Hoàng cung buổi sáng rất yên tĩnh. Đa số các phi tần vẫn còn say giấc ngủ, chỉ có nội quan, cung nữ là tất bật chuẩn bị bữa sáng, chờ chủ nhân của mình thức dậy. Thái Mẫn hình như là người thức dậy sớm nhất trong các phi tử của hoàng đế. Dù đêm qua Vũ đế cứ quấn quýt lấy nàng. Hắn còn bảo, sắp tới phải xa Thái Mẫn khá lâu, phải lấp cho đầy nhung nhớ. Bình thường Vũ đế vốn điềm tĩnh, song đêm qua cứ như hóa thân thành một người khác. Một đứa trẻ to xác ôm ấp nàng, bắt nàng phải tiếp nhận hắn, cho hắn một đứa con.
Đứa con…
Thái Mẫn đặt tay lên bụng….Nghe nói có thai sẽ có dấu hiệu. Thái Mẫn vẫn ăn uống bình thường, cơ thể cũng không có gì khác biệt, có lẽ là chưa thụ thai. Nhưng sinh con trong hoàng cung đầy sóng gió này, con của nàng…Rồi sẽ như cha của nó, không thể sống cuộc đời của riêng mình. Quyền uy là vậy nhưng hạnh phúc lại không trọn vẹn. Thái Mẫn bỗng rùng mình…
- Cô cô!
Giọng nói non nớt vang lên phía sau. Thái Mẫn giật mình quay lại. Một tiểu hài tử khoảng - tuổi. Gương mặt thanh tú, nhìn là thích ngay. Thấy nàng, nó vội chạy ngay đến, nắm lấy tay Thái Mẫn:
- Cô cô giúp Khánh nhi với! Khánh nhi bị lạc đường…
Hoàng cung xưa nay không có con trẻ, đột nhiên một đứa bé xuất hiện khiến không chỉ Thái Mẫn mà các giám quan, Tiểu Thanh nữ tỳ đều ngơ ngẩn. Tuy nhiên Thái Mẫn lại bị vẻ dễ thương của đứa bé mê hoặc. Nàng thích thú nắm tay nó. Khi ánh mắt vừa chạm nhau lại ngây ngẩn…Ánh mắt này, nàng đã gặp ở đâu rồi…
- Thái muội sáng sớm đã có hứng thú đi dạo vậy sao?
Giọng nói này…Là của Minh phi. Người không thích, tốt nhất là không nói chuyện.Thái Mẫn tắt đi nụ cười, nắm lấy tay đứa trẻ:
- Chúng ta đi thôi…Cô cô đưa cháu đi tìm đường.
Thái độ không hề khách sáo. Một phu nhân lại dám có thái độ như thế đối với phi tử chính thức. Điều ấy làm Minh phi giận sôi gan:
- Thái phu nhân không biết phép tắc. Ta có lời chào hỏi mà nàng lại tỏ thái độ như vậy…Hoàng cung coi trọng tôn ti trật tự, không phải là nơi nàng muốn gì làm đấy, có hiểu không?
- Thái muội mới vào cung không biết phép tắc, muội muội cũng không nên chấp nàng ấy làm gì.
Giọng nói trong trẻo của Nghi phi cất lên. Hôm nay nàng mặc áo màu tím nhạt, tóc tùy tiện vấn lên nhưng toàn thân lại toát lên một vẻ cao quý khôn tả. Ánh mắt vẫn bình thản như cũ lướt qua ngự hoa viên.
- Nghi phi nương nương…
Tuy Nghi phi được hoàng thượng vô cùng sủng ái nhưng nàng cũng chỉ là một phi tử, chưa được phong làm hậu, vị trí cũng ngang bằng cùng Minh phi. Thái Mẫn thi lễ với nàng song lại gần như phớt lờ mình càng khiến Minh phi bừng bừng phẫn nộ. Nàng nhếch môi:
- Thì ra có người đã tìm được chống lưng. Nàng…
Ánh mắt nàng ta dừng lại ở Hàn Khánh….Khóe miệng lại nhếch lên:
- Hoàng cung từ khi nào đã biến thành một nơi ai cũng vào được. Mặc nhiên lại có một tiểu hài tử. Đừng nói với ta, đây là con tư sinh của nàng…vì không muốn xa mẹ nên mới đưa cả vào cung?
Nghi phi cũng chuyển sự chú ý đến đứa trẻ đang nép sau Thái Mẫn. Ban đầu chỉ là sự tò mò thoáng qua. Nhưng khi nhìn kỹ, một cảm giác bỗng bừng lên mãnh liệt…. Chân tay nàng tê dại, bỗng chốc trở nên lạnh như băng.
Đôi mắt…Hàng mi dài, cong cong trên gương mặt với những đường nét như tượng tạc. Môi mỏng, mũi cao, mày đậm. Không có gì quen thuộc, ngoài đôi mắt…Đôi mắt buồn, gần như là bản sao của Lâm Nghi.
- Đây là…?
- Cô cô…Con là Hàn Khánh. Phụ thân thường gọi con là Khánh nhi.
- Khánh nhi?
Hàn Khánh cũng không thể rời mắt khỏi người phụ nữ trước mặt. Nó cũng nhận ra đôi mắt….Đôi mắt với tròng mắt màu nâu nhạt rất ít thấy….Quan trọng nhất cũng là cảm giác…Tự nhiên lại lưu luyến chẳng muốn lìa đi, tự nhiên lại muốn nhào vào lòng vị cô cô đó. Cảm giác thân thuộc này, xưa nay Khánh nhi chưa có bao giờ.
- Khánh nhi…Phụ thân đã nói là không được đi lung tung mà.
Giọng nói…Giọng nói với thanh âm trầm thấp…Như quen mà cũng lạ. Nghi phi vội vã quay ra.
Người đàn ông bước đến với dáng điệu nhẹ nhàng, thong thả. Hình dáng hiện ra trước mắt nàng với những đường nét…chẳng có chút quen thân.
Mày rậm, mũi thẳng,bờ môi mỏng thản nhiên, phong thái tiêu dật. Trông hắn rất anh tuấn…Song cũng thật rắn rỏi, thật lạnh lùng.
Người xưa của Lâm Nghi dong dỏng cao, gương mặt hơi vuông, đầy vẻ phong trần rắn rỏi. Chàng không anh tuấn, hào hoa như hắn. Nhưng đứng trước kẻ này, mọi bình tĩnh trong lòng Lâm Nghi như rơi đâu mất. Tay nàng càng lúc càng lạnh. Chân muốn khuỵu xuống, như không còn chút sức lực nào.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Nghi phi nhận ra tia trìu mến trong ấy. Người kia, xa lạ song ánh mắt Nghi phi vừa bắt gặp lại vô cùng, vô cùng giống với chàng….
- Bệ hạ giá lâm!
Tiếng Lương tổng giám vang lên phá đi bầu không khí nửa tin nửa ngờ của những kẻ trong cuộc. Vũ đế không mặc triều phục, trông không còn vẻ nghiêm nghị thâm trầm thường ngày nữa. Hắn chạm nhẹ vào má Hàn Khánh thay cho một lời chào:
- Đây là quý tử của Hàn khanh gia. Tiểu Khánh nhi!
- Hoàng đế thúc thúc…
- Tiểu Khánh nhi ngoan quá! – Vũ đế nhấc bổng Hàn Khánh lên trong ánh mắt kinh ngạc của nhiều người. Giọng nói cũng trở nên thật hiền hòa.
- Hoàng cung cũng đến lúc cần có trẻ con đáng yêu như Tiểu Khánh nhi rồi. Ta mượn Tiểu Khánh nhi của Hàn khanh gia xem như xung hỉ, hy vọng sắp đến, ta cũng có được một đứa con lanh lợi đáng yêu như Tiểu Khánh nhi.
Lời hoàng thượng tuy là nói với các phi tử nhưng ai cũng biết, thực ra chỉ gửi đến hai người.
Thái Mẫn- Thái phu nhân nhưng chẳng nể sợ phi tử và Nghi phi vốn từ lâu là một sủng phi.
Tay Minh phi từ từ nắm chặt. Mạnh phi vừa đến sau, kịp chứng kiến mọi chuyện chỉ khẽ nhướng mày, nụ cười thoáng qua trên khóe miệng. Nàng vừa mới nhận ra, thái độ của Nghi phi khi nhìn thấy đứa trẻ và người đàn ông kia rất lạ. Một cơ hội tốt đang mở ra trước mặt Mạnh phi chăng?
Vũ đế đặt Khánh nhi xuống, không biết vô tình hay cố ý mà lại để nó xuống cạnh bên Nghi phi. Hàn Khánh hơi lùi người một chút, đôi tay nhỏ bé tự nhiên nắm lấy tay nàng. Bàn tay đang rất lạnh. Lạnh run.
Vũ đế nhìn qua Nghi phi một thoáng rồi lặng lẽ quay sang phía người đàn ông đang đứng đối diện mình:
- Đây là Hàn Viễn, từ nay sẽ thay ta coi sóc mọi chuyện trong triều đình cùng với Bạch thừa tướng. Để tiện công việc, hắn sẽ ở tại Kỳ viên các…Còn Tiểu Khánh nhi thì giao lại cho các nàng chăm sóc…Có được không?
….Hàn Khánh là một đứa bé hiểu chuyện, lễ phép. Đối với các phi tử luôn tỏ vẻ tôn kính. Song người gắn bó chỉ có một. Đó là phi tử lạnh lùng nhất hậu cung này -Nghi phi.
Nàng vốn bình sinh lãnh đạm bỗng nhiên cũng rất yêu thích nó, giữ Hàn Khánh ở Phượng Nghi cung, còn đích thân nấu cháo tổ yến, chè hạt sen, chăm chút từng bữa cho Tiểu Khánh nhi.
- Cô cô…Chè hạt sen rất ngon…
Nghi phi mỉm cười. Bàn tay nhỏ nhắn sờ lên mặt Hàn Khánh. Nàng đã cố nhìn thật kỹ…Rồi như không dằn lòng được, chợt hỏi ngay:
- Khánh nhi à….Phụ thân con…Phụ thân con đúng là phụ thân của con sao?
Câu hỏi có vẻ lộn xộn. Hàn Khánh ngừng ăn nhìn nàng chằm chằm. Nghi phi vội vàng giải thích:
- Ý ta là….Là ngoài một phụ thân đó, có khi nào con thấy….con nghe nói, con còn người thân khác hay không?
Cảm giác…Cảm giác này vô cùng mãnh liệt. Đây có thể…có thể là hài nhi của nàng và người ấy. Nhưng….nhưng hình dáng đứa trẻ lại không giống Mạc Phong gì cả. Gương mặt ngoài đôi mắt buồn u uẩn là của nàng thì đường nét như được tạc lại từ Hàn Viễn. Nàng không biết Hàn Viễn. Hắn có ánh mắt ấm áp của người năm cũ. Song hình dáng hoàn toàn là một người xa lạ, chẳng có điểm nào giống với chàng.
Nghi phi thực sự bấn loạn. Nàng không còn duy trì được sự bình tĩnh nữa. Đã bảy năm nhưng Lâm Nghi không bao giờ quên cảnh Mạc Phong nhắm mắt trên tay mình, mặc kệ nàng kêu gào tên hắn. Cũng chính mắt nàng chứng kiến, Mạc Phong đã được chôn sâu dưới ba tấc đất. Còn Hàn Viễn, hắn thực sự là ai?
- Cô cô….
- Hửm?
- Khánh nhi nghĩ kỹ rồi. Con không còn phụ thân nào nữa. Chỉ có phụ thân tên là Hàn Viễn thôi.
Nghi phi có vẻ thất vọng. Hàn Khánh chợt lo sợ. Cô cô sẽ không thích mình nữa. Dù trước đây có nhiều cô cô, a di xinh đẹp khác chiếu cố Hàn Khánh nhưng hiện tại trong mắt trẻ thơ còn vụng dại , chỉ có cô cô này mới là người Hàn Khánh yêu quý nhất thôi.
- Cô cô đừng buồn…Khánh nhi sẽ về hỏi phụ thân, xem Khánh nhi còn phụ thân nào nữa không. Cô cô đừng buồn mà…
Lời trẻ ngây thơ vụng dại. Nước mắt Lâm Nghi chợt rơi dài. Khánh nhi…Nếu con thật sự là đứa trẻ năm ấy…Nếu con thực sự là con của mẹ…Lâm Nghi không cần sự thật nào nữa. Chỉ cần điều này thành hiện thực thôi là đủ lắm rồi.
-Cô cô…
Sao lại là cô cô mà không là mẫu thân? Đã mấy năm rồi Lâm Nghi chờ đợi hai tiếng thiêng liêng đó. Nàng không cần ngôi vị Nghi phi được người người tôn kính. Nàng cũng không cần quan tâm đến chuyện bị mọi người chối bỏ. Chỉ cần Tiểu Khánh nhi thực sự là đứa bé trong bụng Lâm Nghi chín tháng, đã cùng nàng chịu bao nhiêu cay đắng, Lâm Nghi tình nguyện bỏ đi tất cả. Chỉ để được ôm con vào lòng, gọi con một tiếng…Con ơi!
Nàng đã gọi. Vòng tay cũng vô thức ôm lấy Tiểu Khánh nhi vào lòng. Hàn Khánh không hiểu gì cả. Nhưng bản thân đứa trẻ chưa bao giờ có mẹ lại thấy vô cùng hạnh phúc. Cô cô ôm Hàn Khánh, khóc vì Hàn Khánh, gọi Hàn Khánh là hài tử…Cứ như là một giấc mơ mà Khánh nhi cứ muốn được mơ hoài.