Đối Tượng Ngoại Tình Của Hoàng Hậu Ở Hậu Cung Là Thái Hậu

chương 75: sủng vật không được ăn không ngồi rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương – Sủng vật không được ăn không ngồi rồi

Con sư tử kia nói mình là thần thú, nhưng mà ta thật sự không nhìn ra nó là thần thú chỗ nào, bộ dạng rất đáng yêu kết cục lại biến thành thú cưng của các vị cô nương. Chỉ cần những người nào tuổi nhỏ hơn Hương di thì liền muốn sờ sờ xoa xoa nó sau đó lại nắm lỗ tai của nó một chút.

Phát Tài cả ngày vẫn duy trì bộ dạng nhe răng trợn mắt để đe dọa mấy cô nương có ý đồ bất chính với nó, đáng tiếc trời sinh vóc dáng nhỏ bé, mặc cho bày ra bộ dạng đáng sợ thế nào thì cũng không có ai bị dọa, ngược lại là hồng tâm trong mắt lại gia tăng vô số.

Nó phát hiện chỉ khi đi theo thái hậu thì mới không có người đến gây rối nó, cho nên lại càng tích cực theo sau thái hậu, như hình với bóng.

Thái hậu nói nó đúng là một linh vật, hơn nữa tính tình cũng thông thái, nhắm mắt theo đuôi cùng đi phía sau, giống như là người hầu đi theo chủ nhân.

Những lúc Thái hậu đi vắng, nó liền trốn mất, cung nữ tiến vào đều dùng ánh mắt nóng bỏng đặt lên người nó, trong lòng của các nàng đều quanh quẩn lên một câu như thế này: Nhịn xuống, không thể xúc động, đây là sủng vật của thái hậu, sờ soạng là bị chặt đầu, thật sự là nhớ…quá, muốn sờ sờ nó xoa xoa nó quá! !

Suy nghĩ thật sự là quá táo bạo, vì thế cho nên ta cũng có thể cảm nhận được, ta và Phát Tài cùng nhau run run một lúc lâu, oán niệm khiến cho nơi này đều lạnh hơn bên ngoài.

Khi ta ngồi trong hậu viện, Phát Tài liền ngồi xổm bên cạnh ta, ta ngại nó phiền, phái nó đi nơi khác, chỉ cần không bị người bắt được thì đi nơi nào chơi cũng có thể.

"Ngươi ở đây mấy trăm năm nhưng vẫn chưa biết hoàng cung là gì, đi dạo cho biết đi, chơi mệt thì quay về."

"Ở đây thì có chỗ nào vui chứ, không bằng một nửa Thiên cung, cũng không có những thứ ta thích thú, hơn nữa nơi này đâu đâu cũng là cạm bẫy, ta không thèm đi chơi đâu!". Phát Tài vuốt sợi lông của nó, chẳng thèm ngó tới đề nghị của ta.

"Nói trắng ra là ngươi ngươi sợ?". Ta nhún vai.

"Ai sợ, ngươi nói ai sợ? Ta chính là thần thú, cùng trời cuối đất xuống suối vàng ta cũng không sợ!"

"Ngay cả cửa ngươi cũng sợ không dám ra mà còn nói…"

"Đừng vội vũ nhục ta!". Phát Tài giận dữ đứng dậy, hóa thành một luồng kim quang hiện lên trước mặt ta.

Ta mỉm cười nhắm mắt lại, nghĩ thầm rốt cục có thể thanh tĩnh.

Ta nghe cung nữ nói có đặc phái viên từ ngoại bang tới chơi, tiểu hoàng đế đang trêи đại điện thiết yến khoản đãi nhóm người ngoại quốc kia, bởi vì đây là lần đầu tiên tiểu hoàng đế tiếp đãi khách nước ngoài, sợ hắn không đối phó được cho nên thái hậu cứ ngồi sau mành cùng tiểu hoàng đế.

Nghe nói những người này đến từ Tây Phương xa cách, đi qua vô số ngọn núi bơi qua vô số con sông mới đến được đất nước thần bí kia. Bọn hắn có mái tóc màu vàng và mắt xanh, diện mạo cũng không giống người chúng ta bên này. Hai nữ nhân đại biểu đi theo đều gầy sát xương sườn, theo như bọn hắn thì đó là mỹ nữ của quốc gia Tây Phương, là những tiểu thư được tuyển chọn kỹ lưỡng. Còn nam nhân thì vừa cao vừa khỏe mạnh, dã man thô lỗ, không giống nam nhân nước nhà nhã nhặn tuấn tú.

Khi bọn họ đến thì mang theo rất nhiều chuyện tình mới mẻ, nghe nói bây giờ đang ảo thuật trước mặt tiểu hoàng đế.

Ta đứng trước cửa chờ thái hậu trở về, sẵn tiện nghiền ngẫm lại tâm tình của thái hậu lúc ấy đứng ở chỗ này chờ ta, người chờ đợi người khác là vất vả, người được chờ đợi là người hạnh phúc, điều quan trọng là người nọ phải biết có người đang chờ mình.

Phát Tài chơi một ngày rốt cuộc biết đường trở về, vừa về đến liền ngậm gốc cây cỏ đưa cho ta.

Ta nói: "Đây là cái gì?"

"Thứ tốt, ta ở ngọn núi sau hoàng cung tìm được bảo bối, không biết là ai ở đây trồng nhiều hoa cỏ tiên giới như vậy."

"Đây là cỏ linh chi ngàn năm hay là nhân sâm vạn năm?".

"Con người các ngươi thực thô bỉ, loại này là thứ tiên gia chúng ta chướng mắt, đây là một gốc cây Giáng Châu thảo, ở Thiên Đình chỉ là cỏ dại dùng để trang trí, nhưng mà ở nhân gian cũng là thứ tốt. Ta ngửi được bên trong còn có tiên thảo khác, so với cái này rất tốt, đáng tiếc đêm quá tối, lại bị nhiều ngăn cắm, bằng không ta sớm đến đó tìm hiểu."

"Ăn vào có thể sống lâu trăm tuổi, kéo dài tuổi thọ không?". Ta đây tính toán để dành cho thái hậu ăn.

"Không thể, ưu đãi chỉ có ích tiêu hoá, bài trừ độc tố."

"Ngươi cất lại tự mình ăn đi.". Ta nhét vào trong miệng nó, không hiệu quả cũng mang cho ta ăn, ta không có tâm tình ăn.

Nó phun phun đem cỏ nhổ ra, nước miếng phun qua những nơi có ánh sáng liền sáng lên, nơi đó hoa cỏ giống như sống lại điên cuồng sinh trưởng, mới một thời gian chớp mắt liền nở hoa kết quả, trái cây to đến kinh người.

Ta bị một màn này hấp dẫn lực chú ý, rốt cuộc không có biện pháp dời đi ánh mắt, ngón tay hái một trái cây đỏ rực, nói: "Này… Đây là…"

"Xem ra ngươi đã muốn hối hận."

"Sớm biết đây là đồ quý báu thì ta đã không từ chối, quả thực là lãng phí.". Ta hối hận không thôi, nếu đem cây cỏ này đặt lên những chậu hoa lan, không chừng hiện tại có thể bán với giá trêи trời.

Phát Tài giống chó ngửi hương vị trêи mặt đất, dọc theo đường đã đi qua, ta đuổi kịp, hỏi: "Ngươi ngửi được vị đạo trưởng nào đó sao?"

"Có yêu khí từ phía đông bay tới.". Nó phát ra tiếng phì phì trong mũi, nghiêng đầu qua một bên, nói: "Có vẻ như ở chỗ thật xa, a hú uuuuuuuuuuuuuuuu…"

Ta nhìn về hướng đại điện, trêи nóc nhà truyền đến màu sắc chết chóc, ta hoài nghi là ta nhìn lầm, nên dụi mắt lần thứ hai tập trung lực chú ý nhìn sang, phát hiện hào quang kia như ẩn như hiện, đích thật là tồn tại.

Lúc này ta chạy về hướng trong triều, Phát Tài phi không bay lên, đi theo bên cạnh ta, hỏi: "Ngươi không chạy về hướng ngược lại mà chạy về phía này làm gì, có muốn muốn chạy trốn hay không?"

"Ta muốn thay quần áo.". Ta vẫn chưa học được hô một tiếng sẽ biến thân thay đổi bộ dạng bên ngoài, cho nên ngoan ngoãn trở về thay đồ thái giám rồi mới đi về phía đại điện.

Hiện tại vì thuận lợi, ta đặc biệt chuẩn bị y phục thái giám để sẵn, có đồ của nội vụ phủ cũng có đồ của ngự thiện phòng, có thể nói là hậu cung thông suốt.

Ta thay y phục sa hoa thành y phục thái giám, hướng đại điện có ánh sáng chết chóc kia chạy tới.

Phát Tài đuổi sát phía sau, lông trêи toàn thân bị thổi đi, thoạt nhìn giống một cái cây lau nhà đang di chuyển.

"Yêu khí đặc hơn, ngươi nhất định không phải là đối thủ của bọn họ."

"Ta không được thì còn ngươi nữa không phải sao!". Ta vừa nói vừa nghĩ ra kế hoạch trong lòng, đến lúc đó nếu gặp nguy hiểm thì sẽ đem Phát Tài ra làm bom, còn ta sẽ ôm thái hậu chạy tới nơi an toàn, bối cảnh còn lại là đại điện xa hoa sẽ bị nổ mạnh, mà bên tai là âm thanh ầm ầm, giờ phút ấy ta nhất định sẽ dắt thái hậu bỏ chạy cũng không quay đầu lại…

Ta đã đến đại điện, tểu thái giám phía sau đang mang đồ ăn đi vào.

Đến bên trong mới phát hiện sự tình không khoa trương như ta nghĩ, bên trong là cảnh tượng ca múa mừng cảnh thái bình, hết thảy đều là hài hoà tốt đẹp.

Chỉ thấy trêи đại điện rộng lớn bày đầy bàn rượu, các vị quan to cao quý dựa theo thân phận cấp bậc ngồi xuống, mà ở giữa mặt đất trống là một nữ nhân nước ngoài gầy như cái que lại ăn mặc hở hang đang lắc ʍôиɠ đi tới đi lui, trêи mặt thủy chung không có nụ cười, mặt ác như bị ai giật tiền, đợi các nàng đi tới điểm cuối phía trước, thắt lưng uốn éo, tay dịch chuyển, sau đó múa may.

Biểu diễn quá mới mẻ, không phù hợp với người hoàng triều đang ăn uống, mỹ nam trong triều muốn lấy nền tảng làm vinh quang, không muốn nhiều thứ mới lạ xâm nhập, mấy người ngồi đó đều ngượng ngùng xem diễn. Trong triều nơi nơi đều là đồng tính nam, đối mỹ nữ cũng ưa thích, nhưng mà không có hứng thú. Nếu mỹ nữ trước mặt có bộ ngực lớn thắt lưng và ʍôиɠ to thì có thể làm những vị đại thần Vương gia còn có thể chảy nước miếng hứng thú dạt dào thưởng thức tiếp, nhưng trước mặt lại là một đám xương cốt di động, làm cho bọn họ nghĩ đến sứ thần nước ngoài đang cố ý làm nhục bọn họ, cho nên mới phải phái xú nữ tới đây.

Lúc này một tên đại biểu nước ngoài tóc vàng lông xoăn đang nhìn phản ứng của mọi người, mặt hắn không khỏi đổ mồ hôi như mưa, hắn và một số người ngồi xung quanh thì thầm với nhau nói mấy câu, huyên thuyên giống như niệm kinh, không ai nghe hiểu được bọn hắn đang nói cái gì.

Ta từ phía sau tấm bình phong đi về phía trước, chuyển đến bên người tiểu hoàng đế, cầm lấy bầu rượu tới gần gần.

Phát Tài thì đang từ bên cạnh ta đi lên phía trước, mấy lần bị ta đạp vào chân bị đau phải dùng móng vuốt che miệng lại.

Chờ đi chuyển đến bên cạnh bức rèm che kia, ta nghiêng thân người, đánh giá người ở bên trong.

