Edit: Diệc Linh Pisces
Thiên Huỳnh lại bị Thời Lục tóm được trong giờ nghỉ trưa. Lúc đó cô và Phó Kiều Kiều đã ăn xong ở căn tin, nhân tiện ghé vào một siêu thị nhỏ mua sữa chua, sau đó cùng nhau tản bộ để tiêu bớt thức ăn.
Nếu không lầm thì cô ngồi xuống khoảng hai phút rồi cầm bình nước đi vào phòng trà rót một chút.
Chiếc bình giữ nhiệt màu hồng nhạt cũng do Thời Lục chuẩn bị sẵn.
Phòng trà được bài trí rất đẹp, sạch sẽ, sáng sủa, gồm hai máy lọc nước inox đang hoạt động. Đúng lúc bây giờ không có ai, Thiên Huỳnh vặn nắp, rót hơn nửa bình.
Lúc cô định quay lại thì cổ áo bị người ta kéo ra sau. Ngay sau khi cả người bị đẩy vào tường, Thời Lục đặt tay lên sườn mặt cô, nhìn từ trên cao xuống.
“Gan cậu to thật đấy, dám bơ tớ à?”
Thiên Huỳnh lặng lẽ cúi người chui qua cánh tay cậu, nhìn chằm chằm Thời Lục mà không nói nên lời.
“Lộc Lộc à, cậu bình thường một chút đi.”
“Sao trưa nay cậu không ăn cơm với tớ?” Cậu tủi thân hỏi, cái cảm giác kỳ kỳ quái quái lúc nãy lập tức biến mất, trở về thái độ bình thường như trước kia.
Thiên Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, “Không ổn lắm, mấy cậu đều là con trai với nhau, tớ mà ở đó thì sẽ gây chú ý mất.”
“……”, Thời Lục hít sâu một hơi, vừa định nói gì đó.
“Không phải lúc trước cậu hỏi tớ đã đi đâu vào giữa giờ sao? Kiều Kiều cho tớ xem bài viết đó rồi, có người bình luận bảo sẽ đến lớp ngay nên cậu ấy dẫn tớ đi xuống dưới tránh đã.”
Thiên Huỳnh khẽ cau mày, nghiêm túc nói: “Tớ thấy chuyện này hơi phiền, tớ không muốn bị mọi người chú ý như vậy.”
“Tớ hiểu rồi.” Mặt Thời Lục vô cảm, nhướng mi chất vấn.
“Vậy nên cậu muốn giữ khoảng cách với tớ ở trường học sao?”
Thiên Huỳnh nhát gan, im lặng lùi lại hai bước, cúi đầu.
Từ khi Lộc Lộc trở về, cậu không còn giống như hồi ở trấn Vân nữa, không còn là cậu ấm nhỏ yếu ớt sợ sâu, sợ mệt, sợ thời tiết nóng bức sẽ phát bệnh nữa. Ở đây cậu có bạn bè và gia đình của mình, đây mới là thế giới thực sự thuộc về cậu.
“Tớ không có suy nghĩ như vậy.” Thiên Huỳnh cúi đầu nói nhỏ: “Tớ chỉ muốn chờ đến hai ngày sau, khi cảm giác tò mò của mọi người dần biến mất.”
Trên đầu có một bóng đen, hồi lâu vẫn không có tiếng động gì. Máy lọc nước bên cạnh đột nhiên chạy ầm ầm, tiếng thở dài của Thời Lục nhỏ đến mức khó phát hiện.
“A Thiên, tớ sẽ không để cho người khác bắt nạt cậu.” Cậu duỗi tay xoa đầu cô, động tác rất nhẹ nhàng.
“Trước kia cậu bảo vệ tớ, bây giờ đến lượt tớ bảo vệ cậu.”
Trời sẩm tối, tài xế đến đón hai người tan học. Thời Lục và Thiên Huỳnh đứng cạnh nhau bên cổng trường, có rất nhiều người đang nhìn họ nhưng qua một buổi sáng náo động như vậy, sự tò mò và hào hứng lúc ban đầu đã không còn nữa.
