Có khoảng ngoại truyện, tùy lượng com nghen]
…Trong một đêm trời nóng bức, Lâm đại nhân nằm rạp trên lưng ngựa, trở về dinh. Đang đi trên đường thì ông đột ngột bị tập kích. Mạc Phong đã chặn tên thích khách. Võ công của hắn ta rất lợi hại, một toán hộ vệ đều bỏ mạng, chỉ có Mạc Phong tạm thời có thể đối địch, cầm chân cho Lâm đại nhân thoát đi.
Nhóm người là anh em vào sinh ra tử với Mạc Phong nghe tin vội vã đến nơi tìm kiếm hắn. Bên cạnh một cái giếng hoang đã bị lấp kín, Mạc Phong nằm thiêm thiếp. Trên người là một vết thương khá nặng, máu ra nhiều.
Suốt cả đêm mơ hồ trong cơn sốt, Mạc Phong cũng mở mắt. Chính xác hơn, Hàn Viễn trong lớp mặt nạ da người của Mạc Phong cũng từ từ hồi tỉnh trong tiếng reo vui:
- Mạc đại ca…Huynh tỉnh rồi.
Những gương mặt xa lạ nhuốm đầy vẻ phong trần, đen sạm. Có lẽ là huynh đệ của Mạc Phong. Ai cũng lo lắng cho hắn ta- một người đã chết trong tay Hàn Viễn…. Vậy mà hôm nay hắn phải nhờ đến gương mặt này để tiếp tục sống, tìm cơ hội trả thù.
- Có thuốc đây Mạc đại ca. Của đại nhân đặc biệt ban cho huynh đấy. Nghe nói là thần dược do hoàng thượng ban tặng.
- Đại nhân xem trọng Mạc đại ca như vậy…Ban cho thuốc quý thế này…
- Cũng phải thôi- Một giọng nói ồm ồm xen vào- Nếu không có đại ca thì gã sát thủ đó đã giết chết đại nhân rồi. Chỉ một thang thuốc quý có đáng gì…
- Ngươi im đi… - Thêm một giọng nói góp vào, nạt khẽ - Muốn chết hay sao mà nói vậy? Đại nhân nghe được thì không chỉ ngươi gặp hạn mà chúng ta và đại ca cũng bị vạ lây. Ít nói một chút không chết đâu.
Những gã võ biền lại đùa giỡn, trêu chọc nhau ầm ĩ. Cuộc sống của họ là thế. Gã Mạc Phong này có lẽ được rất nhiều người yêu mến. Chẳng như Hàn Viễn hắn…Ngoài sư phụ và đao kiếm thì chỉ có một mình.
Giá trị của sinh mạng của hắn ta và Hàn Viễn không cần so sánh cũng là quá rõ. Nhưng biết làm sao được. Tuy cuộc sống cũng chẳng có mấy niềm vui song Hàn Viễn vẫn còn mục tiêu tồn tại. Vì nó, không chỉ là mạng của Mạc Phong, thậm chí là đám người này nữa, khi cần hắn cũng chẳng màng.
- Nhũ nương…Bà đi đâu vậy?
Lại có tiếng xôn xao. Người vừa bước vào là một phụ nữ trung niên, mang theo một chiếc làn đan bằng mây nho nhỏ:
- Là của nhị tiểu thư gửi cho Mạc tướng quân. Nhị tiểu thư muốn thay phụ thân cảm ơn người đã cứu mạng.
- Oa…
Lũ người đó lại reo lên vui vẻ. Chỉ có Hàn Viễn nhắm ghiền mắt giả vờ như không biết. Cảm ơn người cứu mạng.Chẳng qua là một lũ quyền quý muốn che mắt người bằng mật ngọt, phủ dụ người ta xả thân vì chúng. Khi cần thiết thì dùng vài hậu ân ra vẻ ban ơn dù đó là người đã cứu mạng mình.
