạm vào trán thái hậu, độ ấm giảm xuống, tay nàng cũng không còn rét run nữa. Ta nghĩ hẳn là đến lúc mình ra ngoài.
Ta mặc y phục của mình vào, từ trong chăn chui ra. Đi đền bên cạnh nàng sờ tới sờ lui sau đó đem một lớp y phục của mình quấn thành một khối để vào trong ngực nàng, đem chăn đắp thật kín.
Rời khỏi ổ chăn mới biết bên ngoài có bao nhiêu lạnh, ta cũng đổ một thân mồ hôi, đem mấy lớp y phục còn lại mặc vào, lần này tầng tầng lớp lớp quần áo không còn là gánh nặng nữa mà là vật sưởi ấm cho ta.
Tiểu Thúy buồn ngủ, mắt nửa nhắm nửa mở. Những cung nữ của thái hậu đứng gần đó, ánh mắt sáng như ngọn đèn nhìn ta chằm chằm.
Ta nói với Hương di và Thủy Kính "Thái hậu đã không sao, các ngươi nên nghe theo lời thái y nói, tạm thời đừng cho nàng uống thuốc bổ"
Các nàng nhìn ta, Hương di sờ tay thái hậu, biết thái hậu đang hồi phục nên cũng chủ động đưa ta ra ngoài.
Ta cũng không muốn một người âm u như vậy đưa ta về, ta đi nhanh ra cửa, cùng tiểu Thúy rụt hai vai bước vội.
Trong đếm tối có đèn lồng chiếu sáng phía trước nhưng mắt ta cứ mơ hồ.
Tiểu Thúy nói sau lưng ta "Nương nương, cũng chỉ có người chăm sóc tốt cho thái hậu"
Ta quay đầu lại nhìn nàng "Tại sao ngươi lại nói như vậy"
"Nương nương, người nghĩ thử xem, thân thể thái hậu là cành vàng lá ngọc, ai có gan để nàng bị đói chứ. Cách hoàng hậu nói chuyện với thái hậu cũng khác biệt, chuyện này cũng chỉ có người mới làm được"
Ta nói "Không phải vậy đâu"
Tiểu Thúy vội nói tiếp "Nương nương, thái hậu có vóc dáng thế nào, cao thấp hay mập ốm?"
"Ta vội cứu người nên quên chuyện này rồi" Ta trả lời đại, không muốn thỏa mãn tò mò của tiểu Thúy. Ta biết nàng không có ý xấu, nhưng bí mật của ta và thái hậu, ta sẽ không để ai biết, dù là một chút xíu.
Nói xong, bỗng dưng từ đâu có một làn gió thơm ngát thôi qua hai má ta. Còn có tiếng vạt áo di chuyển, rõ ràng không chỉ có hai người bọn ta ở đây.
Ta bị hoảng sợ không nhỏ, tiểu Thúy cũng vậy, hai người chúng ta gắt gao ôm nhau, sợ hãi đến nỗi không dám mở to mắt nhìn phía trước.
Không biết khi nào đứng một người trước mặt ta, trong tay cầm một cái đèn lồng hoa lệ, ánh sáng lung linh chiếu rọi gương mặt nàng, ta vừa nhìn thấy liền nhận ra, đó là Thủy Kính.
Ta buông tiểu Thúy ra, vỗ vỗ y phục trêи người, ngẩng đầu ưỡn ngực, đem hoảng sợ che dấu.
Thủy Kính quỳ gối nói "Thái hậu phân phó nô tỳ đến tặng riêng cho hoàng hậu"
Ta nghe sao giống đối thoại trước khi giết người bịt đầu mối quá vậy.
Ta nhìn tiểu Thúy, tiểu Thúy cũng nhìn nhìn ta, trong lòng cả hai ta đều sinh ra dự cảm xấu.
Ta bước vài bước, phát hiện Thủy Kính đi cũng rất nhanh, nàng đi một lát liền để tiểu Thúy cách biệt sau lưng.
Khi không nghe thấy bước chân tiểu Thúy nữa, Thủy Kính liền đột nhiên nói với ta "Hoàng hậu nương nương, đại ân đại đức người cứu thái hậu hôm nay, vô cùng cảm kϊƈɦ"
"Miễn đi, đây đều là chuyện ta phải làm" Ta cẩn thận trả lời.
Thủy Kính vừa nói vừa đi "Hy vọng hoàng hậu có thể làm một chuyện, không cần nói với người khác chuyện thái hậu sinh bệnh, cũng không cần nói cho người khác chuyện người đến thăm thái hậu"
"Vì sao?"
Thủy Kính ngẩng đầu, nở nụ cười sâu xa "Là vì hoàng hậu người"
"Ta hiểu rồi" Ta nói.
Đi đến ngoài cung thì tiểu Thúy mới đuổi kịp, nàng hỏi ta đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ lắc đầu, ngậm miệng không nói chuyện.
Trở lại cung, hoàng thượng đã ngủ. ta cởi y phục leo lên giường.
Tiểu hoàng đế hướng ngực của ta chui vào, hắn nói mớ "Tiểu nương…"
Ta nâng tay ngửi hương thơm trêи người mình, quả nhiên nhiễm mùi thơm của thái hậu.
Sáng sớm tinh mơ tiểu hoàng đế đã rời khỏi giường, ta bị một đám người ồn ào nên cũng không ngủ được. Ta mặc y phục vào đi ra ngoài nhìn, vẫn là tối đen, sao vẫn còn chiếu sáng trêи bầu trời, giống như đôi mắt lấp lánh. Thời tiết rất lạnh, sáng sớm trong không khí còn có sương.
Đội ngủ dẫn tiểu hoàng đế vào triều đem theo đèn lồng, một đạo đường cong phía quảng trường xa xa.
Ta ngáp một cái, đem y phục quấn chặt một chút.
Ta dậy sớm không có chuyện gì làm. Nên ngồi chép quy tắc mà thái hậu căn dặn, ta vượt mức hoàn thành nhiệm vụ.
Trải qua mấy canh giờ, cũng đến lúc ăn điểm tâm.
Ăn điểm tâm xong ta lấy y phục thái giám thay đổi, thoa thêm bột phấn trêи mặt, kiểm tra không có vấn đề gì, sau đó ta đi tới gầm giường lôi một cái thùng to ra ngoài, bên trong đều là đồ vật bị Dương phi thay đổi, ta cầm một bức tranh giấu trong tay áo, rời khỏi tẩm cung.
Làm theo ước hẹn trước kia, ta cầm một xấp tiền đứng gần chỗ bán đồ ăn vặt, đứng được một chút thì Tiền công công liền xuất hiện, vẫn là câu nói kia "Ngươi là người mới?"
Ta hiểu ý hắn "Tìm ngươi làm ăn"
Hắn vừa nghe lập quấn quýt ta nói "Này, đệ đệ, đừng nói với ta như thế chứ, ngươi ăn điểm tâm chưa?"
Ta thấy hắn che dấu nên kéo hắn đến một góc nói chuyện "Tiền công công, ngươi đừng làm bộ nữa, ngươi nói muốn buôn lậu, muốn kiếm tiền…"
Ha ha ha, hắn cười rộ lên. Ngầm hiểu, Tiền công công nói "Là ngươi sao, tiểu đệ đệ, ngươi mặc y phục dầy hơn hôm trước làm ta nhận không ra" Nói xong hắn liền rút ra một quyển sổ, ɭϊếʍ ɭϊếʍ ngón tay sau đó lật sách. Ta liếc mắt một cái, nhận thấy trêи giấy viết đầy tên, có thể thấy trong cung này, chuyện hủ bại không phải mới ngày một ngày hai mà đã thâm căn cố đế.
Hắn lật quyển số đến trang của ta nói "Ngươi là người bên cạnh hoàng hậu phải không?"
"Phải" Ta nói.
"Có gì tốt mau lấy ra cho ta xem" Hắn thèm nhỏ dãi nói.
Ta lấy bức tranh từ trong áo ra, mở ra trước mặt hắn, hắn nhìn nửa ngày cũng không nhận ra được gì, ta nói "Nét chữ rất tốt, chữ viết kia, có phải rất quen thuộc?"
"Ngô phật tử?" Hắn nheo mắt lại nhìn kỹ.
"Đúng, họa sĩ nổi tiếng nhất thiên hạ, bức tranh này chính là của hắn. Ngươi nhìn bức họa này đi, nét bút, đường cong, chỉnh thể khung, chính từ tay hắn mà ra"
Ta chỉ vào từng chi tiết cho hắn thấy.
Hắn lấy một quyển sổ khác ra, lật lật rồi nói "Là đồ vật bên cạnh thái hậu, đem ra ngoài có thể bán được một ngàn hai trăm lượng"
Ta vỗ vai hắn lớn tiếng cười, ta vẫn cười không ngừng, hắn lộ ra ánh mắt khó hiểu nhìn ta "Sao vậy, bằng hữu?"
"Một ngàn hai trăm lượng, ha ha ha…" ta lau khóe mắt, dùng sức đè bả vai hắn nói "Ngươi xem ta như tên ngốc mà đùa giỡn sao, bức họa này đem ra phố cầm có thể được năm ngàn lượng, ngươi ra giá chỉ có hơn một ngàn, ta không bán"
Ta giả vờ đứng lên, hắn vội kéo tay áo ta lại.
Ta cười, nghĩ hẳn là hắn đã mắc bẫy.
Hắn nói "Xem ra tiểu ca cũng là người hiểu biết, thế này đi, giá ngươi nói cũng giống như ta nghĩ, ngươi nói năm ngàn bên này ta cũng nghĩ năm ngàn, nhưng mà vấn đề là tiền đó cũng phải phải một mình ta trả"
"Còn có người khác?" Ta hỏi.
Hắn nói "Kỳ lạ lắm phải không. Kinh ngạc phải không, muốn việc lưu loát thì phải đút lót"
Ta nói "Thật sự không đủ năm ngàn sao, số tiền như thế quá ít?"
Hắn cắn răng nói "Sẽ thêm một…một…một"
Ta bắt lấy tay hắn nói "Thêm một ngàn hai đi"
"Ta không phải phụ thân ngươi!"