Cố gắng mấy lần cũng không có thấy rõ ràng, ta tiến vào trong xa hơn, trộm nhấc lên một góc rèm che, thấy được chân của nàng, vẫn ngồi rất quy củ, một khắc cũng không thả lỏng. Ta hướng lên trêи bò tới, đối mặt với ánh mắt lợi hại của thái hậu, ta nhất thời không chuẩn bị, cùng tầm mắt nàng chống lại liền run tay, rượu văng ra một ít.

Nàng cũng ngạc nhiên khi thấy ta, ta không tiếng động nói: Không cần la lớn.

Nàng đem ta kéo vào trong rèm, bởi vì trước mặt là tầng tầng lớp lớp rèm che, hơn nữa là che rất kỹ, người ở phía ngoài không thể thấy người trong rèm đang làm gì.

Ta chỉ có thể cùng nàng ngồi cùng một cái ghế, may mắn là long ỷ này đủ rộng, cùng nhau ngồi xuống cũng không có gì khó khăn.

Nàng thấp giọng hỏi: "Hoàng hậu ngươi không nên tự tiện tới đây."

Ta cũng biết mình có thân phận đặc biệt, hiện tại lại đây không khác nào đang phiêu lưu, nhưng mà nhìn thấy ở đây có biến thì làm sao có thể không đến được.

Ta nói: "Ta đang lo lắng cho ngươi."

Nàng không lại tiếp tục trách cứ ta, không có tiếng động.

Ta ngồi trong thể giới nhỏ hẹp lại mờ ảo, ta cùng nàng gắt gao kề cùng một chỗ, bầu không khí thân mật ấm áp.

Ta đánh bạo nắm tay nàng, bị nàng quyết đoán rụt về, ta không chết tâm tiếp tục thử một lần, lại bắt lấy thừ gì đó mềm nhũn, kia hình như là… đồ ăn?

Thái hậu nói: "Hoàng hậu đói bụng không, tạm thời ăn một chút gì lấp bụng đi."

Ta ăn lót dạ để tạm thời đổi lực chú ý.

Bên ngoài xuất hiện tình huống, nữ tử biểu diễn đều đi xuống, tên nam nhân tóc vàng dẫn đầu tiến lên đến trước mặt tiểu hoàng đế, dùng ngôn ngữ cũng coi như thuần thục của chúng ta nói: "Hoàng đế tôn quý, đối với biểu diễn vừa rồi ngài có bất mãn điểm nào không?"

Tiểu hoàng đế làm sao cũng không hiểu, nghiêng đầu qua một bên, trưng cầu ý kiến hoàng thúc của hắn.

Hoàng thúc Lý Minh Cơ giả bộ mở cây quạt quý giá ra, nói: "Đâu có đâu có, chúng ta đều vô cùng hài lòng."

Ánh mắt của hắn đặt trong một góc, bằng hữu thân thích của hắn đang chán nản uống rượu, hắn lộ ra nụ cười bí hiểm, phong độ nhẹ nhàng nói với đặc phái viên: "Nữ tử khó tìm như vậy. Chúng ta cảm thấy quý quốc biểu diễn vô cùng hài lòng, đánh giá mức độc trăm phần trăm.".

Hắn cao hứng, đáng tiếc rất nhiều nam nhân còn lại thì phẫn nộ vô cùng, bọn hắn muốn xem mỹ nữ, muốn xem bộ ngực thật lớn.

Mấy vị Vương gia khác bày ra gương mặt khó coi, nói: "Lý Minh Cơ, chúng ta cũng không muốn để ngươi đại biểu, chúng ta muốn xem chính là tiểu mỹ nhân, mấy nữ nhân xấu xí này ngay cả khiêu vũ cũng không tốt, chỉ biết đi tới đi lui, tốt cái gì chứ? Ngay cả cười cũng không cười, đang khinh thường hoàng triều chúng ta sao?"

Thốt ra lời này, không khí liền trở nên cứng ngắc, giống như tên đã lên dây hết sức căng thẳng.

Đại biểu tóc vàng vội nói: "Vạn phần thật có lỗi, vừa rồi biểu diễn không thể đại biểu cái gì, kế tiếp sẽ đem ma thuật nổi tiếng biểu diễn cho các người xem."

"Kia là vật gì?". Một tướng quân uống say khướt nghe có đồ chơi mới lạ liền tỏa sáng hai mắt.

Một đạo bạch quang mạnh mẽ hiện lên, đang lúc mọi người nhắm mắt lại liền mở to mắt ra, một nam nhân mặc y phục đen kỳ quái xuất hiện chính giữa.

Hắn cúi đầu, hai tay nâng…lên một quả cầu Thủy Tinh màu trắng, trong quả cầu thủy tinh cầu có màu đen giống như sương khói đang lưu động.

"Hoàng đế tôn quý, đây chính là biểu diễn ma thuật của chúng ta, toàn bộ kỳ tích đều ở…trong quả cầu thủy tinh màu đen này, nếu ngươi có hứng thú thì có thể dùng tay sờ xem."

Đại sư diễn ma thuật đi đến trước mặt tiểu hoàng đế.

Quả cầu thủy tinh kia phát ra ánh sáng sáng ngời, trong ánh mắt ta cũng phát ra từng luồng màu tím, Phát Tài cắn ống quần của ta nói: "Chính là thứ đó đang phát ra yêu khí."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Trước tiên phải bày ra kết giới đem đại điện bảo vệ, sau đó thì đem đồ chơi quỷ dị kia phong ấn chặt chẽ." Phát Tài nhảy lên đầu gối thái hậu.

Giọng của Phát Tài là xuất hiện trong đầu ta, cho nên ở trong mắt người khác nó chỉ là một con tiểu sủng vật khát khao người ta vuốt ve.

"Ta cũng không làm, làm theo người thì có ích lợi gì.". Ta cũng không muốn kể lại chuyện này với thái hậu, càng nói thì càng cảm giác mình vô dụng.

"Vậy thì chờ chết đi!" Ta không nhìn lầm, nó thật sự trắng mắt liếc ta một cái.

Pháp sư bên kia đã đem quả cầu đến trước mặt tiểu hoàng đế, luồng sương màu đen trong quả cầu thủy tinh kia đang lưu động, biến ảo ra các loại hình dạng, hấp dẫn tiểu hoàng đế chú ý tới.

Lúc này một bàn tay che trước ngực tiểu hoàng đế, đem quả cầu cầm lại, lật đi lật lại xem, còn dùng sức lay động vài cái, chỉ thấy bóng đen bên trong lưu động trầm xuống.

Lý Minh Cơ cầm quả cầu tới trước mắt, nói: "Bên trong rốt cuộc là vật gì? Bổn vương cảm thấy rất kì quái, đồ chơi này hình như là vật sống."

Ta tiến đến phía trước bức rèm che rình coi, rõ ràng chứng kiến trêи mặt tên nam nhân mặc đồ đen kia lộ ra phẫn hận.

"Ngươi xem, bây giờ lại chuyển động." Lý Minh Cơ tiếp tục lắc.

Nam nhân đồ đen tùy tiện vươn tay đem quả cầu thủy tinh đoạt lại, nói: "Vương gia, thứ này không thể tùy tiện lay động."

Lý Minh Cơ lại nói: "Bổn vương rõ ràng thấy vật kia rất quỷ dị, ngươi để bổn vương xem một cái." Lý Minh Cơ nói xong lại muốn vươn tay, hai người đang tranh đoạt thì làm quả cầu thủy tinh rơi trêи mặt đất, chỉ nghe ba một tiếng, đại điện rộng lớn liền yên tĩnh trở lại.

Da thịt của tên nam nhân đồ đen dần hiện ra màu đen chết chóc, môi mỏng nhấc lên, huyên thuyên nói lên mấy câu kỳ quái.

Những đại biểu bên cạnh hắn cũng xuất hiện biểu cảm hoảng sợ, lui về sau đi, cùng người của hắn chạy ra cửa lớn.

Lúc này, những người còn lại trong hoàng triều vô cùng bực tức, có người đã cảm giác được không thích hợp, sôi nổi rút ra vũ khí.