- Mạc đại ca….Là huyết yến hảo hạng cùng với linh chi trăm năm đó…
- Oa…
- Ngồi dậy ăn chút đi đại ca…Là tấm lòng của nhị tiểu thư mà.
- Phải đó đại ca…Thứ này không phải lúc nào cũng có đâu.Những vật quý giá thế này xưa nay chỉ có đại tiểu thư mới được đại nhân ban cho. Nhị tiểu thư là nữ tử của thiếp thất, chắc phải khó khăn lắm mới có được.
Hàn Viễn lưu tâm hơn vào câu chuyện…Nữ tử của thiếp thất. Chén huyết yến hầm linh chi nằm trong tay hắn tự bao giờ.
- Cần đệ đút cho không Mạc đại ca?
- Được rồi…Ra ngoài đi!
- Vậy chúng đệ ra ngoài. Hôm nay có buổi thao luyện binh. Mạc đại ca cứ từ từ nghỉ ngơi nha!
Hàn Viễn ngồi thẳng người dậy. Vị huyết yến tan dần trong miệng. Có hơi đắng nhưng không phải do vị thuốc. Thứ này vốn không hề dành cho Hàn Viễn hắn mà.
Vết thương nhói lên khiến Hàn Viễn đặt chén huyết yến không đúng vị trí. Chén suýt rơi xuống đất. May là phản ứng của người luyện võ lâu năm giúp Hàn Viễn dễ dàng giữ nó lại trên bàn.
Phía dưới khay lót một mảnh vải đỏ. Trong tay hắn là dòng chữ được thêu khéo léo “Bảo trọng….Bình an”
Một túi hương đặt dưới lớp vải tự bao giờ. Bên trong là mùi hương quế chi ngòn ngọt…Hàn Viễn chợt nhớ đến chiếc túi thơm rơi ra từ kẻ đã chết trong tay mình. Lọn tóc mượt mà….Chiếc túi cũng có hương quế chi nhẹ nhàng như thế.
Bảo trọng….Bình an…
Tiếc là người được nhắn gửi đã không còn được nhìn thấy nó nữa. Hàn Viễn là một kẻ thụ hưởng bất đắc dĩ…Hương quế chi nhẹ nhàng trong không khí quấn quýt lấy hắn…Bất giác Hàn Viễn lại cầm lấy chén huyết yến và uống cạn….Mạc Phong ở thế giới bên kia có linh thiêng chắc là hận Hàn Viễn lắm. Hàn Viễn không chỉ là người giết chết Mạc Phong mà còn đang hưởng thụ những ngọt ngào quan tâm của một người con gái dành cho hắn ta. Cuộc đời đôi khi thật trớ trêu.
Trong khuê phòng, Lâm Nghi cũng trông trông ngóng ngáng. Nhũ nương vừa về đến, nàng đã hỏi ngay:
- Nhũ nương, sao rồi?
- Mạc tướng quân đã nhận rồi. Nhị tiểu thư yên tâm.
Lâm Nghi không nói gì. Vẻ vui sướng cũng được giấu sâu trong ánh mắt. Từ lúc nghe tin người đó đang nhất sinh thập tử, lòng nàng như lửa đốt. Nhưng lễ giáo không cho phép Lâm Nghi rời khuê phòng đến thăm người, chỉ đành nhờ nhũ nương thăm dò tin tức. Bây giờ người đã qua cơn nguy kịch, đằng sau cảm giác vui sướng là nỗi lòng thiếu nữ. Không biết chừng nào người ta lại phải rời đi?
- Nhị tiểu thư à…Vài ngày nữa lão gia sẽ cho mở tiệc. Nghe nói là có mời Mạc tướng quân đến dự nữa, nhân đó sẽ thăng chức cho người.
- Nhũ nương…
- Nhũ nương hiểu mà… - Nhũ nương nhìn Lâm Nghi đang cúi mặt, mỉm cười thông cảm - Nhũ nương cũng mong tiểu thư được hạnh phúc. Mạc tướng quân tuy thân phận không cao nhưng hiên ngang, khí phách, lại có công cứu mạng lão gia. Tiểu thư của ta như hoa như ngọc. Mạc tướng quân chắc sẽ đối xử tốt với tiểu thư.
Lâm Nghi mang danh là nhị tiểu thư của Lâm phủ nhưng nàng chỉ là con gái thứ thiếp nên không được coi trọng.Tiệc mở trong phủ cũng chẳng mấy khi có phần nàng tham dự. Nhưng mẫu thân của Lâm Nghi vốn cũng mong nàng có thể lọt vào mắt xanh gia đình quyền quý nào đó nên cũng thường hay xin lão gia cho Lâm Nghi cùng dự tiệc. Phụ thânvốn không câu nệ, Lâm Nghi lại xinh đẹp như hoa, tuy là khí chất có phần hơi lạnh lùng trầm mặc song thi phú, lễ nghĩa thông thạo, sẽ chẳng làm ông xấu mặt. Vì vậy, đối với những lời cầu xin của thiếp thấp, Lâm đại nhân nhận lời ngay.
Lâm Nghi có mặt trong buổi tiệc. Nàng ngồi sau rèm, trên người vận cung trang màu tím, tóc chỉ búi gọn bằng một cây trâm mã não. Trên người không mang trang sức nhưng lại toát ra vẻ thanh lệ thoát tục, cuốn hút không ít ánh mắt của các vương tôn công tử. Tuy nhiên khi tỷ tỷ của nàng xuất hiện, Lâm Nghi lập tức bị quên lãng. Không phải vì nàng thua kém nhiều về nhan sắc mà là do thân phận. Lâm Nghi chỉ là con thứ thiếp, sau này trượng phu nàng có lẽ cũng khó được Lâm đại nhân nâng đỡ gì nhiều.
Nàng không quan tâm tới những chuyện ấy. Lâm Nghi cũng không để ý đến vẻ mặt không vui của mẫu thân. Trong mắt nàng chỉ có vóc dáng thân quen đang đứng đấy. Tuy là có chút xa lạ dâng lên trong lòng. Người kia không nhìn Lâm Nghi bằng ánh mắt ấm áp nồng nàn nữa. Chỉ một tia mắt thoáng qua như người xa lạ. Lòng nàng đau nhói, cứ nhấp nhổm không an, tinh thần hoảng hốt cũng do ánh mắt đó của người.
Cuối cùng không chịu đựng được nữa, Lâm Nghi len lén ra phía sau hoa viên. Mạc Phong sau khi nhận phong thưởng đã đi về phía đó. Người đi rất là nhanh…
Lâm Nghi mãi mãi cũng không thể nào quên buổi tối ngày hôm ấy. Nàng thấy người trong lòng đứng lặng một chỗ. Hắn đang nhìn về phía chân trời xa thẳm…Nơi ấy có một ngôi sao rất sáng nhấp nhánh mãi không ngừng.
Lâm Nghi có nhiều…rất nhiều điều muốn hỏi. Song khi nhìn cái dáng người trầm tĩnh ấy, nàng lại không biết phải nói gì. Cuối cùng đành quay lưng, không muốn làm phiền giấy phút tĩnh lặng của người, sợ người sẽ nhìn mình như kẻ lạ, sợ sự lạnh lùng của người làm con tim non nớt nhói lên.
Do quá vội, Lâm Nghi vô ý giẫm phải tà áo vướng víu của nữ nhân khuê các. Hàn Viễn với bản năng của một sát thủ, nhanh chóng nhận ra sự có mặt của người lạ tại đây.
- Ai?
