Đốm Mốc Hình Người

chương 6: 6: cung ngũ sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có một cung dành riêng cho bọn họ là cung Ngũ Sư, vừa nghe tên là biết.

Trong cung được chia ra làm bảy điện: Thượng Nghị điện dùng làm chỗ tiếp khách, Tầm Nghê điện là nơi để Ngũ sư trò chuyện, uống trà với nhau, Bạch Phong điện là nơi nghỉ ngơi của Phong Sư, Hồng Hoả điện là phòng của Hoả Sư, Lam Thuỷ điện của Thuỷ Sư, Thanh Mộc điện của Mộc Sư và Hoàng Lôi điện của Lôi Sư.

Vì Ngũ Sư cung có tới năm người ở nên đây là cung rộng nhất Thiên giới.

Một điện của cung rộng gần bằng cung khác.

Vì thế, sau khi dọn dẹp đồ mệt lả cả người trong Bạch Phong điện xong, Thôi Nghiên Thuân đã nằm ườn ra ngủ ngay.

Thôi Tú Bân vẫn còn khoẻ re.

Anh thu dọn đồ xong thì nhảy qua Bạch Phong điện định tìm anh trai nuôi của mình để chơi thì đã thấy y nằm bẹp dí trên giường và ngủ ngon lành.

"...!Anh Nghiên Thuân?"

"Khò...!khò...!khò..."

Khương Thái Hiện là người vui nhất.

Cậu chỉ thay y phục Mộc Sư rồi vứt đại mớ đồ lên giường và nhảy sang Lam Thuỷ điện ngay.

"Ngọc Khuê, nhanh lên đi chơi với tớ!!" Cậu như một con cún nhỏ xoắn xuýt dưới chân Thôi Ngọc Khuê.

"Để đại đó điiii! Lát có người dọn thôi hà!"

Thôi Ngọc Khuê phì cười nhìn "con cún nhỏ" sau lưng mình, nói: "Cậu cứ như con cún con vậy, chờ tớ tí nhé."

"Không được!" Khương Thái Hiện phụng phịu.

"Người lớn phải chiều trẻ con chứ! Nhanh lên đi thôi, đằng sau điện của tớ có cái đài nước và hoa viên đẹp lắm!"

"Hài dà, cậu không thấy mệt sao?" Thôi Ngọc Khuê bắt đầu cởi bán y nhân ngư ra và mặc y phục Thuỷ Sư.

"Tớ đánh nhau cả chục ngày rồi, mệt quá chừng."

Khương Thái Hiện chăm chú nhìn cậu thay đồ, nói: "Ừ nhỉ, cậu còn chưa nghỉ.

Hay là tớ "cõng" ra đó cho, nằm ngủ ngoài đó mát lắm, ha ha!"

Thôi Ngọc Khuê cười khổ với đứa bạn thân kém tuổi loi choi này.

Cậu tròng tới lớp đồ thứ ba mà vẫn còn thấy hai cái áo trắng nằm trước mặt, bèn hỏi: "...!Đồ của Ngũ sư nhiều lớp tới mức này sao??"

"Đúng rồi á!" Khương Thái Hiện "xì" một tiếng.

Cậu bày tỏ sự tức giận, nói: "Sao mà lắm lớp thế không biết!"

"Ừ nhỉ..." Thôi Ngọc Khuê lẩm bẩm.

"Cậu ta nói năm lớp lận."

"Hả..." Khương Thái Hiện nhìn cậu.

"Cậu nói "cậu" nào cơ?"

"À, là Lôi Sư ấy." Cậu khổ sở mặc thêm chiếc thứ tư vào người.

"Trong lúc đang thi đấu tớ vô tình đi hơi xa, vào hẳn địa phận Beo tộc.

Lúc đó tớ thấy cậu ấy đang đi tuần trên bờ, ngầu quá nên tớ tò mò bơi lại gần xem là ai, ai dè cậu ta tưởng tớ là thích khách nên...!đả thương tớ."

"Cái gì?? Đả thương???" Khương Thái Hiện nhăn nhó.

"Tên đó làm gì cậu rồi?"

Thôi Ngọc Khuê mặc xong lớp áo cuối cùng, khom người tìm cái đai lưng và nói: "Cậu ấy lỡ thôi, sau đó tớ được đưa về Beo tộc và chăm sóc rất kĩ càng.

Xong rồi cậu ấy còn bảo tớ đi nhanh lên kẻo trễ.

Bây giờ đã lên đây gặp cậu ấy rồi...!ừ ha! Lát nữa tớ cũng phải qua cảm ơn cậu ấy chút!"