Chính giữa những mảnh vụn thủy tinh bốc lên bóng đen, hình ảnh chết chóc càng dữ dội hơn, nan nhân đồ đen nâng lên cánh tay trắng bệch đặt lên bóng đen, trong miệng niệm cái gì đó. Ngay lúc này trong bóng đen kia kịch liệt bành trướng, rất nhanh đem hắn vây thành một khối.

Lúc này người bên cạnh hoàng đế hô cứu giá, sôi nổi chạy đến bên cạnh tiểu hoàng đế, dùng thân thể chắn ở trước mặt hắn.

Từ trong bóng đen truyền ra âm thanh làm cho người ta lông tóc dựng đứng, thật giống như tảng đá va chạm, lại giống như là xương cốt đang gãy vụn.

Từng bộ xương khô từ trong bóng đen đi ra, đi đến bên ngoài giương nanh múa vuốt.

Gió thổi bay làn khói đen chính giữa quả cầu thủy tinh bị vỡ, vén lên y phục cùng mái tóc dài của nam nhân đồ đen, hai tay của hắn mở ra, điều khiển bóng đen không ngừng chạy về phía trước cắn nuốt.

Người trêи đại điện loạn thành một đoàn, tất cả mọi người chặt chẽ đoàn kết che chắn cho tiểu hoàng đế.

Trong bóng đen không chỉ là một bộ xương, dần dần xuất hiện rất nhiều bộ xương khác. Chỉ một lát sau tất cả đều là những bộ xương di động thẳng tiến về phía trước, mục đích đúng là vây quanh tiểu hoàng đế.

"Hoàng thượng, ngươi đi trước đi, mặc kệ chúng ta!" Có người trước hết hô lên.

Mọi người sôi nổi phụ hoạ, tiểu hoàng đế chính giữa sớm sợ tới mức sửng sốt, ngây ngốc nhìn một màn quỷ dị này.

"Đây là pháp sư Liều Chết." Không biết ai nói ra đáp án.

Ta nhìn trái nhìn phải, nơi này chỉ có thái hậu và Phát Tài, thái hậu cố nén khẩn trương vẫn duy trì bình tĩnh của nàng, mím chặt đôi môi cùng một chỗ, chắc chắn không phải là nàng đang nói chuyện, đó là Phát Tài…

"Là ta. Ta vừa tỉnh lại thì có thể chứng kiến trò kϊƈɦ thích thế này, quả thực là hấp dẫn." Giọng nói trong đầu ta còn đặc biệt kϊƈɦ động.

Nhìn thấy những bộ xương di động kia sắp đến gần hoàng đế, thì làm gì còn tâm tình kϊƈɦ động a, ta gầm hét lên: "Ngươi đứng đắn một chút cho ta, mạng người là quan trọng, không được đùa giỡn."

"Bình tĩnh bình tĩnh, chút tài mọn ấy chẳng có gì lạ, Tây Phương đích thật là một môn cao thâm học vấn, nhưng mà nhìn pháp sư Liều Chết thảm hại như vậy, đại bộ phận cũng chỉ thấy trong tiểu thuyết, pháp sư Liều Chết này công phu không tới nơi tới chốn, chỉ học được cách luyện chứ không học thuật khống chế."

Một bộ xương khô đi tới gần trước mặt một vị đại thần, đại thần trừng mắt chân vừa chuyển thì không rêи một tiếng liền ngã xuống.

"Làm sao đây?"

"Rất đơn giản, sử dụng ánh sáng thần thánh chiếu khắp mặt đất."

"Ta không có đồ chơi kia."

"Ta biết ngươi không có đồ chơi ấy, biện pháp duy nhất bây giờ là đem vũ khí trong tay ngươi mang ra."

Thái hậu dùng sức nắm chặt tay của ta, khó khăn nói ra vài từ trong miệng: "Hoàng hậu, ngươi đi nhanh lên."

"Phải đi cùng đi, bằng không thì ai cũng không đi."

"Không được, ai gia nhất định ở tại chỗ này, cùng hoàng triều cùng sinh cùng chết, ngươi không giống với, ai gia muốn ngươi phải sống thật tốt.". Cái gọi là hoạn nạn mới thấy chân tình chính là chỗ này, đáng tiếc nàng vẫn lựa chọn giang sơn, mà không phải ta.

Ta nói: "Hoàn toàn khác nhau, ta muốn cùng ngươi đồng sinh cộng tử, cho nên hoặc là cả hai cùng đi hoặc là cùng chết.". Hoặc là làm cho ta nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này.

Ta liều mình ở trong đầu lẩm nhẩm bách khoa toàn thư về tu tiên, lấy tốc độ cựa hạn của nhân lại siêu việt đem tất cả tri thức đều lật xem qua, bên trong loạn thất bát tao thứ gì cũng có nhưng mà lại không có cách tiêu diệt pháp sư Liều Chết.

"Vô dụng, Tu Tiên Giới chưa từng trải qua trường hợp này, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp pháp sư người Phương Tây, cho nên căn bản không biết làm sao đối phó bọn hắn."

"Vậy thì chờ chết đi." Ta bất tri bất giác nói ra, thái hậu cùng ta thâm tình nhìn nhau, nói: "Vậy cũng tốt, chúng ta như vậy cũng là một đời một kiếp cùng nhau. Cũng không có gì tiếc nuối, chỉ tiếc nếu bị người khác phát hiện hai người chúng ta ở trong này không biết bọn hắn sẽ nghĩ như thế nào."

"Bọn hắn sẽ nghĩ hai người này nhất định rất hạnh phúc." Ta ôm chặt lấy nàng, nghĩ đến hình ảnh sau khi hai chúng ta chết thì thi thể đều ôm cùng một có bao nhiêu hạnh phúc.

Chậm đã, ta còn chưa muốn chết đâu!

Ta buông nàng ra, nói: "Trước chờ ta một lát, chúng ta còn có hi vọng."

Ta cúi đầu nhìn về phía Phát Tài, hỏi: "Nghe nói ngươi là thần thú, chẳng những lì lợm hơn nữa còn không chết ?"

"Vậy thì sao? Ngươi sẽ không muốn dùng ta làm vật hy sinh chứ?" Phát Tài thối lui đến trong lòng thái hậu còn giả vờ là một bộ lạnh run đáng thương.

"Ăn thịt, ăn cơm của ta thì cũng phải có tác dụng." Ta không để ý mọi việc đem Phát Tài xách ra, vén lên bức rèm che, đem nó ném ra ngoài.

Chỉ nghe thấy thanh âm đứt quảng của nó: "Ta không có ăn cơm của ngươi!"

Ta vỗ vỗ tay, nghĩ thầm không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Phát Tài có hiệu quả so với ta nghĩ còn mạnh hơn nhiều, nó ở giữa không trung hóa thành lưu tinh kim quang, tấn công vào luồng sương khói màu đen, chống lại những bộ xương xích lõa kia, kim quang lóe ra, hóa thành ánh sáng chói mắt, một tiếng Sư Tử Hống chấn động mặt đất, tro bụi bay tứ phía.

Khói đen bị kim quang cắn nuốt vào bụng, không ngừng thu nhỏ lại, mấy bộ xương trắng cũng biến mất không thấy.

Mọi người nhẫn nại liếc mắt cố gắng nhìn thấy rõ ràng những chuyện này, khói đen cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh, ánh sáng màu vàng quay về sau mành, bên trong như là có một mặt trời nhỏ tồn tại, hào quang chiếu sáng đại điện, một thân ảnh khắc ở sau mành, làm mọi người hoài nghi hai mắt của mình thấy kỳ tích không thuộc về thế giới này.

Tất cả mọi người rành mạch chứng kiến thứ từ chỗ thái hậu truyền đi ra, sau đó cũng chứng kiến nó biến mất ở trong này. Đợi mọi người phục hồi tinh thần lại thì vẫn cảm thấy một màn này không thể tưởng tượng nổi.

Ở giữa chỉ còn lại có một đống mảnh vỡ thủy tinh, nam nhân đồ đen mặt xám như tro tàn nằm trêи mặt đất, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio