(Từ chap này mình sẽ gọi Thi là Thi Thi còn Trân là Trân Trân nhé )
Lạng vài vòng quanh Sài thành thì tụi nó cũng bước về tới nhà_một căn nhà không quá rộng lớn nhưng cực kì sang trọng.
-A... Hai tiểu thư đã về. Ông quản gia hớn hở chạy ra xách hành lí cho tụi nó.
-Ba...ba. Nó và Trân chạy tới ôm chầm ba của tụi nó.
(Mẹ của nó và mẹ của Trân mất hồi lúc tụi nó còn rất nhỏ, hai ông bố đã hợp sức với nhau tảo tần nuôi hai đứa nó khôn lớn và tạo dựng lên một sự nghiệp to lớn, không để cho hai đứa nó thua kém bất cứ ai).
-Con nhớ ba quá..! Nó sà vào lòng ba nó nũng nịu.
-Thôi đi cô, cô xạo quá. Đi một năm nay mà có thấy cô về thăm tui đâu toàn gọi video call. Ba nó hờn dỗi.
-Con xin lỗi mà...! Nó năng nỉ ba nó.
Mọi người cứ chăm chăm nhìn nó và ba nó không để ý rằng phía bên kia có một người đang sụt sùi:
-Ta cứ tưởng con bỏ lão già này luôn rồi chứ.
-Huhu ba đừng khóc mà. Con nhớ ba nhiều lắm. Trân rưng rưng nước mắt.
-Ông làm như mấy chục năm chưa được gặp nó vậy! Nam nhi đại trượng phu gì đâu mà khóc như con nít. Ba nó trêu ba của Trân.
-Kệ tui! Tui nhớ con gái tui tui khóc không được à. Ba Trân lườm ba nó.
-Ừ....thích thì khóc đi... Ba nó nói.
-Thôi thôi đi mọi người. Tối nay nhà con có mở một bữa tiệc nho nhỏ mời hai bác với Trân và Thanh qua nhà con dự tiệc ạ. Tử Kiệt lễ phép nói.
-Tiệc gì vậy anh? Trân hỏi.
-Tiệc mừng hai đứa về nước ấy mà.... Kiệt nói nhưng hơi ngập ngừng (Khả nghi lắm nghen ).
-À.. Tối hai bác sẽ qua. Ba nó nói. (Biết hết rồi mà chú ấy còn diễn sâu ).Còn Tử Kiệt và Thi cũng ra về.
-Thôi hai đứa lên nhà tắm rồi nghỉ ngơi đi, chiều chúng ta còn đi. Ba Trân nói.
-Yes sir. Hai đứa đứng kiểu chào quân đội làm cho hai ông bố phì cười...nhưng cũng không quên màng chặt chém lúc nãy. Hai đứa tuân lệnh đi lên lầu còn hai ông bố thì cứ chí chóe..."Bo bo xì đi nhé" (Xì teen ghê ta). Hai ông bố hay chặt chém nhau vậy chứ rất đồng lòng với nhau, mỗi khi hai đứa con gái bảo bối bị ức hiếp là lập tức xong pha trận mạc ngay. Cuộc sống tụi nó tuy thiếu thốn đi tình mẹ nhưng luôn nhận được tình yêu thương ấm áp của người ba. Nếu tính ra cuộc sống của tụi nó thật hạnh phúc biết mấy khi có người ba trong . Sau khi được xõa mình với dòng nước thì chị nhà ta lại đáng thêm một giấc tới tận h tối. Sắp đến giờ đi ba của nó lên gọi nó và Trân dậy:
-Dậy đi Thanh Thanh...
-Dậy đi Trân Trân...
-Nhanh chuẩn bị chúng ta còn đi nữa.
(Phòng tụi nó nằm ở kế bên nhau)
-Con xuống ngay đây ạ. Nó lên tiếng.
Nghe tiếng nó lên tiếng nên ba nó xuống nhà đợi. Loay hoay một hồi mà nó không nghe thấy bên phòng Trân có tiếng động nên qua xem thử... A thì ra nàng ta còn đang dang tay dang chân mà ngủ.
-Dậy ngay con heo nái... Dậy còn đi tiệc.
-...không tả lời.
-Dậy không thì bảo. Nó dùng hết công suất hét lớn.
-Chu cha mẹ ơi... Con gì hú dậy. Trân giật mình chạy loạn xạ.
-Tao đây... Dậy đi còn đi qua nhà con Thi. Nó nói rồi trở về phòng còn Trân Trân thì hồn vía lên tới mây.
Sau một hồi chật vật thì mọi người đã có mặt sẵn sàng ở trên xe. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh chầm chậm chầm chậm và rồi "Vù vù vù..." Chiếc xe đang chạy với tốc độ bàn thờ...và người lại xe không ai khác chính là nó. Hai ông bạn già đang bo xì nhau nhưng bây giờ họ đang ôm chặt, bám víu vào nhau mặt mày xanh lè xanh lét.
-Hai ba nên tập quen với điều này đi, đây là tốc độ thấp nhất của nó đó. Trân mặt cắt không còn một giọt máu nói.
Hai ông bạn già nghe Trân nói xong nhìn nhau mà bất lực:
-Còn đâu tuổi thanh xuân của tui
-Kiểu này chắc tui sắm xe đạp đi quá.
Lạng vài vòng trên đường từ xa xa đằng kia một căn nhà rộng lớn với tấm bảng TK House đang dần hiện ra_Đó là nhà của Thi Thi và Tử Kiệt. Cổng ngôi nhà tự động mở ra cho nó lái xe vòng mà ngộ ở đây lại có thêm chiếc xe nữa ( chiếc Lamborghini Aventandors và chiếc Ferrari Superfast), nó nghĩ: " Mình có dự cảm không lành về chuyện này".
Bước vào trong một hàng người nhân việc đứng ngay ngắn lễ phép chào:
-Kính chào quý vị, xin mời quý vị vào bên trong.
Bữa tiệc dường như khác lạ bởi sự hiện diện của người lạ mặt.
Thi Thi thấy tụi nó liền chạy ra bảo:
-Đến rồi à.
-Ưm. Mà sao người kia lạ thế? Trân Trân hỏi.
-À bạn của ba tao á. Thi Thi nói rồi dẫn mọi người vào trong.
Vào trong người ba thì lo chào hỏi và tiếp chuyện với những người lạ đó bỏ lại nó và Trân Trân một nùi điều thắc mắc.
Nó hỏi:
-Tao thấy có dự cảm không lành.
-Đúng rồi đó, tao thấy có gì nghi ngờ lắm. Trân Trân nói.
-Tao cũng vậy nè, chiều giờ cứ lo lo sao đâu á. Thi Thi nói.
-Mọi người đã đến đông đủ rồi vậy thì bữa tiệc xin phép được bắt đầu... Nhưng trước tiên mời hai ông bạn già nói một số điều.
-Giới thiệu với hai còn đây là ông bà Hàn cùng với con trai của họ Hàn Thế Khải. Ba nó đưa tay về phía gia đình người con trai có nụ cười tỏa nắng.
-Cháu chào hai bác. Hai tụi nó đồng thanh.
-Chào anh. Trân dịu dàng chào hỏi. Riêng nó thì thay lời chào hỏi bằng một cái gật đầu.
-Chào hai em. Thế Khải cười nói.
-Còn đây là gia đình Trần gia. Ba Trân đưa tay về phía gia đình người con trai có gương mặt đẹp không gốc chết, nhưng có chút gì đó lạnh lùng.
-Cháu chào hai bác. Hai đứa nó đồng thanh.
-Chào anh. Trân Trân chào hỏi.
Còn riêng đối với nó vẫn giữ nguyên cách hành xử cũ, chỉ gật đầu thay vì lời chào hỏi. Về phần hắn ta (Đức Khang) thì cũng chào hỏi bằng cách gật đầu(Tác giả: Giống nhau nghen. Nó: Cưng muốn sao. Hắn: Cưng muốn sao. Tác giả: Chùn thôi )
-Vẫn còn một chuyện rất quang trọng.... Đó là chúng ta muốn con, Thi, Trân đồng ý tìm hiểu và đính hôn với Tử Kiệt, Thế Khải và Đức Khang.
-WHAT? Cả người cùng đồng thanh.
-Tụi con có quen biết gì nhau đâu. Thế Khải e dè.
-Không biết thì từ từ biết. Mẹ Thế Khải nói.
-Sao không hỏi ý con. Hắn bực dọc nói.
-Con nít phải nghe lời người lớn. Ba hắn nghiêm giọng.
-Con cứ tưởng chỉ có Khải, Khang, Trân và Thanh thôi chứ! Sao có con với Thi Thi nữa? con có người con yêu rồi mà. Tử Kiệt nói.
-Thì đã sao. Mẹ Tử Kiệt ung dung hỏi.
-Con...
-Nhưng con chưa mà. Thi Thi nói.
-Không nhưng nhị gì hết không , gì hết. Ba Trân Trân nói.
-Con không đồng ý. Nói rồi nó bỏ đi. Trân Trân thấy thế cũng chạy theo sau, Thi Thi thì lo lắng lấy môtô đuổi theo bởi cô biết mỗi khi tức giận nó thường không làm chủ được tốc độ.
Phía bữa tiệc thì ai cũng thông cảm cho tụi nó bởi ai cũng biết chuyện này rất bất ngờ và tin chắc dần dần tụi nó sẽ đồng ý mà thôi. Còn riêng về phần chàng ngự lâm thì...:
-Trời ơi...con có người yêu rồi mà... Tử Kiệt thầm than vãn.
-Ôi trời ơi... Thế Khải cũng lo lắng chẳng kém.
-Cũng thú vị nhỉ...! Hắn ngẫm nghĩ rồi bất chợt nở một nụ cười.