Edit: Diệc Linh Pisces
“Gần đây, nhiệt độ không khí liên tục tăng cao, mùa hè nóng bức gay gắt, đài khí tượng tuyên bố báo động vàng ý chỉ cực nóng, có chuyên gia còn cho rằng, mùa hè năm nay sẽ là mùa hè nóng nhất từ trước đến giờ.” Bản tin thời tiết của đài phát thanh đưa tin.
Trấn Vân.
Buổi sáng sớm trong núi luôn được bao phủ bởi một tầng sương mù, mặt trời mọc lên bị mây mù che khuất tạo thành màu hồng mờ ảo, từng tia nắng dừng giữa núi xanh, vừa yên tĩnh vừa mỹ lệ.
Phía xa xa, ngay gần chỗ một loạt cánh chim bay ra, xuyên qua núi rừng, có một cánh cửa được mở, trong tay Thiên Huỳnh bưng một chậu nước, đổ lên vạt rau xanh hai bên sân.
Lúc cô xoay người, ánh mắt không cẩn thận xẹt qua phòng khách, nơi góc phòng có đặt một cây dương cầm, bên ngoài đen nhánh nhẵn bóng, linh kiện bên trong cũng đều làm từ những vật liệu cực quý.
Mấy ngày hôm trước, trong nhà Thiên Huỳnh xuất hiện một người kỳ quái.
Vào lúc cô không ở nhà, đang cùng bọn trẻ ra ngoài chơi, khi trở về thấy trong nhà chất đầy đồ gia dụng, ngoài phòng khách còn có thêm một cây dương cầm, ba cô thì đang đứng ở giữa với sắc mặt rầu rĩ, không biết phải bố trí đống đồ này như thế nào.
Nghe hàng xóm bên cạnh nói, lúc nãy có ba chiếc xe lớn đến, bọn họ gần như thay đổi toàn bộ đồ dùng trong phòng, lớn thì là giường nệm, nhỏ thì là mỗi cái dép lê hay bàn chải đánh răng, tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp.
Đơn giản là có một cậu ấm từ thành phố đến, không quen sống ở nhà địa phương nơi thôn quê, cho nên thay đổi tất cả mọi thứ từ trong ra ngoài.
Thậm chí còn tiện tay mang theo đàn dương cầm giải sầu.
Thiên Huỳnh giúp đỡ ba một lúc lâu mới bài trí hết đống đồ lộn xộn đó, toàn bộ quá trình đều nghe thấy tiếng lải nhải của cậu ta vang bên tai.
“Là con trai của ông chủ nơi ngày xưa ba công tác, sinh bệnh nên được đưa đến đây tạm thời tĩnh dưỡng.”
“Tính tình của cậu ấy có vẻ không tốt lắm, không dễ sống chung.”
“A Thiên, ngày thường con nhớ chú ý chút.”
Căn nhà trọ này được ba cô mở cách đây mấy năm, từ việc thiết kế đến trang hoàng đều do một tay ông phụ trách. Trong núi ít du khách, bình thường đều nhàn nhã không có việc gì, thỉnh thoảng có khách ghé thăm, khi công việc không lo liệu hết được thì Thiên Huỳnh sẽ hỗ trợ một chút, còn lại hầu hết thời điểm chỉ có hai cha con bọn họ sống ở đây.
Ông nói như vậy, cũng chỉ là sợ Thiên Huỳnh không cẩn thận đụng chạm đến khách.
Sự thật là bọn họ suy nghĩ quá nhiều, từ khi đến đây nam sinh kia chưa từng ra khỏi phòng, đến bây giờ đã là ba ngày.
Thiên Huỳnh phụ trách đưa cơm cho cậu ta, mỗi ngày ba bữa đều đứng trước cánh cửa đóng kín của lầu hai, bên trong lặng yên không một tiếng động, lần nào Thiên Huỳnh cũng nghe theo lời ba cô phân phó mà gõ gõ cửa phòng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Ăn cơm thôi.”
Chỉ tiếc, bên trong chưa từng có tiếng đáp lại.
Giống như ở bên trong không phải là một người sống, mà là một vật nào đó không có sinh mệnh.
Qua nhiều lần như vậy, Thiên Huỳnh cũng nhịn không được mà hoài nghi lo lắng, cô không biết đây là lần thứ mấy đồ ăn vẫn còn nguyên vẹn không ai động vào, mang theo tâm sự mà thở dài: “Ba, cậu ta như vậy sẽ không chết chứ.”
“…..” Thiên Chính Dân nhìn con gái của mình, nghẹn họng.
“A Thiên, đừng trù ẻo người ta.”
“… Con nói sự thật mà.” Thiên Huỳnh cúi đầu lẩm bẩm.
Thiên Chính Dân không cách nào phản bác, chỉ múc cháo gạo tẻ trong nồi ra, bỏ vào chén nhỏ, cho thêm mấy món ăn sáng, cùng cất vào khay giao cho Thiên Huỳnh.
“A Thiên, bưng cái này lên đi.”
Thiên Huỳnh liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường sắp điểm đến giờ, cô nũng nịu nói: “Đã trễ thế này thì làm gì người ta còn ăn?”
Thiên Chính Dân không trả lời, chỉ dặn dò: “Cháo còn nóng, lúc bưng lên nhớ cẩn thận một chút.”
Ban đêm trong núi vô cùng tĩnh lặng, trời vừa tối thì có mưa nhỏ, tầng lá xanh tươi của núi rừng vào ban đêm hoá thành bóng ma lấp ló, Thiên Huỳnh ngủ được nửa giấc thì khát tỉnh, mơ mơ màng màng sờ soạng xuống lầu.
Cơm chiều hôm nay có một ít dưa muối do ba cô làm, khá là khô, Thiên Huỳnh không biết hiện tại là mấy giờ, khi cô đang mơ ngủ đi đến trước cầu thang, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng.
Xẹt qua rất nhanh, không phân rõ là hiện thực hay là ảo giác, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trông đặc biệt quỷ dị.
Cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất, sau lưng cô chợt lạnh, khống chế không được mà run rẩy.
“Ai?” Ban đêm yên tĩnh chỉ vang vọng âm thanh của chính cô, phóng ánh mắt nhìn lại, chút ánh sáng ló ra từ phòng bếp và phòng khách tạo thành từng chiếc bóng màu đen, không biết đó là đồ dùng trong nhà hay là thứ kỳ lạ gì khác.
Trán của Thiên Huỳnh toát ra mồ hôi lạnh, không hơi đâu mà quan tâm đến việc uống nước, chân nhanh như chớp chạy về phòng, cuộn kín người trong chăn.
Lo lắng đề phòng như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi cơn buồn ngủ, lúc tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, những thứ quỷ dị đêm qua đều không còn nữa. Lúc bấy giờ Thiên Huỳnh mới nhớ ra, thế giới này làm gì có quỷ, tối hôm qua chắc chắn có trộm vào nhà!
Cô vừa nghĩ vậy, lập tức nhanh chóng rửa mặt rồi chạy xuống, tiếng bước chân vội vã làm cho ánh nắng sáng sớm cũng bị xao động.
Đầu tiên Thiên Huỳnh đi thẳng đến phòng bếp, hai tay mở ngăn tủ ra kiểm tra, vì nếu như cô nhớ không lầm thì bóng đen đêm qua đi ra từ chỗ này.
Ông trời không phụ lòng người, đến khi Thiên Huỳnh mở ngăn tủ thứ rốt cuộc đã phát hiện dấu vết để lại.
Hôm trước cô vừa tự mình hái mơ làm rượu, sao bây giờ lại thiếu mất hai bình!
Thiên Huỳnh khó tin trợn to mắt, vừa lúc nghe thấy âm thanh mở cửa của Thiên Chính Dân, cô xoay người, tức giận cáo trạng với ba mình.
“Ba! Tối qua nhà mình có trộm! Hắn trộm mất hai bình rượu mơ rồi!”
“Cái gì?” Ông nhíu mày.
Còn chưa kịp nói rõ ra, tầm mắt Thiên Huỳnh chợt nhìn thấy nam sinh đang nằm trên ghế tre dưới mái hiên, không biết cậu ta nằm ở đó từ lúc nào, lúc này đang bị tiếng động ầm ĩ phía bên này hấp dẫn, quay đầu nhìn với ánh mắt lạnh nhạt.
Thiên Huỳnh vẫn nhớ như in lần đầu tiên nhìn thấy Thời Lục.
Sau cơn mưa, sương mù dày đặc vây kín cả nhà trọ, mặt cậu pha lẫn trong tầng sương mờ ảo, làn da trắng nõn nhưng sắc lạnh, con ngươi đen láy, khuôn mặt tuấn tú trẻ trung. Môi màu hồng phấn, mang theo sự yếu ớt sau khi bệnh nặng vừa khỏi.
Giống như món đồ sứ tinh xảo dễ vỡ nào đó, làm người khác không nhịn được cảm thấy yêu thích, muốn nâng trong lòng bàn tay mà trân trọng giữ gìn.
Mặc dù sau này có rất nhiều thứ chứng minh rằng biểu hiện ngày đó của Thời Lục đều là giả dối, nhưng đối với giờ phút này thì Thiên Huỳnh vẫn bị bề ngoài xinh đẹp của cậu đánh sâu vào thị giác.
Cho nên khi cô phát hiện bên cạnh ghế dựa cậu đang nằm có một bình rượu mơ thì cũng không nói được câu chất vấn nào.
Thiên Chính Dân mở lời trước.
“Tiểu Lục, cháu dậy rồi sao?” Ông nhìn chằm chằm vào cậu nam sinh, trong mắt tràn đầy sự vui mừng. Ánh mắt của thiếu niên dừng trên người hai người, lễ phép nhưng lãnh đạm.
“Thật xin lỗi, nửa đêm hôm qua có hơi khát, cho nên cháu lấy bình đồ uống trong tủ, cái này cháu có thể uống đúng không?”
“Có thể có thể.” Thiên Chính Dân vội vàng nói, nói xong lại thấy hơi xấu hổ: “Có phải do đồ ăn ngày hôm qua quá khô không?”
“Không phải, chỉ là vừa lúc thấy hơi khát.” Thiếu niên lạnh lùng đáp, Thiên Chính Dân nghe xong nghẹn họng cười, kết thúc đề tài chuẩn bị đi làm bữa sáng, Thiên Huỳnh đóng tủ lại, trước khi đi còn trộm quay đầu liếc cậu một cái.
Nam sinh tiếp tục nằm trên ghế ngắm nhìn cảnh sắc nơi xa, khuôn mặt trở lại với sự lãnh đạm như cũ, giống như không cùng một người với người lúc nãy hàn huyên trò chuyện.
Không có ai để ý rằng bên cạnh chiếc bình rỗng là một chai rượu mơ khác.
Cái nắng gay gắt của mùa hè hiếm lắm mới tiếp đón một cơn mưa giúp hạ nhiệt, vị khách kỳ lạ ở trọ tại nhà Thiên Huỳnh bắt đầu ra ngoài nhiều hơn.
Chỉ là ngoại trừ vài lần thỉnh thoảng xuống ăn cơm thì nam sinh kia vẫn quái dị như cũ.
Cậu chưa bao giờ ra khỏi nhà, mỗi ngày nếu không phải là chơi game trong phòng thì là nằm ngủ trên ghế tre trước căn trọ, giống như đang chờ chết vậy.
Thiên Huỳnh cùng mấy đứa trẻ thì dùng mãi vẫn không hết tinh lực, không chịu ru rú ở trong nhà, phải chạy nhảy khắp đồi núi mới chịu được, hoàn toàn không giống cậu.
Dường như cậu rất thích nằm trên ghế dài dưới mái hiên, mỗi sáng tinh mơ, Thiên Huỳnh thường xuyên nhìn thấy cậu nằm ở đó, nhiều lúc hoàng hôn đã buông xuống mà cậu vẫn nằm ở đó, tư thế giữ nguyên không thay đổi, giống như cả ngày trời chưa từng hoạt động.
Thiên Huỳnh đặc biệt ấn tượng về một lần, nửa đêm ngày đó cả khu dân cư không hiểu sao bị cúp điện, Thiên Huỳnh bị cái nóng làm cho tỉnh giấc, cái quạt phía chân giường đã ngừng chuyển động, cô xoa đôi mắt đi ra ngoài hít thở không khí thì thấy hình bóng quen thuộc của nam sinh dưới mái hiên.
Mặt trời còn chưa mọc qua đỉnh núi, sắc trời chỉ hơi sáng, nhiệt độ không khí cũng mát lạnh, trên không trung là làn sương mù dày đặc.
Cậu nhắm mắt nằm trên ghế dựa không nhúc nhích, lông mi giống như dính sương sớm, hơi run rẩy trên khuôn mặt tái nhợt, mỏng manh yếu ớt.
Hình như cậu đã ngủ ở đây cả đêm.
Trấn Vân là một địa phương nhỏ, không có nhiều hoạt động giải trí như ở thành phố, nhưng mấy đứa trẻ đều thích kết bạn với nhau, cùng nhau bày ra đủ trò vui.
Ăn cơm chiều xong, đám bạn của Thiên Huỳnh đến rủ cô đi chơi, chú của Ngô Hiểu Thiên gửi từ nước ngoài đến cho cậu một chiếc máy bay không người lái, bọn trẻ nhỏ chưa hiểu sự đời ngay lập tức hoan hô hét lớn, ồn ào đến mức cả thế giới đều biết.
Trong mảnh đất nhỏ của căn trọ, cả đám người đang nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay không người lái đang lượn qua lượn lại trên bầu trời, lại nhìn Ngô Hiểu Thiên đứng ở xa căng thẳng điều khiển nó, vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ.
“Mấy người đừng nóng vội, từ từ rồi ai cũng đến lượt. Hiểu Thiên, bây giờ đến lượt tớ chơi đúng không?” Phương Hổ đảm bảo trật tự, sắp xếp thứ tự lượt chơi, nhưng lại thiên vị mình đầu tiên.
“Tớ là số năm.” Thư Mỹ Mỹ vừa nói vừa đếm ngón tay, “Hai, ba, bốn, còn ba người nữa!” Cô vui vẻ nhìn Thiên Huỳnh: “Tiểu Huỳnh, cậu được xếp lượt bao nhiêu?”
“Tớ không chơi được.” Thiên Huỳnh khó xử nói: “Ba tớ chờ tớ về nhà để đưa cơm chiều cho khách.”
“Là vị công tử bột đến từ thành phố đó à?”
Tai Phương Hổ rất thính, vừa nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người đã chạy lại.
Ở vùng quê như này hoàn toàn không có cái gì gọi là bí mật, dù là chuyện nhỏ hay chuyện lớn, chỉ cần vừa xảy ra thì ngay lập tức bị truyền tới mọi ngóc ngách trong trấn.
Chuyện nhà Thiên Huỳnh có một vị thiếu gia đến từ thành phố đã được truyền ra khắp nơi từ lâu.
“Ừ, thời tiết gần đây quá nóng, cậu ấy không xuống dưới nhà ăn cơm.” Thiên Huỳnh thuận miệng trả lời theo thói quen.
“Đúng là được nuông chiều từ bé.” Từ nhỏ đến lớn, Phương Hổ luôn đề cao chủ nghĩa đàn ông, vô cùng khinh thường nói: “Người như cậu ta, tớ chỉ cần đấm một cái chắc chắn sẽ ngã lăn ra đất.”
“Nói bậy, cậu ta rất đáng sợ đấy!” Phương Hổ vừa nói xong đã bị người có lá gan nhỏ như Ngô Kỳ phản bác, cậu không nhìn máy bay không người lái nữa, kích động kể lại.
“Lần trước tớ thấy cậu ta doạ bé mập nhà bên cạnh khóc.” Cậu khoa chân múa tay miêu tả lại cảnh đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Khuôn mặt cậu ta trắng bệch, môi đỏ như máu, nhìn chằm chằm bé mập, nói rằng bình thường cậu ta ăn thịt trẻ con để sống!”
“Tớ cũng nghĩ vậy! Lần trước tớ đến tìm Tiểu Huỳnh chơi nhưng Tiểu Huỳnh không có ở nhà, sau đó tớ vô tình nhìn thấy cậu ta ngồi trên ghế, tay cầm dao đẽo gọt thứ gì đó, lúc đó vì quá sợ hãi nên tớ không nhìn kỹ, bây giờ nghĩ lại…” Thư Mỹ Mỹ hít sâu một hơi, mắt mở to ra, có vẻ rất kinh sợ.
“Cái đó trong giống đầu ngón tay người.”
“Trời ạ —!” Cả đám bị doạ chết khiếp, Ngô Hiểu Thiên đang chú tâm điều khiển máy bay không người lái nghe thấy lời ban nãy, cánh tay run rẩy, máy bay không người lái lập tức mất khống chế, nghiêng ngả trên không trung, cuối cùng bay thẳng theo một hướng.
“Xoảng!” Mọi người căng thẳng dồn ánh mắt theo hướng đó, đã thấy chiếc máy bay đập trúng cửa sổ tầng gần đó, rơi hẳn vào trong, từ bên trong phát ra tiếng rơi vỡ của thứ gì đó, cuối cùng là âm thanh vật nặng đập xuống sàn, sau đó xung quanh lại yên lặng như tờ.
Đám người ở dưới không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên, hoảng hốt nhìn cửa sổ kia.
Mọi người chìm vào im lặng, Thiên Huỳnh nuốt nước bọt cố gắng giữ bình tĩnh, nhỏ giọng nói:
“Đó là phòng Thời Lục.”