Edit: Hừa.
Hạ Văn Nam ngồi trước bia mộ ông nội gần ba mươi phút, chờ cho nước mắt gần như không rơi nữa mới ngẩng đầu lên.
Chợt nhận ra Minh Lộ Xuyên đã không đứng bên cạnh mình từ lúc nào rồi, cậu đứng lên nhìn bốn phía xung quanh, mới thấy hắn đang đứng ở hàng bia mộ cuối cùng, nhìn về nơi xa.
Đến lúc này, Hạ Văn Nam không còn cảm thấy Minh Lộ Xuyên là người khó ở chung nữa.
Minh Lộ Xuyên mặc một bộ âu phục, trên người là áo sơ mi trắng, cổ áo mở rộng, vạt áo bên dưới được sơ vin gọn gang, eo thon chân dài rất thu hút sự chú ý của người khác.
Hạ Văn Nam tiến lại gần Minh Lộ Xuyên, có vẻ hắn biết nhưng không quay đầu lại.
Mãi đến khi Hạ Văn Nam dừng chân bên cạnh, nói với hắn: “Anh có thể đợi tôi một chút nữa được không?”
Minh Lộ Xuyên quay lại nhìn cậu.
Hạ Văn Nam nói: “Tôi muốn đi thăm ba mẹ nữa.”
Dường như trong một khoảng khắc ngắn ngủi trái tim Minh Lộ Xuyên đã loạn nhịp, sau đó mới đáp: “Được.”
Hạ Văn Nam giống như vừa tỉnh táo lại sau cơn đả kích khi biết tin ông nội qua đời, mạch suy nghĩ của cậu cũng rõ ràng trở lại, cậu cũng mua cho ba mẹ mình một bó hoa, đặt lên trước bia mộ, ngồi lại nói chuyện với ba mẹ một lát.
Ba mẹ cậu qua đời rất sớm, tất cả những ký ức Hạ Văn Nam có được về họ đều gói gọn trong một cuốn album, thêm cả những lần viếng thăm nơi này cùng với ông nội và bức di ảnh trắng đen trước mặt.
Đối với chuyện không có nhiều ký ức về ba mẹ, sự kết nối tình cảm của bọn họ càng bắt nguồn nhiều hơn từ bản chất không muốn rời xa ba mẹ.
Hạ Văn Nam nhìn đôi nam nữ thanh niên trên mộ bia, bỗng dưng nhận ra từ nay về sau mình chẳng còn một người thân nào nữa, bao nhiêu nỗi niềm bi thương lại càng nặng trĩu trong lòng, một hồi lâu sau cũng không thể thốt ra lời nào.
Khi hai người rời khỏi nghĩa địa công cộng đã quá giờ chiều.
Minh Lộ Xuyên ghé vào một siêu thị nhỏ mua nước, Hạ Văn Nam đứng bên cạnh xe, mờ mịt nhìn bãi đậu xe vắng ngắt.
Một chai nước khoáng tỏa ra hơi nước lành lạnh được đưa đến trước mặt Hạ Văn Nam, cậu cầm lấy theo bản năng, thấy trong tay Minh Lộ Xuyên cũng cầm một chai nước khác rồi ngồi vào bên ghế lái.
Hạ Văn Nam sững sờ nhìn Minh Lộ Xuyên.
Minh Lộ Xuyên hạ cửa kính xe xuống hỏi: “Sao còn chưa lên xe?”
Hạ Văn Nam hoang mang hỏi: “Bây giờ tôi nên về đâu?”
Minh Lộ Xuyên nhìn xung quanh một lượt, sắc trời tối tăm dần nhấn chìm tất cả.
Trong nghĩa địa, ngoài nhân viên làm việc tại đó thì hầu như không còn người nào khác, hắn nói: “Em định qua đêm ở đây?”
Hạ Văn Nam theo tầm mắt hắn nhìn xung quanh, nói: “Thực ra cũng không đến nỗi nào.”
Minh Lộ Xuyên thản nhiên đáp: “Không cần sợ, ông nội sẽ bảo vệ em.”
Hạ Văn Nam chặn cửa xe lại, “Tôi nghĩ không nên làm phiền ông thêm nữa đâu.”
Minh Lộ Xuyên: “Vậy còn không mau lên xe.”
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi nghĩa địa công cộng.
Hạ Văn Nam ngồi bên ghế phó lái chợt có cảm giác bất an, lúc còn ở bệnh viện cậu không cảm nhận rõ lắm, sau khi thăm ông nội ở nghĩa địa rồi cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn.
Cậu hỏi Minh Lộ Xuyên: “Bây giờ mình đi đâu?”
Minh Lộ Xuyên hỏi cậu: “Em muốn đi đâu?”
Hạ Văn Nam nói: “Tôi muốn về nhà.” Nói đến đây, cậu lại hỏi đầy lo lắng: “Nhà của tôi vẫn còn chứ?”
Minh Lộ Xuyên hơi trầm lặng một lát, đáp: “Còn.”
Hạ Văn Nam thở ra một hơi.
Minh Lộ Xuyên lái xe rời khỏi khu nghĩa địa, hướng tới khu vực thị trấn, trên đường đi gặp phải một chiếc xe tải lớn bị lật chặn ngang đường, chờ hơn nửa tiếng đến khi trời tối mới đến được thị trấn.
Hạ Văn Nam và ông nội sống trong khu tập thể của nhà máy cũ nơi ông nội từng làm việc.
Nhà máy đã đóng cửa nhiều năm trước, nhưng ngôi nhà cũ vẫn còn đó.
Kế ngay đó vốn là một cái chợ, ngày xưa đã từng rất đông đúc náo nhiệt, nhưng từ khi Hạ Văn Nam lên đại học thì toàn bộ di chuyển đến thị trấn mới, còn nơi từng là chợ thì đã thay thế bằng một khu trung tâm thương mại, Minh Lộ Xuyên đậu xe ở bãi đậu bên ngoài trung tâm thương mại.
Minh Lộ Xuyên rất quen thuộc nơi đây, điều đó càng làm Hạ Văn Nam bất an hơn, giống như hắn càng quen thuộc những nơi này đồng nghĩa với việc bọn họ đã kết hôn càng là sự thật.
Đến giờ cả hai người vẫn chưa ăn tối.
Sau khi Minh Lộ Xuyên xuống xe, hắn đi thẳng lên một cửa hàng thức ăn nhanh tại tầng một của tòa nhà, Hạ Văn Nam đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn.
Đến khi hai người cách nhau khoảng năm, sáu mét, Minh Lộ Xuyên quay lại nhìn Hạ Văn Nam: “Không đi ăn à?”
Lúc này Hạ Văn Nam mới đi theo.
Đèn trong cửa hàng thức ăn nhanh bật sáng trưng nhưng lại không có nhiều khách, chỉ có một bàn ở góc trong cùng là có bốn cô gái trẻ đang ngồi, có vẻ là học sinh cấp ba của thị trấn.
Hạ Văn Nam gọi đồ ăn với Minh Lộ Xuyên rồi ngồi đối diện nhau tại bàn ăn, từ chỗ ngồi của cậu có thể nhìn thấy mấy cô nữ sinh kia, thỉnh thoảng họ lại quay đầu nhìn về hướng này.
Hạ Văn Nam biết rõ các cô đang lét lút nhìn cái gì.
Trong một huyện thành nhỏ như thế này, hiếm khi thấy được Alpha như Minh Lộ Xuyên mà phần lớn là Beta như Hạ Văn Nam.
Một Alpha mạnh mẽ ưu tú luôn là đối tượng được lựa chọn hàng đầu của các Omega và Beta nữ để kén vợ gả chồng, bất kể nơi nào cũng thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Bốn cô gái ngồi trong góc đều là Beta, ngoại hình không quá xuất sắc nhưng lại có nét đáng yêu xinh xắn của thiếu nữ.