Gươm đưa về phía trước….Cùng lúc là gương mặt kinh ngạc, hoảng hốt của Lâm Nghi đập vào mắt…Nàng càng luống cuống hơn, chân khụy xuống. Bàn tay Hàn Viễn vịn nhẹ lấy vùng eo nhỏ, cùng lúc lưỡi gươm cũng thu lại kịp thời:
- Nàng…
Thân thể nhuyễn ngọc ôn hương nằm gọn trong tay hắn. Má đào áp vào vùng ngực rộng…Tuy là chỉ trong khoảng khắc nhưng lại làm người ta nhớ đến suốt đời:
- Mạc tướng quân, là tiểu nữ…Là tiểu nữ, Lâm Nghi…
“Bình an…Bảo trọng….” Hàn Viễn nhớ đến bốn chữ này.
Mùi hương quế chi lại thoảng bên mũi hắn…Đây là người con gái đã gửi đến chiếc khăn thêu và túi hương nho nhỏ…Cũng là chủ nhân của mớ tóc mây mà Mạc Phong luôn mang theo bên mình.
Hàn Viễn cũng không thể quên giây phút đó…Con tim hắn run lên nhè nhẹ bởi mùi hương của quế chi.
….- Thưa nguyên soái đại nhân…
Hàn Viễn ngẩng lên. Hồi ức bị cắt ngang đột ngột. Dưới trướng là Trương Nguyên - một trong những huynh đệ của Mạc Phong ngày đó. Hắn ta mãi mãi không biết, Hàn Viễn cũng chính là Mạc đại ca tưởng đã chết khi xưa:
- Chuyện gì?
- Hoàng thượng ban thưởng cho đại nhân vàng lụa, còn thêm bốn nữ nhân hầu hạ…Trong số đó….có…
- Có ai?
Hàn Viễn bật dậy. Hắn hỏi nhưng lòng náo nức không tả xiết vì đã biết câu trả lời. Trái lại Trương Nguyên ấp úng, có vẻ ngại ngùng thấy rõ:
- Dạ…Có…có Lâm tiểu…không….Là nương nương….Cũng không phải….Là Nghi phi trước đây của hoàng thượng. Nàng ấy cũng được ban đến phủ.
- Mang ba người kia sang thiện phòng chờ lệnh. Đưa Nghi phi đến phòng ta….
Hàn Viễn không còn chịu nổi nữa. Vì an nguy của Lâm Nghi, hắn có thể bao nhiêu năm lặng thầm trong bóng tối. Nhưng bây giớ sắp được cùng nàng chung sống, hắn lại không đợi được, dù chỉ một phút giây….
Lâm Nghi đã hai mươi bảy tuổi. Nhan sắc thiếu nữ theo thời gian càng lúc càng trở nên mặn mà đằm thắm. Vẻ đẹp thanh khiết nhường chỗ cho khí chất tôn quý, thoát tục dù trên người nàng không phải là nhung lụa, chỉ đơn giản là một lớp vải thô.
Giây phút gặp mặt, trong mắt họ bây giờ chỉ ánh nhìn tha thiết, chỉ có nhau thôi.
- Nghi nhi…
- Hàn…Viễn!
Lâm Nghi đã gọi đúng tên hắn.Lòng Hàn Viễn ngập tràn sung sướng. Hắn ôm chặt nàng vào lòng. Xiết chặt, ôm trọn mà vẫn cảm thấy không đủ. Vẫn cảm thấy cần nàng hơn nữa. Rất cần…
- Hàn Viễn…
- Lâm Nghi!
- Hàn Viễn…
- Lâm Nghi!
Giọng Lâm Nghi thanh thoát, mềm nhẹ, còn Hàn Viễn thì mạnh mẽ nồng nàn. Thanh âm cũng càng lúc càng lớn hơn. Không cần che giấu, cũng chẳng cần phải dối lòng.
Cuối cùng Lâm Nghi phải đưa tay bịt miệng hắn. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng:
- Đừng gọi nữa…Người ta sẽ nghe.
Hàn Viễn bật cười. Lâm Nghi của hắn. Chỉ trong vòng tay Hàn Viễn, nàng mới mảnh mai và yếu ớt như vậy. Nghi phi lạnh lùng trong hoàng cung chỉ là một vỏ bọc và bây giờ nàng không còn phải dùng vỏ bọc này rồi.
- Ta không gọi nữa. Nghi nhi…
Hàn Viễn bế bổng nàng lên trên đôi tay rắn chắc. Không cần nhiều lời nói, Lâm Nghi vùi mặt vào ngực hắn. Nàng cũng có những khát khao thiếu nữ. Tuy nhiên kể từ khi ngỡ là người đã chết, mọi thứ đều đã khép chặt rồi.
- Có mệt không?
Hàn Viễn âu yếm hỏi. Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên má Lâm Nghi.
- Không mệt. Thiếp không mệt.
Lâm Nghi vòng tay qua cổ Hàn Viễn. Nàng chỉ muốn giây phút này tồn tại mãi. Lâm Nghi thuộc về Hàn Viễn và Hàn Viễn cũng là của Lâm Nghi.
Đôi môi mọng của nàng nhanh chóng bị bao trùm bởi bờ môi đàn ông ấm áp. Tay Hàn Viễn đặt lên thắt lưng Lâm Nghi, giọng hắn cũng trở nên gấp gáp hơn.
- Nghi nhi, ta không đợi nổi nữa. Ta yêu nàng, ta muốn có nàng. Có được không, Nghi nhi?
Giọng nói của Hàn Viễn khào khào, đầy kích động. Đôi tay vuốt nhẹ lên tấm lưng mảnh khảnh….Tuy cả hai đã có Khánh nhi song đó vẫn chỉ là kết quả của một tình yêu vô vọng…. Trong mắt Lâm Nghi lúc ấy, người đàn ông cùng nàng ân ái là Mạc Phong chứ không phải Hàn Viễn…Hắn cũng không quên được, khi say đắm nhất, người Lâm Nghi là “Mạc Phong”. Trong nước mắt nàng gọi mãi tên người ấy….Nếu biết đó là Hàn Viễn,Lâm Nghi sẽ không bao giờ chấp nhận dấn thân.
- Hàn…Viễn….Thiếp yêu chàng…
Giờ thì đã khác. Nàng là của Hàn Viễn. Nàng yêu Hàn Viễn. Nàng đang gọi tên của hắn, rất tha thiết, rất nồng nàn.
Đôi mắt Lâm Nghi không còn nhắm chặt. Hàn Viễn hay Mạc Phong đều không quan trọng nữa. Nàng yêu người đàn ông trước mặt. Người đã vì nàng mà không tiếc cả sinh mạng. Người đã vì nàng mà chịu quá nhiều thiệt thòi. Người gác hận thù lại cũng vì yêu thương và trân trọng Lâm Nghi.
Đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại của Lâm Nghi run rẩy. Nhưng nàng hoàn toàn chủ động. Chiếc áo trên người rơi xuống. Một thân thể như bạch ngọc hiện ra trước mặt Hàn Viễn. Hơi thở hắn nóng rực. Má Lâm Nghi hồng hồng như trái táo vừa chín tới. Nhưng nàng cũng không ngừng lại. Đôi môi đỏ mọng chạm vào môi hắn. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt, song nhanh chóng chuyển thành say đắm khi Hàn Viễn thoát khỏi trạng thái thụ động, kéo nàng sát vào mình.
Lần trước, dưới thân họ là lớp lá rừng mềm mại. Cả hai đều ngô nghê, không biết nhiều về chuyện nam nữ ân ái. Hàn Viễn chỉ làm theo bản năng. Thấy Lâm Nghi đau đớn, hắn vô cùng luống cuống. Sau bảy năm trời, vẫn là bản năng dẫn dắt, nhưng bây giờ Hàn Viễn đã thuần thục hơn. Thân thể Lâm Nghi cũng nở rộ ra sau lần sinh nở. Tất cả đều đã sẵn sàng….
Bàn tay Hàn Viễn thô ráp, chạm vào phần ngực trắng mịn của Lâm Nghi mà lòng lâng lâng cảm xúc. Cả thân thể mảnh mai của nàng đỏ lựng. Làn da trần trụi của cả hai chạm vào nhau.
Tiếng rên rỉ không nén được bật ra từ bờ môi mọng. Lâm Nghi đỏ cả mặt. Nàng dụi mặt vào trong ngực Hàn Viễn, ôm chặt lấy lưng hắn, không dám ngẩng lên.
Hàn Viễn chỉ cười khẽ. Hắn cúi xuống…Đôi chân thon dài của Lâm Nghi bị kéo vòng qua lưng hắn. Đột ngột thay đổi tư thế khiến nàng hoảng hốt, mở bừng mắt, đối diện là ánh nhìn ấm áp, tràn ngập tình yêu của Hàn Viễn. Hắn nhẹ nhàng:
-Nghi nhi…
-Hàn Viễn….A…
Hắn đã tiến vào bên trong nàng, mạnh mẽ và dứt khoát. Cảm giác chân thật. Lâm Nghi vừa bối rối, vừa lại bị cơn khoái cảm vừa kéo tới làm cho đầu óc mê muội…Hàn Viễn chồm lên người nàng, phần sinh lực như long như hổ không ngừng công thành đoạt đất. Lâm Nghi cắn chặt đôi môi đỏ mọng…Nhưng rồi lý trí dần lùi xuống. Nàng bắt đầu buông thả. Tiếng rên rỉ động tình càng khiến Hàn Viễn mạnh mẽ hơn.
-Nghi nhi…Ta yêu nàng…
Bốn chân quấn chặt. Môi lưỡi giao hòa. Hàn Viễn như kẻ lữ hành trong sa mạc, đòi hỏi hoài mà vẫn khát. Hắn vừa mới dịu dàng đó, lại trở nên mạnh mẽ và dữ dội…Lâm Nghi thở dốc vì mệt mỏi nhưng cũng không kháng cự. Nàng cũng cảm thấy là chưa đủ…Nàng cũng muốn dâng hiến hết những gì mình có. Chân vô thức mở rộng, âm thanh kích tình vang lên càng lúc càng rõ, thúc hối Hàn Viễn miệt mài trong cuộc ái ân.
-Hàn Viễn…Chàng…
Sau một đợt phun trào, cuối cùng những động tác của Hàn Viễn cũng chậm lại. Lâm Nghi cảm nhận rất rõ thứ nóng rực, căng cứng tồn tại trong người mình, hết đâm mạnh rồi lại xoáy sâu. Nhưng nàng lại không muốn rời khỏi nó. Cảm giác tiếp xúc da thịt thật là kỳ diệu…Hắn tựa người vào giường, hơi thở có hơi nặng nề, nhìn người ngọc cuộn tròn trong lồng ngực. Lâm Nghi ngẩng đôi mắt rợp buồn nhìn thẳng vào hắn. Nụ cười bất giác nở trên đôi môi đỏ thắm, ngon lành như một trái đào vừa chín tới trên cây:
-Hàn Viễn…Thiếp yêu chàng…
Nàng chồm người, hôn nhẹ lên môi Hàn Viễn. Hơi thở hắn lại trở nên nặng nhọc. Lâm Nghi cảm thấy, thứ cứng rắn trong cơ thể mình dường như đang cứng lại. Hàn Viễn đẩy Lâm Nghi nằm xuống, thân thể lại phủ lên người nàng:
-Nghi nhi…Bù lại bảy năm, ta chỉ sợ nàng không đủ sức chịu đựng thôi.
Lâm Nghi nũng nịu ôm chặt lấy người Hàn Viễn. Bù đắp chỉ là một cái cớ. Quan trọng nhất là nàng được hiến dâng cho hắn, được cùng người mình yêu trải qua những giây phút mặn nồng ân ái, tràn ngập yêu đương.