Tài xế vẫn chưa đến, không phải có bị kẹt xe ở chỗ xe cộ đông đúc cách đó mấy mét hay không nữa. Tay Thiên Huỳnh nắm chặt quai đeo cặp sách, cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình. Thời Lục thì đang chơi điện thoại. Cả hai đều không nói gì.
Kể từ cuộc trò chuyện giữa giờ nghỉ trưa lúc nãy, Thời Lục không đến tìm Thiên Huỳnh nữa. Mãi đến khi tan học, cậu mới qua đó gọi cô về nhà với mình.
Dọc đường đi cũng yên tĩnh trầm lặng, cậu thậm chí còn giữ khoảng cách với cô nửa bước. Thiên Huỳnh thấy tâm trạng của cậu không tốt, môi mấp máy mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Bây giờ hai người đứng cạnh nhau ở đây, cứ im lặng như vậy thì hình như cũng không ổn cho lắm. Thiên Huỳnh lén ngước mắt nhìn màn hình của cậu nhưng không ngờ đúng lúc Thời Lục bấm nút màn hình khóa rồi cất điện thoại. Trong một giây chợt loé, Thiên Huỳnh mơ hồ nhìn thoáng qua và thấy một hình ảnh quen thuộc.
“?”
Đang lúc cô mải suy nghĩ chuyện đó, một chiếc xe dừng lại trước mặt. Thời Lục mở cửa ghế sau ngồi vào.
Thiên Huỳnh ngồi xuống cạnh cậu, vẫn còn nhớ lại hình ảnh ban nãy.
Chiếc xe chạy vững vàng, chán muốn chết. Thời Lục ngồi bên cửa kính xe, tùy ý lướt điện thoại. Hai người ngồi rất gần nhau nên đôi mắt của Thiên Huỳnh chỉ liếc qua cũng dễ dàng nhìn thấy hình ảnh quen thuộc lần nữa đập vào mắt.
Hình nền điện thoại di động của Thời Lục là ảnh hai người mặc đồng phục học sinh. Chàng trai đứng phía sau kéo cổ áo cô gái, cô gái quay đầu lại lườm cậu. Nam sinh cúi đầu nhìn, đường nét sườn mặt rõ ràng.
Đây là tấm ảnh hai người bị chụp lén trên bài post lúc sáng. Không biết Thời Lục lưu lại rồi còn đặt làm hình nền từ khi nào nữa.
“……”
Thiên Huỳnh khó hiểu, cau mày hỏi: “Lộc Lộc, sao cậu lại lưu tấm ảnh chụp trộm trong bài post đó?”
Động tác của Thời Lục cứng đờ trong giây lát, cậu ngẩng đầu lên, tắt màn hình điện thoại với vẻ bình tĩnh, cầm nó trong tay.
“Trượt tay.”
“?” Thiên Huỳnh càng hoang mang hơn nữa.
“Vậy tại sao lại đặt nó làm hình nền điện thoại?”
“Tự động thay đổi.” Thời Lục bình tĩnh lại một giây, sau đó thốt ra lời này.
“Lần nào hình nền điện thoại cũng tự động thay đổi, lấy ảnh trong album ra. Tớ cũng không biết tại sao lại chọn tấm này.”
“Ồ.” Thiên Huỳnh nửa hiểu nửa không, ngân dài giọng đáp lại.
“Thế nào?” Vị đại thiếu gia này còn muốn táp ngược lại.
“Cậu cho rằng tớ cố ý lưu tấm ảnh để cài làm hình nền điện thoại à? Hừ, rõ tự luyến.”
“?” Thiên Huỳnh mở to mắt, không thể tin nổi.
“Làm gì có?!”
Đột nhiên cô lại bị ụp cái nồi này, định bụng biện bạch cho mình.
“Đừng nói nữa.” Thời Lục ngắt lời cô nói, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi ngón tay xoa xoa trán rồi nhắm mắt lại như thể rất mệt.
“Bị cậu chọc tức đến mức đau đầu rồi này.”
“Để tớ được yên tĩnh nào.”
Thiên Huỳnh: “……”
Hai người không hề nói chuyện trong suốt chặng đường sau.
Xe đến biệt thự, đã dừng lại trước cổng lớn. Bọn họ lần lượt xuống xe, Thời Lục vẫn lặng lẽ đi trước, bước chân vội vàng, dường như cậu rất đau lòng.
Hôm nay Thời Tư Niên không có ở nhà, cả căn nhà trống trải yên tĩnh. Đương lúc trời tối, toàn bộ ngôi biệt thự như chìm vào bóng đen khổng lồ.
Có mấy người hầu bưng bát đĩa ra khỏi phòng bếp, động tác của họ rất nhẹ nhàng, e sợ không cẩn thận gây ra tiếng vang nhỏ. Mọi người im lặng hoàn thành hết những chuyện này rồi rời đi.
Dường như Thời Lục và họ tồn tại ở hai không gian khác nhau.
Nam sinh dựa vào sô pha, tùy ý ném cặp sách lên trên thảm, lông mày hơi nhíu lại như thể cả người khó chịu, vẻ mặt uể oải.
Thiên Huỳnh lặng lẽ đứng cách đó một lúc, chần chừ mãi mới đi lên gọi cậu.
“Lộc Lộc, cậu đau đầu sao?”
“Không.” Thời Lục phủ nhận, mở mắt ra nhìn cô, giọng nói không còn chút sức lực.
“Cậu ăn cơm trước đi, đợi lát nữa thì nguội mất.”
Thiên Huỳnh đứng tại chỗ không nhúc nhích trong hai phút. Thời Lục buộc phải thỏa hiệp, đứng dậy, khuôn mặt mất kiên nhẫn phiền trách nhưng động tác lại rất thành thật.
“Tớ chịu cậu luôn rồi, ăn cơm thôi mà cũng cần có người ăn cùng.” Cậu kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, chuyển thức ăn trong tay cho Thiên Huỳnh.
“Ăn nhiều chút, đừng có nói tớ đối xử tệ với cậu.”
“Ừ.” Thiên Huỳnh nhận chén, rất ngoan ngoãn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Lộc Lộc.”
Thời Lục ăn nhưng không có cảm giác ngon miệng nên mới ăn vài miếng đã thả đũa xuống, ngồi một bên nhìn Thiên Huỳnh đang ăn uống nghiêm túc.
Trình độ của đầu bếp thực sự đã rất cao rồi, nói theo một nghĩa khác thì tức là nấu ngon hơn so với Thiên Chính Dân. Nhưng cho dù là phong cách trình bày, sắp xếp hay hương vị đều quá chuẩn, như thể được sao chép từ một khách sạn sao nào đó, không hề có hương vị của gia đình.
Nhưng mà đối với một người đang tuổi lớn như Thiên Huỳnh mà nói thì cô vẫn có thể ăn sạch hai bát lớn.
Có thể là thấy cô ăn ngon quá nên Thời Lục không kìm được mà múc thêm một bát canh nữa, nhấp vài ngụm uống cạn.
Sau bữa tối, Thiên Huỳnh bị Thời Lục kéo đi chơi game. Phòng khách có màn hình TV rất lớn, hai người ngồi trên thảm, cầm điều khiển game, vô cùng tập trung.
Thời Lục chọn một trò chơi parkour với chế độ hai người chơi. Mới đầu Thiên Huỳnh không biết chơi như thế nào, lần đầu tiên thua mà không hề thất vọng chút nào, lần thứ hai đã dần tìm được cảm giác, miễn cưỡng lắm mới có thể bắt kịp Thời Lục. Sang đến lượt chơi thứ ba và thứ tư đã có một chiến thắng lớn, người đầu tiên về đích là một nhân vật tí hon có chữ qy trên đầu.
[] Tên của Thiên Huỳnh là 千 萤, đọc là Qian Ying, viết tắt là qy hoặc QY. Tương tự, viết tắt tên Thời Lục là sl hay SL (Shi Lu)
Thiên Huỳnh không nhịn được bèn nhỏ giọng reo hò: “Tớ thắng rồi.”
“Chuyện này sao có thể xảy ra chứ?!” Thời Lục khó tin, ném điều khiển xuống, không cam lòng mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Sao cậu lại thắng tớ được?” Cậu quay đầu lại trừng mắt nhìn Thiên Huỳnh, hét lên: “Cậu mới chơi có vài lần. Bọn Ninh Trữ chơi cả mấy năm trời, đến tận bây giờ vẫn chưa thắng được tớ.”
Biểu cảm của cậu ấm nhỏ không thể tin nổi, như thể trời đất sụp đổ. Cậu cứ trừng mắt với cô như thế này, không thốt nên lời, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
Dường như đã gặp phải đả kích rất lớn.
Cả người vừa tức vừa khó chịu.
Thiên Huỳnh thấy cậu như vậy, suy nghĩ nói: “Có lẽ lúc nãy tớ may mắn thôi, hay là bây giờ so lại một trận.”
“Đúng, chắc chắn do cậu may mắn. Đấu lại.” Thời Lục nghe vậy thì phục hồi tinh thần, dần lấy lại sự tự tin vương vãi trên đất. Cậu cầm điều khiển game trên sàn lần nữa, khởi động lại trò chơi.
Xuất phát chạy đếm ngược, trò chơi bắt đầu, hai người lên đường cùng một lúc từ vạch xuất phát.
Chạy nhanh, nhảy qua chướng ngại vật, bay lượn trên không trung, băng qua rừng rậm, cuối cùng nhảy vọt qua mặt biển rộng.
Người tí hon tên sl đã dẫn đầu về đích. Sau khi cậu dừng chân chỗ đó hai giây, người tí hon tên qy xuất hiện ngay bên cạnh.
Một ván game đã kết thúc.
Thời Lục giành chiến thắng.
Thiên Huỳnh ngay lập tức giơ tay hoan hô: “Lộc Lộc, cậu thắng rồi!”
Thời Lục: “……”
“A Thiên, cậu nghĩ tớ là đồ ngốc đúng không?” Thời Lục giữ vẻ mặt vô biểu cảm, quay đầu, bình tĩnh chất vấn cô.
“Có chuyện gì vậy Thời Lục?” Thiên Huỳnh hỏi một cách thận trọng, đôi mắt vô thức chớp chớp.
“Cậu ném nước ra ngoài rõ như vậy, ai mà không nhìn thấy chứ.”
“Ơ.” Vẻ mặt Thiên Huỳnh ngây ra mất hai giây, cô gảy gảy điều khiển game một cái. Sau một hồi suy tư, cô chỉ có thể yếu ớt ngẩng đầu: “Rõ đến vậy à?”
“Rất! Rõ! Ràng! —” Thời Lục tức giận hét ầm lên.
“Cái đồ ngu ngốc nhà cậu!”
“……”
Thiên Huỳnh ủ rũ bị Thời Lục đuổi về phòng làm bài tập. Trong giờ học buổi sáng, giáo viên ra rất nhiều bài tập về nhà. Thiên Huỳnh nghe hết một ngày giảng thì nhận ra mình không thể theo kịp tiến độ giảng dạy của trường cấp Nhất Trung.
Phần lớn các trường THPT ở thị trấn đều dạy theo nội dung trong sách giáo khoa, học sinh được cung cấp tri thức một cách máy móc theo sách vở. Ngược lại, phương pháp giảng dạy của trường Nhất Trung rất linh hoạt. Ở trên lớp, các thầy cô sẽ trích dẫn nhiều kiến thức ngoài sách giáo khoa. Thiên Huỳnh phát hiện các bạn trong lớp có thể tiếp thu dễ dàng, chỉ có cô thường xuyên rơi vào trạng thái lúc hiểu lúc không như lọt vào sương mù.
Thiên Huỳnh lấy đề thi và sách bài tập ra trải lên bàn, lo lắng một hồi, đang lúc cầm bút lên bắt đầu làm những bài dễ mà mình biết trước thì vang lên tiếng gõ cửa.
Giữa tầng hai có một thư phòng lớn, đây là nơi Thời Tư Niên thường xuyên lui tới. Thời Lục gọi cô ra ngoài làm bài tập với mình, cả hai chuyển từ căn phòng này đến thư phòng.
Hai bên vách tường là tủ sách cao ngất, toàn sách là sách. Cạnh cửa sổ có một chiếc bàn dài làm bằng gỗ nguyên khối, hai bên đều có ghế, vừa đủ cho hai người ngồi đối diện nhau, đọc sách học tập trên chiếc bàn này.
Ánh mắt Thiên Huỳnh lướt qua xung quanh, cuối cùng dừng lại ở khung ảnh nhỏ đặt trên mặt bàn. Ngoài ra trên đó còn có một chiếc máy tính, một sổ ghi chép tài chính, dường như Thời Tư Niên đã bỏ quên ở đó mà không mang theo.
Đôi mắt của Thiên Huỳnh lại bị thu hút bởi người trong tấm ảnh, đó là một ảnh chụp nửa người.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu đen, làn da trắng như tuyết, môi đỏ, mắt sáng, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc ngọc trai, đang rất xinh đẹp nhìn vào ống kính.
Cô ấy đang ôm một đứa trẻ chừng hai ba tuổi trên cánh tay. Khí chất tỏa sáng của người phụ nữ nhiễm một chút tình mẫu tử lại càng thêm quyến rũ.
Đứa bé kia cũng rất dễ thương lanh lợi, ngoan ngoãn ngậm ngón tay, đôi mắt to tròn long lanh.
Thiên Huỳnh bất giác quay lại nhìn Thời Lục. Đôi mắt xinh đẹp của cậu cũng nhìn chằm chằm vào nơi đó, dường như đang ngẩn ngơ.
“Lộc Lộc?” Thiên Huỳnh nhỏ giọng gọi cậu. Thời Lục đột nhiên tỉnh táo lại, mím chặt môi, đi tới úp khung ảnh xuống mặt bàn. Hít sâu hai giây, cậu lại nhét mạnh luôn thứ trong tay và máy tính vào ngăn tủ.
“Được rồi, chúng ta ngồi ở đây đi.”
Cậu dọn dẹp lại bàn sạch sẽ, bảo cô ngồi xuống. Thiên Huỳnh ôm sách xoay qua xoay lại, do dự đôi chút.
“Nếu ba cậu mà phát hiện thì có mắng chúng ta không?”
“Vốn dĩ đây là phòng sách của tớ mà.” Không biết Thời Lục đang cố nhấn mạnh với ai nữa.
“Lần sau mà để tớ thấy ông ấy bày bừa đồ đạc lung tung ở đây thì tớ sẽ vứt toàn bộ vào thùng rác.”
Cậu không biết mớ hỗn độn mà mình ám chỉ trong lời nói là máy tính hay là tấm ảnh.
Thiên Huỳnh không nói thêm nữa, cúi đầu mở bài tập.
Thư phòng rất yên tĩnh, tiếng đồng hồ đeo tường chuyển động nhỏ đến mức không thể nghe được. Cả hai đều nghiêm túc làm bài, không người nào mở lời trước.
Trong lúc Thiên Huỳnh nghỉ giữa giờ, ánh mắt rất tự nhiên mà nhìn về phía Thời Lục ở đối diện. Cậu đang làm một bài kiểm tra toán dày đặc những công thức phức tạp. Trên đề có rất nhiều dạng bài cô chưa từng thấy bao giờ, cũng không phải bài tập về nhà giáo viên giao cho.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Thiên Huỳnh đã hoàn thành tất cả những bài cô có thể làm. Đứng trước một bài tập khó khác, cô cắn bút vắt óc suy nghĩ.
Thời Lục phía đối diện đã ném bút xuống, ngả người ra sau, cậu nhíu mày xoa trán.
“A Thiên, tớ đau đầu.”
Bác sĩ gia đình kịp tới nơi lúc mười giờ đêm. Toàn bộ quá trình gần như chưa mất hai mươi phút, anh ta vội vàng xách theo hòm thuốc xuất hiện ở cửa.
Thời Lục cau mày ngồi im trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, từng giọt mồ hôi túa ra trên đầu. Cậu cắn mạnh vào cổ tay, run rẩy cả người.
Dường như chàng trai đang phải chịu đựng nỗi đau rất lớn vào lúc này.
Không ai có thể san sẻ giúp cậu giảm bớt sự dày vò như vậy.
Thiên Huỳnh đứng một bên trong vô vọng, vội đến mức không thể đứng yên nổi, chạy lại giữ tay cậu, kéo cổ tay cậu ra khỏi miệng.
“Lộc Lộc, Lộc Lộc.”
“A Thiên.” Cậu thả tay ra, ôm eo Thiên Huỳnh, vùi cơ thể của mình vào trước người cô, cánh tay siết chặt vòng eo đến mức bả vai run rẩy.
Thiên Huỳnh không bận tâm đến cơn đau đột ngột. Cô dịu dàng vỗ về cậu, nghe thấy tiếng động vội vàng của ông quản gia khi kéo người đi vào ở cửa.
Sau khi truyền dịch, cơn đau dường như thuyên giảm nhiều nhưng người vẫn bất tỉnh. Cậu nhắm nghiền mắt nằm trên giường, yên lặng đến nỗi không có bất kỳ âm thanh nào.
Vì Thiên Huỳnh lo lắng vết thương trên tay cậu lúc nãy nên cô ngồi xuống mép giường, cúi đầu kiểm tra. Đôi tay Thời Lục tùy ý gác trên chăn, Thiên Huỳnh khẽ lật tay lại tay cậu thì chợt nhìn thấy những vết cắn loang lổ trên cổ tay.
Cậu vẫn đeo chiếc vòng silicon màu đen trên tay trái. Nó trông không giống một món đồ quý giá hay đặc biệt gì cả nhưng cô chưa bao giờ thấy cậu cởi nó ra. Thiên Huỳnh sợ rằng bên dưới có vết thương nên nhẹ nhàng tháo chiếc vòng xuống.
Phía dưới là một vết sẹo khiến người ta nhìn mà hoảng hồn.
Màu đã phai và trắng dần nhưng vẫn tồn tại một đường xoắn vặn vẹo xấu xí còn lưu lại trên cổ tay, có thể nhận thấy sức lực và quyết tâm phá hủy mọi thứ lúc đó lớn đến nhường nào.
Nước mắt của Thiên Huỳnh ngay lập tức rơi xuống, tuôn ra không ngừng dứt.
Lộc Lộc.
Đã từng có giây phút cậu muốn tự sát.
Bác sĩ gia đình đang đứng bên cạnh kiểm tra các triệu chứng phát bệnh trên cơ thể Thời Lục thì chợt phát hiện sự khác thường của Thiên Huỳnh. Mắt cô đỏ hoe, âm thầm khóc thút thít, thấy anh nhìn sang thì lập tức lau khô nước mắt trên mặt, nhấc tay Thời Lục lên.
“Bác sĩ, anh nhìn miệng vết thương trên tay cậu ấy đi, rất nghiêm trọng.”
Giọng cô nghèn nghẹn nức nở kéo dài, dường như còn đau khổ hơn so với người bị bệnh trên giường.
Bác sĩ cúi đầu, tự nhiên nhìn thấy vết sẹo trên tay Thời Lục.
Xử lý xong mọi việc thì trời đã về khuya.
Thời Lục vẫn chưa tỉnh dậy, bác sĩ gia đình đã thu dọn đồ đạc rời khỏi. Thiên Huỳnh dẫn anh ra ngoài. Trước khi đi, anh ta nghe thấy giọng nói yếu ớt vẫn còn sót lại âm thanh khóc nức nở của cô gái nhỏ phía sau.
“Bác sĩ, anh có biết chuyện gì dẫn đến căn bệnh của Lộc Lộc không?”
Bác sĩ tư nhân này họ Lục, là một chuyên gia cao cấp về khoa thần kinh sọ não, người từng tu nghiệp ở nước ngoài về. Lần đầu tiên phát bệnh, Thời Lục nhận sự trị liệu của anh. Sau đó, Thời Tư Niên mời anh từ bệnh viện về với mức lương cao để phụ trách trạng thái sức khỏe của riêng Thời Lục.
Anh là người hiểu rõ ràng và toàn diện nhất về bệnh trạng của Thời Lục trong tất cả mọi người. Ngay cả Thời Tư Niên cũng không rõ tại sao lại có người đột nhiên bị đau đầu rồi phát bệnh, hơn nữa thường xuyên không có triệu chứng báo trước mà đã phát tác.
Ông ấy đã dò hỏi Lục Trí nhiều lần, liệu rằng mỗi lần Thời Lục phát bệnh có phải bao gồm nguyên nhân tâm lý hay không, thực ra không phải đau đớn như vậy mà chẳng qua đó là nỗi đau do chính vấn đề tâm lý gây ra.
Hay là có phải do thân thể cậu quá yếu, cứ luôn nằm im trong nhà bật điều hòa cho nên lâu ngày ra nắng gặp ánh mặt trời mới thấy mệt mỏi, chỉ cần siêng tập thể dục là được.
Bởi vì từ góc độ y học, việc kiểm tra sức khỏe của Thời Lục cho thấy cơ thể cậu không gặp vấn đề gì cả. Tuy nhiên, khái niệm về bệnh đau nửa đầu do thần kinh trong y học vốn không rõ nguồn gốc, cơ chế phát bệnh càng vô cùng mờ mịt, đã thế còn không có phương pháp điều trị hiệu quả.
Thời Lục từng bị Thời Tư Niên ép đi tập đấu kiếm, tấn đả. Thậm chí ông còn thúc ép cậu phải chạy bộ vận động mỗi ngày. Khoảng thời gian đó, tình trạng của Thời Lục còn tồi tệ hơn chưa từng thấy. Ban đầu vốn chỉ khó chịu nhưng bây giờ lại xuất hiện triệu chứng nôn mửa, sợ ánh sáng, thậm chí rối loạn giấc ngủ nghiêm trọng.
Mối quan hệ giữa Thời Lục và ba mình cũng chuyển biến xấu hơn, có lần còn đến mức đánh nhau.
Chỉ cần hai người cùng ở trong biệt thự thì sẽ luôn có tiếng đồ vật bị rơi vỡ truyền từ bên trong ra.
Sau đó Thời Tư Niên không can thiệp nữa, bệnh tình của Thời Lục trong năm đó mới khá ổn định. Đáng tiếc ngày tháng vui vẻ chả kéo dài được bao lâu thì mùa hè năm nay nắng nóng hơn dự đoán, Thời Lục liên tục phát bệnh. Có lẽ là chàng trai đã mất đi ý chí sinh tồn bởi nỗi thống khổ tích lũy theo thời gian, hoặc cũng có thể bệnh tình lần đó thật sự nghiêm trọng…
Thuốc giảm đau và thuốc an thần bắt đầu hết tác dụng sau vài ngày.
Sau hàng chục ngày chịu sự tra tấn, hành hạ lặp đi lặp lại, Thời Lục đã tự nhốt mình trong phòng, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc bên trong.
Cho đến một ngày không có động tĩnh gì cả.
Khi quản gia nhận thấy có điều gì đó không ổn, dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa ra thì Thời Lục đã nằm im trên đất. Tấm kính vỡ khoét một lỗ dài trên cổ tay cậu, máu tươi lênh láng khắp sàn.
Thời Tư Niên rất tức giận, thức cả đêm ngoài phòng Thời Lục. Sau khi nhìn thấy Lục Trí, người đàn ông luôn điềm tĩnh khéo léo nay với vẻ mặt phờ phạc chưa từng thấy, hỏi anh ta liệu có phương pháp điều trị nào tốt hơn không.
Hôm đó Lục Trí đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng chỉ đề xuất một kiến nghị.
“Thay đổi hoàn cảnh cho cậu ấy đi.”
“Tốt nhất là rời khỏi thành phố Đài, tìm một nơi yên tĩnh để sống. Nơi có thể tận hưởng làn gió, nhìn thấy ánh mặt trời, hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài.”
“Có thể điều này sẽ giúp ích cho tình trạng của cậu ấy.”
Thời Lục bị đưa đi. Hai tháng sau, cậu dẫn theo cô gái nhỏ này về.