Một cô gái trong số đó đứng lên đi ngang qua bàn của bọn họ, làm bộ vô tình nhìn Minh Lộ Xuyên một cái, sau đó đi đến quầy phục vụ gọi một cây kem.
Trong quá trình chờ đợi vẫn luôn nhìn quanh quanh hướng cuảt hai người, mãi đến khi lấy kem về lại bàn của mình.
Dường như Minh Lộ Xuyên không hề để ý tới ánh nhìn tăm tia của cô gái, mà Hạ Văn Nam không khỏi nhìn theo phía sau nữ sinh kia, thấy cô nàng ngồi xuống rồi cúi đầu che miệng bàn tán với ba người còn lại.
Một ngón tay thon dài đưa đến trước mắt Hạ Văn Nam, gõ nhẹ hai cái lên bàn gọi cậu chú ý về đây.
Hạ Văn Nam nhìn sang Minh Lộ Xuyên, hắn lạnh lùng hỏi: “Nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Hạ Văn Nam phủ nhận, đúng lúc đó cậu nghe thấy nhân viên phục vụ gọi tới số của hai người họ, liền đứng lên đi lấy đồ ăn luôn, đồng thời không nhịn được liếc nhìn nữ sinh vừa nãy.
Thực ra Hạ Văn Nam không có ý đồ gì cả, cậu chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Lúc nữ sinh đó đi ngang qua bọn họ, Hạ Văn Nam ngửi thấy mùi pheromone của Omega, nhưng nếu cậu nhìn không lầm thì nữ sinh đó là Beta mới đúng.
Bưng khay thức ăn về bàn, Hạ Văn Nam ngồi xuống cùng ăn tối với Minh Lộ Xuyên.
Nhưng cảm xúc dữ dội vừa nãy đã qua đi, Hạ Văn Nam bắt đầu cảm thấy uể oải và cơn đói bụng kéo đến.
Cuộc sống mấy ngày nay của cậu cứ như một giấc mơ, đến giờ cậu vẫn cảm thấy mình vừa rơi xuống một nơi không có thật.
Hạ Văn Nam cúi đầu ăn từng thìa cơm chiên xong, uống hết nửa ly nước chanh, đặt ly xuống bàn cậu hỏi Minh Lộ Xuyên: “Giờ anh đi đâu?”
Minh Lộ Xuyên cũng vừa ăn xong, lấy nhẹ nhàng lấy một tờ khăn giấy lau miệng, nghe vậy đưa mắt nhìn cậu: “Em cảm thấy tôi nên đi đâu?”
Hạ Văn Nam không biết nói như thế nào, bưng ly nước lên uống hai ngụm, nói: “Gia cảnh tôi không tốt.”
Minh Lộ Xuyên: “Tôi đã từng đến nhà em rồi.”
Hạ Văn Nam không nói thêm nữa.
Hai người rời khỏi quán ăn, đi bộ đến khu nhà tập thể dành cho công nhân nhà máy cũ nơi cậu từng sống.
Khu nhà quả này thật rất cũ mà vẫn rất đông người ở, bóng đèn hành lang chỉ chiếu sáng leo lắt nhưng xung quanh vẫn sạch sẽ.
Hạ Văn Nam đi dọc hành lang âm u chật chội, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, cậu chậm rãi đi lên cầu thang, trong đầu toàn nghĩ hay là kiếm cái cớ để Minh Lộ Xuyên ra khỏi chỗ này, lại nghĩ nếu Minh Lộ Xuyên đi mất rồi thì tối nay ở đây kiểu gì.
Mãi đến khi cậu đứng ngay trước cửa nhà rồi, hồi thần trong giây lát mới nhận ra một vấn đề quan trọng, cậu ngơ ngác nhìn Minh Lộ Xuyên: “Tôi không mang chìa khóa.”.