Chương – Thực hiện
"Vậy chờ ngươi trưởng thành rồi nói sau" Ta nghĩ, nếu đợi 'tiểu kê kê' của hắn lớn lên thì có lẽ ta đã thành một lão thái bà. Nói như vậy chắc tiểu hoàng đế không hứng thú với một bà lão chứ? Loại 'đôn luân chi lễ' này chắc cả đời cũng không làm được.
Đột nhiên ta cảm nhận được đời này của mình là cái dạng gì, ta bị dọa đổ một thân đầy mồ hôi. Lần đầu tiên ta có cảm giác phẫn nộ cùng không cam lòng như vậy, dựa vào cái gì mà ngay cả hạnh phúc cơ bản nhất của một nữ nhân cũng không cho ta.
Tại sao! Tại sao lại đối xử với ta như vậy!
Ta nhìn tiểu hoàng đế, hắn rụt cổ, giọng còn hôi sữa nói "Hoàng hậu….thái ….. thái phó nói…"
"Hoàng thượng, ngươi còn nhỏ. Những chuyện thái phó nói phải đợi ngươi lớn lên mới có thể làm"
"Vậy hôn môi thì sao?"
"Cái gì?"
Ta nổi giận đùng đùng đi về hướng điện Sùng Văn, trêи đường đi không ai dám cản ta lại, ta đi thẳng vào trước điện, hít sâu một hơi, đá văng cửa.
Có một sư phụ già và mấy tiểu hoàng tử đang học bài. Mấy đứa nhỏ này đều là hoàng thân quốc thích, nhỏ thì mười ba mười bốn tuổi, lớn hơn chút nữa thì mười bảy mười tám. So với tiểu hoàng đế thì lớn hơn rất nhiều, bọn họ tự quậy phá bên dưới, mặc kệ thái phó giảng bài bên trêи.
Chờ ta vọt vào trước mặt thái phó, thì hắn liền lùi về sau mấy bước, nói "Hoàng hậu, thỉnh tự trọng. Bằng không, lão phu…lão phu sẽ gọi người vào"
"Chương thái phó, ta hỏi ngươi. Tại sao tiểu hoàng đế biết chuyện hôn môi?"
"Lão phu….thần không biết, mong…mong hoàng hậu minh giám…..Vi thần cẩn trọng truyền dạy kiến thức, giải thích nghi ngờ, thuyết giảng đều là những học vấn của Khổng Minh….Chuyện khó nghe này, thần tuyệt đối không dám đem ra làm ô uế đầu óc Hoàng thượng"
"Không phải ngươi dạy?"
"Thần xin thề"
"Vậy thì ai dạy tiểu hoàng đế?"
Sau điều tra được mới biết là do hai vị công tử cùng khóa dạy cho tiểu hoàng đế. Hai vị công tử này ngày thường hay ôm ôm ấp ấp, tình chàng ý thϊế͙p͙ không kiêng kỵ ai hết. Khi thì làm trò trước mặt tiểu hoàng đế, khi thì nói 'hôn lão bà' một cái khi thì nói 'thơm' một chút. Tiểu hoàng đế mới có năm tuổi, nhưng mà khả năng tiếp thu vô cùng nhanh, dần dần cũng bị nhiễm thói hư tật xấu này.
Trời ạ! Tiểu hoàng đế mới năm tuổi, nếu sau này hắn lớn lên mà ham mê sắc đẹp trở thành hôn quân thì biết làm sao?
Lúc này tiểu Thúy nói một câu làm đánh mất băn khoăn của ta "Nương nương, sao nương nương lo cho hoàng thượng giống người yêu quá vậy?"
"Ta giống hệt như mẫu thân hắn thì có" Ta xoa mặt mình nói "Nếu hơn mười tuổi ta lấy chồng thì con ta còn lớn hơn hắn nữa kìa. Thử nghĩ nếu sau này ta và hắn phải làm 'chuyện kia' ta liền có cảm giác lσạи ɭυâи ghê tởm, ngươi xem đi, ta nổi hết da gà lên đây này…"
Tiểu Thúy vội che miệng ta lại, nói "Nương nương, lời này không thể nói lung tung được, cẩn thận, nếu bị người khác nghe được thì sẽ gặp phiền phức đó"
"Được, ta không nói. Tóm lại ta không thể làm cho Hoàng thượng coi trọng ta" Ta nắm chặt hai tay nói.
Tiểu Thúy lắc đầu "Nương nương, vậy làm sao đây?"
"Ta?"
"Nương nương, ngươi ngốc thật hay giả vờ ngốc với nô tỳ vậy? Nếu sự thất như ngươi nghĩ thì sao này phải làm sao đây?"
"Ta….ta chưa nghĩ tới nữa….có lẽ là…sẽ có cách thôi…" Thật buồn a!
Vì muốn bồi dưỡng khiếu thẩm mỹ chính xác và thiên hướng cho tiểu hoàng đế nên ta quyết định mời vài vị nữ quan tiểu thư bồi hắn. Để vài vị cô nương bên cạnh tiểu hoàng đế, để hắn có thể biết mỹ nhân trêи đời này là cái dạng gì. Như vậy thì khi hắn lớn lên thì tư tưởng cũng không bị lệch lạc.
Mọi người không đồng ý ta làm như vậy, họ đều nhất trí cho rằng đây là hành vi ngu ngốc. Nếu như để tiểu hoàng đế chỉ nhìn những mỹ nữ kia thì cả đời hoàng hậu chỉ có thể làm cô nương thuần khiết.
Nhưng mà ta vẫn quyết tâm, trực giác nói cho ta biết tránh xa tiểu hoàng đế chính là cách giải quyết cho những gút mắt. Tốt nhất là nên sớm chặt đứt liên hệ, chuyện sau này thì hãy để sau này nói.
Đêm giao thừa, lại là một đêm rơi nhiều tuyết.
Khi thấy tuyết rơi xuống, theo phản xạ ta sờ sờ cổ mình. Sáng nay vừa coi một quẻ, là là quẻ xấu. Có tai ương máu chảy.
Tiểu Thúy đào một cái hố thật to trêи tuyết trước cửa điện, trồng một cây lê vào. Theo như nàng nói thì mùa xuân sẽ nở hoa, ngoài ra còn là hoa đỏ thắm.
Chưa đến buổi chiều thì tuyết đã phủ đầy mặt đất, ta và tiểu Thúy ngồi ngốc trước cửa ngắm tuyết rơi, tiểu Thúy nhẹ nhàng nói một câu "Mọi chứng cứ đều bị vùi dưới tuyết, trắng xóa một mảnh, cũng thật sạch sẽ a"
Buổi chiều thì tuyết mới ngừng rơi, khoảng sân trước Vị Ương Cung được quét dọn sạch sẽ, sau đó trải thảm đỏ, đặt hơn mười cái bàn lớn. Cung nữ đi qua lại chuẩn bị cho yến tiệc vào đêm nay, Ngự Thiện phòng cũng mang bột làm bánh bao và công cụ làm bếp đến. Dựa theo phân phó mà đặt ở chỗ cố định.
Mọi việc đều giao cho người khác làm, còn ta chỉ việc ngồi một chỗ uống trà ăn bánh ngọt.
Cứ như vậy cho đến tối, tiểu hoàng đế và bá quan văn võ cũng đến, một bàn dài đầy nữ nhân của hậu cung đang vui đùa.
Ban đầu chỉ có mấy người đến tham dự, ta phải cho người đến mời. Giọng nói truyền khẩu dụ hết lượt này đền lượt khác. Ta ra lệnh cho bọn họ phải truyền lệnh đến khi nào các nàng đến tham dự tiệc mới thôi, không chịu đến thì cứ tiếp tục truyền khẩu dụ. Bọn phi tần nghe đến phát phiền nên bắt buộc phải tới.
Làm vậy thật hiệu quả, các cung phi lục tục lại đây. Đến khi yến tiệc bắt đầu thì đa số đều đã đến.
Các nàng đến rồi mới biết yến tiệc đêm nay không giống như mọi khi là ngồi xung quanh bàn thưởng thức sơn hào hải vị. Trêи bàn chỉ có bột mỳ, bên cạnh đặt đủ loại nhân bánh và nguyên liệu, nồi hấp bên cạnh thì lửa cháy phừng phừng.
Các nàng xoay lưng muốn bỏ đi, ta liền kéo các nàng trở lại. Trước mặt mọi người nên các nàng không dám trở mặt, ta hy sinh mặt mũi cười đến ngọt ngào đem các nàng quay về bàn. Bưng nước rửa tay, đeo tạp dề đâu vào đấy sau đó bắt đầu học làm bánh bao.
Chủ đề hôm nay chính là tự do trổ tài, làm bánh bao, sủi cảo, bánh trôi, muốn làm món nào cũng được. Tất cả nguyên liệu đều chuẩn bị sẵn, bên cạnh còn có đầu bếp dày dặn kinh nghiệm chỉ dẫn, chỉ cần muốn là có thể làm được.
"Hoàng hậu, rốt cuộc ngươi muốn tạo áp lực cho bọn ta đến khi nào?"
"Đúng vậy, làm chuyện vô ích, không bằng hồi cung ngủ một giấc"
Âm thanh tiêu cực vừa phát ra thì mọi người cũng bắt đầu ăn theo.
Ta không có tư chất bẩm sinh biết làm bánh bao, phải đem bột nhào tới nhào lui mấy lần, cuối cùng tùy tiện nặn hai cái đầu tròn tròn lại với nhau, gắn thêm hai cái tai, chỉnh sửa một chút, sau đó nói với các nàng "Các vị muốn ngủ thì ngày nào mà ngủ chẳng được, hôm nay mời mọi người đến đây là muốn mọi người quây quần chung với nhau vui chơi, cơ hội hiếm này không phải lúc nào cũng có. Các ngươi xem ta làm con thỏ này"
"Con này mà con thỏ hả? Mèo chẳng ra mèo" Liền có người lập tức giội nước lạnh ta.
"Sao không giống, hai cái lỗ tai, một cái đuôi,…" Chỉ trong chốc lát, một con thỏ sống động xuất hiện trước mặt ta. Người làm ra con thỏ tinh xảo này lại là người vừa rồi chống đối liên tục – Như thái phi.
Nàng vô cùng đắc ý nói "Ta làm mới giống"
Mọi việc sau đó phát triển vượt xa sức tưởng tượng của ta, những người còn lại đương nhiên là không chịu nhìn người khác hơn mình. Các nàng cũng bắt đầu nhiệt tình khí thế ngất trời bắt tay vào làm.
Đủ các loại bánh bao có hình thù khác nhau được làm ra, sau đó thì được để vào nồi hấp.
Chờ đợi đến cuối cùng thì cũng nhận được kết quả, thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến. Bánh bao ra lò, sau đó được phân phát đến tay từng người.
Tuy là những chiếc bánh bao không đáng bao nhiêu tiền, nhưng dù sao cũng do chính tay mình làm ra, cho dù xấu xí cỡ nào thì cũng không ghét bỏ nó.
Ăn kèm với mấy món điểm tâm, hương vị cũng tăng thêm vài phần.
Cái con bánh bao ta làm vốn là 'con gì chẳng ra con gì', ta định bỏ nguyên con vào miệng nhai nuốt một phát cho xong, nhưng lúc này có nhiều người bên cạnh đang nhìn cho nên vì mặt mũi mà phải ăn từ tốn. Đầu tiên là ngắt đầu thỏ bỏ vào miệng chậm rãi nhai nuốt, tiếp theo là đến ngắt chân thỏ…
Ăn xong bánh bao, theo như thường lệ thì phát bao lì xì và lễ vật được chuẩn bị kỹ lưỡng. Chờ tất cả ra về hết rồi ta mới hỏi người bên cạnh mình "Hôm nay ta sắp xếp thế này ngươi thấy có hợp lý không?"
"Nói thật hay là khen ngợi?" Linh nhi vẫn nói với ta câu nói quen thuộc ấy.
"Nói một câu công bằng đi"
"Nô tỳ cảm thấy nương nương làm không tồi" Linh nhi cười hì hì nói.
Ta bị nàng chọc cười, lập tức đắc ý liền "Thấy chưa, đã nói là ta có bản lĩnh mà!"
"Nương nương, ngài đừng quên chuyện này còn có công lao của thái hậu" Linh nhi nhắc nhở ta.
Ta suy nghĩ, sao ta có thể quên một nhân vật quan trọng như vậy. Hôm nay ta chủ trì thành công yến tiệc này cũng đều nhờ vào thái hậu, nếu không có nàng giúp đỡ thì trận này thế nào cũng biến thành trò cười thiên hạ.
Nàng không tới tham gia yến tiệc. Nhưng mà ta thì cũng nên đến nói với nàng một lời cảm ơn.
Ta cầm theo mấy cái bánh bao, mấy cái này không phải ta làm. Đều là do nữ đầu bếp khéo tay làm ra, bánh bao hình con thỏ to như bàn tay, cùng lão hổ, còn có mấy con vật khác, ta nhìn cũng cảm thấy thích thú, nhân lúc còn nóng mang đến cho nàng.
Cầm mấy cái bánh để trước mặt nửa ngày cũng không có người nhận, ta hết chịu nổi nên lên tiếng "Thái hậu, ngươi có đói bụng không?"
"Mấy thứ này là gì?" Kết quả là nàng lại không biết những chiếc bánh này có thể ăn.
"Bẩm thái hậu, những thứ này là bánh bao"
"Ngươi đừng gạt ta, bánh bao không phải như vậy, banh bao phải tròn tròn, đầy đặn…" Nàng khoa tay múa chân mô tả.
Đó là bánh bao ta hay đem cho nàng ăn nên nàng đặc biệt nhớ rõ.
Ta nói "Bề ngoài không giống nhưng mà bên trong thì vẫn như nhau, chẳng qua là thay đổi hình dạng bánh bao một chút. Ha ha, ngươi ăn thử con thỏ trước đi"
Nàng do dự cầm con thỏ, sau đó lại không biết xuống tay từ đâu.
Ta vội ra tay giúp đỡ, cầm lấy tay nàng xé đầu con thỏ, nàng nhíu mày nhìn ta, biểu cảm như muốn nói: Thật không nỡ chút nào.
Ta thấy nàng nhíu mày, nghĩ nàng không thích ăn nên liền đem đầu con thỏ cho vào miệng mình, nói "Không phải ăn rất ngon sao? Tai sao không thích ăn chứ?"