"Hừ, cảm ơn gì chứ!" Khương Thái Hiện khoanh tay, tỏ vẻ không đồng tình.

"Tên đó đả thương cậu thì chữa trị là lẽ đương nhiên!"

Thôi Ngọc Khuê lại cười khổ, có vẻ cậu bạn thân này không ưa Lôi Sư lắm nhỉ? Gắn xong cái đai lưng, cậu vỗ vai cậu ta và nói: "Thôi kệ đi, giờ ra hoa viên ngủ trưa này."

Khương Thái Hiện đang hằm hằm ra mặt lập tức tươi tỉnh ngay.

Cậu nhảy khỏi giường, nắm tay Thôi Ngọc Khuê chạy đi như bay.

"Điii!! Hoa viên đằng kia kìa!!" Cậu ta vừa quay mặt lại vừa chỉ tay về phía trước.

Mắt Thôi Ngọc Khuê lập tức sáng lên.

Một hoa viên sáng sủa, xinh đẹp và rộng rãi hiện ra trước mắt hai người.

Hoa lá vô tận, ong bướm vờn quanh, không gian trải ra bốn bề, trông thật thoải mái dễ chịu!

"Oaaaaa!!" Cậu reo lên.

"Đã quáa!!"

"Đây này! Thảo dược độc quyền của Hồ Ly tộc cũng có trên đây đấy! Nhìn xem!" Khương Thái Hiện chỉ vào đám hoa màu xanh dương, trong veo như nước.

"Lam Điệp bách thảo đó!"

"Thích quá!" Thôi Ngọc Khuê khom người xuống, hứng lấy cánh hoa ngửi ngửi.

"Thơm nhè nhẹ chứ không nức mũi như hoa dưới đó, tuyệt vời!"

"Cậu cứ ngửi đi, ngửi cho đã luôn!! Thích thì cứ lấy vài bông ấy, đừng nhiều quá là được." Khương Thái Hiện dang hai tay ra.

"Nằm đây được nè, thảm cỏ siêu đã, miễn là cậu đừng dẫm nó thì ô kê!"

Cậu ta nằm gác đầu lên tay trên thảm cỏ xanh mướt, quay đầu chăm chú nhìn người bạn đang say mê ngắm hoa.

Thôi Ngọc Khuê sau một lúc cũng ngồi xuống bên cạnh bạn thân.

Cậu cài một đoá Lam Điệp lên tóc Khương Thái Hiện, nói: "Lam Điệp trên đây màu hơi sáng so với của Hồ Ly tộc nhỉ, ngả màu xanh lục nữa cơ."

"Đúng thế..." Khương Thái Hiện cũng cầm lấy đoá còn lại, vén lọn tóc sau tai Thôi Ngọc Khuê rồi cài lên.

"Tóc cậu để dài quá.

Nhưng mà thôi đẹp lắm, còn hơn cả đám con gái.

Tớ thích Lam Điệp trên này lắm, vì màu xanh lục là màu của tớ, màu xanh dương là màu của cậu, hai màu này trộn với nhau ra màu của nó nè."

"Ồ..." Thôi Ngọc Khuê chợt đỏ mặt.

"...!Cái gì?? Cậu nói hoà trộn vào nhau là có ý gì đấy??"

Khương Thái Hiện cười ha ha: "Có gì đâu, ý rất rõ ràng.

Cậu là của tớ, mà tớ cũng là của cậu!"

Nói xong cậu ta liền lao lên, ôm chặt lấy hông Thôi Ngọc Khuê, nói: "Trời nóng quá, có con cá đông lạnh này thì phải ôm cho mát thôi!"

"Cậu...!ư, bỏ ra coi!" Mặt Thôi Ngọc Khuê đỏ ửng lên, cạu ra sức đẩy cái đầu đang vùi vào người mình.

"Ra...!á ha ha!! Đừng đừng đừng!! Ha ha...!á nhột quá!"

"Người cá mấy cậu lạ thật.

Cù léc chỗ chân mới nhột chứ, ai lại nhột ngay hông nhỉ?" Khương Thái Hiện liên tục cù vào cái hông nhỏ của Thôi Ngọc Khuê, bức cho cậu ta cười lăn lộn ra đất.

"Á ớ hớ hớ...!nhột nhột nhột!! Aaaa!!" Thôi Ngọc Khuê không tài nào thoát được ưng trảo của Khương Thái Hiện, liên tục lăn mấy vòng trên đất.

"Đừng!! Dừng...!há há...!dừng đi!! Phong huynh á...!ha ha ha...!đang ngủ đấy!!"

Thôi Tú Bân và Hưu Ninh Khải nhìn cả hai hoà làm một cục lăn lộn trên đất mà câm nín.

"..."

Thôi Tú Bân đỡ trán: "Đám này có vẻ đùa vui ghê."

Hưu Ninh Khải im lặng cầm cái bát trên tay nhìn hai người kia vui đùa, cuối cùng quyết định không phá cuộc vui đó, cầm bát đi vào.

"Đại Beo." Anh ta quay sang.

"Cậu định cho ai thứ trong bát thế?"

Cậu khựng lại, không nói gì.

Một lát sau, cậu nói: "Cho người đặc biệt." Rồi cậu lướt đi mất.

"Người đặc biệt?" Thôi Tú Bân thắc mắc.

"Là Thái Hiện hay Ngọc Khuê nhỉ??"

Chiều đến...

Ngũ sư đều đã tập hợp tại cung An Lạc – cung điện để cầu bình an cho thiên hạ muôn dân, chờ Long Đế tới.

Năm người ngồi cách đều nhau trong vòng tròn đã được vạch sẵn ở trung tâm hậu điện.

Chỉ vài phút sau, một người đàn ông dáng vẻ sắp tới tuổi tứ tuần chắp hai tay sau lưng và bước vào trong.

Năm người cùng đứng lên hành lễ: "Long Đế đại nhân!"

"Hạ chỉ!" Kim Cựu Long đưa tay lên.

"Mở trận!"

Ngũ sư cùng chắp hai tay, miệng niệm khẩu quyết, triệu lên một con kim long từ ấn chú hình tròn giữa năm người.

Kim long là biểu tượng của Long tộc, Ngũ sư mới triệu hồi kim long lên có ý nghĩa tạo mới, phục hồi, chấn chỉnh và phát triển kiểu mới.

Kim long kia bay lượn vòng quanh năm người đúng năm vòng rồi lại lao vút xuống tâm trận pháp, ánh sáng chói loá hoà vào làm một với vòng tròn đang dần xoay nhanh.

"Từ từ xoay chuyển cục trận, di chuyển trên không, tạo một thế hình sao năm cánh, chầm chậm nhắm mắt, gọi thần long thượng cổ lên!"

Kim Cựu Long điền đạm dẫn dắt, năm Thiên Sư trẻ bình tĩnh làm theo.

Xoay chuyển – di chuyển – tạo thế trận – nhắm mắt – gọi thần!

Ấn chú trên trán Ngũ sư sáng rực, cùng lúc đó, từ tâm trận pháp, một con dương long khổng lồ bay vụt ra!

Hồng Thuỷ Nguyệt Long thượng thần! Một trong hai vị thần kiến tạo ra thế giới nguyên thuỷ đã xuất hiện!!

Thần long gầm lên một tiếng rõ uy, trời đất rung chuyển, nóc cung cũng dịch theo.

Ngài bay vòng trên trận pháp, con mắt hồng thạch to như cái đèn lồng nhìn xuống sáu người phía dưới.

Cặp sừng hươu to dài hếch xéo lên, tạo thế uy nghiêm không gì sánh được.

Móng vuốt dài sắc lẻm cùng với cái chân to như trụ trời có thể phá núi lấp sông, biến gió thành bão.

Thần long uốn lượn vài vòng rồi từ từ hạ thân xuống tâm trận pháp.

"Đế Long xin phép diện kiến Nguyệt Long điện hạ!" Kim Cựu Long chắp hai tay và quỳ gối xuống, hành lễ ba lần.

Thần long gầm lên một tiếng, xem như đã biết.

Ngài giẫm giẫm vài cái lên trận pháp, xem xét độ bền và độ mạnh.

Có vẻ như đã hài lòng, ngài gật gù mấy cái rồi tiến tới gần Thôi Nghiên Thuân.

Thần long phì phì thở, khói bay mịt mù từ lỗ mũi.

Ngài nhìn vào Thôi Nghiên Thuân, hàm vẫn không mở, cất giọng của con người: "Ngươi là Phong Sư?"

Thôi Nghiên Thuân không muốn sơ suất nhưng cũng không dám mở mắt, lễ độ đáp: "Thưa, là kẻ vô danh tiểu tốt này."

"Ngươi không vô danh tiểu tốt." Thần long dùng cặp mắt lồng đèn nhìn y.

"Mở mắt ra để ta xem ngươi có thiên mệnh thế nào."

End chương 6.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio