Chương – Cảm ơn
Nàng cúi đầu, gương mặt nho nhỏ vẫn bình tĩnh như thường ngày. Ta nhìn ánh mắt nàng, tự mình đa tình nghĩ là nàng luyến tiếc ta rời đi.
Ta cười ha ha ngây ngô, nhặt áo lông chồn lên phủi bụi bặm, sau đó giúp nàng khoác lên người, ta nói "Sau này không được luôn đứng bên ngoài, ở đây gió lớn, đứng lâu sẽ bị cảm lạnh"
Áo lông chồn khoác trêи thân thể nhỏ gầy của nàng. Mà giá trị xa xỉ của chiếc áo này cũng nhắc nhở ta, tiểu câm điếc không phải là một cung nữ.
Ta cười cười nói "Ta phải đi rồi, ta còn phải làm việc nữa, ngươi không cần cố ý đến đây chờ ta, ta có rất nhiều chuyện phải làm nên không thể tới đây mỗi ngày được. Nhưng mà khi nào có cơ hội ta sẽ tới…. sau này, ta có gì ngon sẽ đem cho ngươi một ít. Ngươi thích ăn gì thì cũng có thể nói cho ta biết nha. À, ta quên ngươi sẽ không nói chuyện, ngươi có thể viết ra giấy cho ta" Ta định nói những thứ kia vốn là lễ vật ta mang cho nàng, nhưng mà lý trí ta liền kiềm chế xúc động, những thứ kia đều thàng chứng cứ phạm tội, ta nói ra thì cũng vô ích thôi.
Nàng cầm lấy tay của ta, từ trong lòng bàn tay viết ra hai chữ cảm ơn.
Ta nắm chặt tay, cũng giống như nắm chặt cảm giác ngứa ngáy ấy.
Ta nói "Ta thật sự phải đi rồi"
Nói xong liền dùng sức chạy đến góc tường nhảy lên.
Nàng đứng tại chỗ nhìn theo ta.
Ta quay đầu lại nhìn nàng một chút, mỉm cười rồi từ thân cây nhảy xuống.
—-
Buổi tối, tiểu hoàng đế không đến chỗ ta, long sàn còn dư một khoảng trống thật lớn, ta ôm chăn trở mình vài cái, quay cuồng hết bên này sang bên khác.
Bên ngoài có người hỏi "Nương nương sao người không ngủ đi"
Ta nói "Ngủ không được, tiểu Thúy, ngươi cũng ngủ không được sao"
Tiểu Thúy nói "Nương nương, nô tỳ phải canh gác, không có cách nào ngủ"
"Được rồi, được rồi, ngươi cứ xem như ta ngủ rồi đi"
"Nương nương, người nhớ hoàng thượng sao?"
"Ta…" Ta khinh, ý nghĩ gì vậy? Ta mà nhớ một tiểu hoàng đế năm tuổi miệng còn hôi sữa sao?
Ta ngồi dậy vén rèm lên, nhìn thấy tiểu Thúy đang đứng ngay ngắn, so với tượng đá còn đứng thẳng hơn, trái lại làm ta giật mình.
"Tiểu Thúy, lại đây" Ta nói.
Tiểu Thúy lên tiếng "Được, lập tức đến ngay"
Ta cảm thấy kỳ lạ, bước tới chỗ của ta chỉ có ba bước thôi, cần gì ngươi phải nói đến ngay. Nhưng mà hành động tiếp theo của nàng đã giải thích cho ta biết. Nàng rút một cái cây gỗ dài từ sau lưng ra, thì ra lúc nảy nàng đứng thẳng được là do có cây gỗ này làm chỗ dựa. Đến khi rút cây cọc gỗ ra rồi thì thân thể tiểu Thúy lập tức mềm nhũn, lung lay như lá rụng trong gió.
Nàng đi đến trước mặt ta, hỏi "Nương nương có chuyện gì phân phó?"
"Cỡi y phục leo lên giường" Ta nói.
Tiểu Thúy rút lui ba bước, kêu to "Nương nương, người muốn làm gì?"
Giờ phút này trong cảnh tối lửa tắt đèn, âm thanh nàng lúc đó hiệu quả giống như sét đánh lúc nửa đêm, ta sợ kinh động những người khác, đến lúc đó ta có nói cũng nói không rõ, giải thích chuyện này như thế nào đây, ban đêm ta kêu tỳ nữ cỡi quần áo lên giường?
Ta thấp giọng nói "Câm miệng"
Tiểu Thúy che miệng lại.
Ta nói "Xem đầu óc ngươi nghĩ toàn thứ gì?"
"Nương nương, đây là quy tắc ngầm trong hậu cung, hoàng thượng sủng ái cũng chỉ là một thời gian ngắn, đêm dài về sau đều phải nghĩ biện pháp vượt qua a, huống hồ bề ngoài nô tì tuy rằng không tính là cấp bậc tiên nữ nhưng mà, nhưng mà cũng dễ coi lắm nha, sẽ rơi vào quy tắc ngầm, tha mạng ta đi" Nói xong, nàng phát ra một tiếng thở dài.
Ta nói "Ai muốn quy tắc ngầm với ngươi, ta không nghĩ như vậy, lên đây, ngủ cùng ta"
"Vậy không phải là quy…"
"Ngươi nói nữa thì sáng mai ta sẽ đem ngươi tống khỏi hoàng cung" Ta uy hϊế͙p͙ nàng.
Tiểu Thúy tự giác cởi y phục của mình, tốc độ cực nhanh, tựa như lột vỏ hành tây, không lâu sau liền sạch trơn, một bộ y phục không còn lại cái gì.
Nàng ôm cánh tay, lạnh run, nói "Nương nương, đủ chưa?"
Ta trợn trắng, nói "Ta không kêu ngươi cởi sạch toàn bộ, bình thường ngươi mặc cái gì thì cứ làm y như vậy"
Nàng vừa nói thầm vừa đem nội y mặc vào, sau đó thật cẩn thận tới gần mép giường, nhìn thấy bức tranh long phụng treo trong góc giường liền nói "Nương nương, người phải biết rằng giường rồng này chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu mới có thể ngủ, nô tì ngủ là phải chịu tội mất đầu"
"Ta đảm bảo cho mạng sống của ngươi, bây giờ ngươi có thể lên đây chưa?" Ta nói.
Nàng cắn chặt răng, làm ra bộ dạng sắp đi chiến trường, sau đó chui vào trong chăn, hai tay ôm trước ngực, ánh mắt nhắm chặt, nói "Nương nương, Tiểu Thúy sống là của người của người, chết cũng là ma của người, mời người tự nhiên…"
Ta nói "Câm miệng, ngủ!"
Sau đó không có tiếng động.
Thật lâu sau, tiểu Thúy nhỏ giọng "Nếu nương nương thật sự cô đơn, tiểu Thúy có thể hy sinh một chút…"
Lại im lặng, sau đó ta mở mắt hỏi nàng "Phi tần trong cung giải quyết cô đơn bằng cách nào?"
Tiểu Thúy xoay người, ánh mắt tỏa sáng trong đêm, nàng nói "Nương nương nói là trống rỗng trong lòng của họ hay là thân thể trống rỗng?"
"Có khác nhau sao?"
"Có chứ. Nếu là tâm hồn cô đơn thì các nàng có rất nhiều cách thỏa mãn, thanh tâm quả ɖu͙ƈ ngăn chặn ham muốn, tâm trong sáng thì quy y cửa phật, trong lãnh cung có rất nhiều Quan Âm đường, đều là do các nương nương xây dựng. Ngoài ra còn có nhiều phi tần tự tìm các cung nữ xinh đẹp nói chuyện luyến ái, thật ra cách tốt nhất chính là tham gia vào đấu đá tranh giành, như vậy thì liền hết cô đơn"
Tiểu Thúy cũng không gạt ta, chuyện gì cũng nói thật lòng.
Tiểu Thúy nói, trêи đời này cũng không có hoàng hậu nào giống ta. Năm trăm năm trước không có, năm trăm năm sau cũng không có. Ta nói trước kia ta cũng không phải đại tiểu thư gì, cũng không phải là phú nhị đại, ta chỉ là giai cấp bình dân có suy nghĩ bình thường, cho nên khi ta làm hoàng hậu thì ta cũng không có thói quen diễu võ dương oai.
Tiểu Thúy nói nàng hy vọng ta có thể bảo trì tinh thần quý giá này, đối với mọi người phải ôn nhu như mùa xuân. Nhưng mà trong hậu cung này không phải ai cũng là người hiền lành, lúc gặp kẻ thù thì phải lãnh khốc như lá vàng mùa thu.
Tiểu Thúy nói đời này nàng cũng sẽ không rời khỏi hoàng cung, đi ra ngoài cũng không có chỗ cho nàng sống yên phận.
Chúng ta cùng nhau nói chuyện, cùng nhau ngủ giống như bạn bè quen nhau từ nhỏ.
"Còn phương pháp giải tỏa cô đơn thì sao" Ta hỏi.
Tiểu Thúy nói "Quả nhiên nương nương cô đơn" Nàng ước gì ta có thể tự mình thừa nhận là ta cô đơn. Nếu như ta tự thừa nhận thì chính là nói ta chưa thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng.
"Ngươi còn chưa nói"
"Nương nương, cũng không có gì bí mật, đơn giản là ma kính [],sẽ dùng chút đạo cụ a, có vài nương nương khẩu vị nặng, không thích mấy cách gãy ngứa kia, nàng sẽ dùng roi mây, gậy gộc, hay là đinh…"
[] Ma kính: Chuyện ân ái của hai nữ nhân trong cung.
"Quả nhiên là khẩu vị nặng" Ở bên ngoài ta cũng từng nghe qua có những người khẩu vị vô cùng nặng, không ngờ trong hậu cung này cũng có.
"Nương nương, không lẽ muốn thử" Tiểu Thúy che miệng cười.
"Không có"
"Đáng tiếc cho nương nương, còn trẻ đã phải tiến cung, Hoàng thượng lại còn nhỏ, thật đáng thương…" Trong lời nói của tiểu Thúy, ta không nghe ra một chút đồng tình nào mà ngược lại là vui sướиɠ khi người khác gặp nạn.
Cảm thán một hồi, nàng liền nói "Nương nương, người không ngại tìm một người an ủi mình chứ, ta sợ áp lực sẽ hủy hoại người, cũng giống như Dương quý phi"
Ta ngạc nhiên nói "Ngươi nói kẻ dùng roi da đánh người là Dương quý phi"
Tiểu Thúy ý thức được mình lỡ lời, che dấu cũng không kịp "Đúng, cái đó cũng không phải là bí mật gì, Dương quý phi là người có khẩu vị này, cho nên cung nữ thu vào cũng chỉ là cao thủ thôi, tiện cho việc dùng đồ vật của người tập võ"
Ta nghĩ nghĩ một chút liền nói "Không phải nàng đánh người khác mà là người khác đánh nàng?"
Đây mới là chuyện chấn động nhất, ta còn nghĩ Dương quý phi đánh người khác, không ngờ là ngược lại. Hàng ngày thấy nàng ra vẻ cao cao tại thượng như thế, mặc kệ ai đều phải thấp hơn nàng một bậc khi đứng trước mặt nàng, ai biết chính là như vậy.
Tiểu Thúy nói "Chuyện này chỉ có mình ta biết, người khác cũng không biết. Khi bên ngoài thì ai cũng biết Dương quý phi dùng roi đánh người, ai cũng sợ nàng, nhưng khi đóng cửa phòng lại thì đều là người của nàng đánh nàng, như vậy cũng là một cách hưởng thụ"
"Ngươi biết thật nhiều" Ta nhìn tiểu Thúy nói.
Nàng giật mình "Đương nhiên, phải xâm nhập hiểu biết chứ"
"Tên thật của ngươi là tiểu Thúy sao?"
"Không phải, trước kia tiến cung vẫn có tên nhưng sau này quên rồi, tên này là tên trong cung, dễ viết lại dễ nhớ" Đây là đau buồn của cung nữ, ngay cả tên họ của mình cũng không có.
Ta hỏi "Vậy nếu thái hậu cô đơn thì làm sao?"
Tiểu Thúy há hốc vì ngạc nhiên.
"Sao vậy? Ta không thể hỏi sao?"
"Không không, nô tỳ không có ý này, nô tỳ cảm thấy nương nương quá lớn mật"
"Ừ, thì sao?"
"Công việc hàng ngày của thái hậu đều do đích thân nàng phụ trách, không cần người khác nhúng tay vào. Bình thường, thái hậu triệt để trốn tránh, người khác muốn nghe cũng không nghe được huống chi là biết"
"Cho nên ngươi không biết?"
"Nô tỳ thật sự không biết"
"Ừ, vậy ngủ đi" ta kéo chăn lên cao, nhắm mắt ngủ.
Ban đêm, ta tỉnh lại một lần. Đụng đến khoảng trống lạnh như băng bên cạnh, khi đó ta ngủ mơ mơ màng màng, cũng không để ý, có lẽ tiểu Thúy đã quay về chỗ ngủ của mình.
—-
Quyển sách nữ tắc ta đều chép xong, tay cũng chay thành cục. Ta cũng không biết ai là người viết ra quyển sách này, lời hay ý đẹp đến trình độ này, vừa ra tay thì văn lưu loát trăm chữ. Cuộc sống sau này ở mỗi góc tường đều phải tuân theo quy cũ.