Sáng hôm sau, mới sớm mà Tô Minh đã chờ trước cổng nhà Tiêu Mạn rồi.
Minh Kha ra mở cửa với tâm trạng không mấy vui vẻ chào đón " em rể tương lai ".
- Em chào anh ạ.
- Ừm.
Vào đi.
Mạn Mạn đang ăn sáng, cậu chờ nó một chút.
- Vậng ạ.
Tô Minh vào trong nhà thì thấy Tiêu Mạn đang ăn sáng thật.
- Cậu đến sớm vậy.
Đã ăn gì chưa, chưa thì ngồi với mình luôn.
Tô Minh thì khá lại nghe lời, lại bàn an nhồi cạnh Tiêu Mạn.
- Cậu ăn đi, nhìn cậu ăn mình cũng thấy no rồi.
Khổ, yêu vào rồi có trầm tính đến mấy cũng chẳng trầm được nữa.
Người ta có cái câu gì ý nhỉ? " Có ai bình thường khi yêu "
Vâng cả nhà phải cố bình tĩnh với cái cảnh này thôi.
Cũng may là ai cũng ăn rồi, còn mỗi Tiêu Mạn chậm chạp ăn sau cùng.
- Cậu không được bỏ bữa Nói đoạn cô đẩy đĩa bánh mì về phía Tô Minh - Cậu cũng ăn đi.
- Thôi, nói thật, mình ăn sáng rồi.
- Ò, mà Thiếu Phong đâu? Bình thường cậu ấy sẽ đi với cậu mà.
- Cậu ấy đi đón Tĩnh Linh rồi.
- Ò, vậy cậu chịu khó chờ mình một lúc nhá.
Có Tô Minh ở đây, Tiêu Mạn khác hẳn, tốc độ ăn coi bộ nhanh hơn bình thường.
Trên con đường quen thuộc, Tô Minh chở Tiêu Mạn đến trường.
Hai người đi đến đâu, mọi ánh nhìn hướng về đó.
- Nam thần rồi cũng về với nữ thần Có người đó cảm thán mà thốt lên.
Hehe, hồi trước thì xin đổi chỗ, bây giờ hai người nắm tay nhau đứng trước mặt chủ nhiệm Lý mà xin về chỗ cũ.
Tất nhiên thầy sẽ tìm cớ để chọc nhẹ lũ nhóc này rồi.
- Thầy thấy chỗ ngồi hiện tại rất là ổn mà.
Nếu như cho thầy một lí do thuyết phục, thầy sẽ đồng ý.
Hai người nhìn nhau, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng giơ hai bàn tay đang đan vào nhau trước mặt thầy.
- Lý do này đủ chính đáng chưa ạ?
- Miễn cưỡng chấp nhận.
Đợi khi Tô Minh và Tiêu Mạn rời đi, thầy Lý mới để lộ rõ biểu cảm trên khuôn mặt.
OTP thầy chèo cập bến rồi sao thầy lại không vui cho được.
Nếu như cặp Minh - Mạn được ví như hai bạn trẻ trưởng thành thì cặp Phong- Linh lại là người lớn và trẻ nhỏ.
Và không ai khác, đứa trẻ này chính là Bùi thiếu.
Ngoài hai cặp này ra, A còn có một cặp nữa là - Thành - Nhiên.
Đang lúc giờ tự học, Thiếu Phong bỗng đứng dậy mà hỏi.
- Này, Tĩnh Linh, có thật cậu là bạn gái mình không?
Tĩnh Linh nghe xong mà bất lực.
Cùng một câu hỏi mà mỗi ngày Thiếu Phong phải hỏi ít nhất lần.
Hai người họ xác định mối quan hệ đã hơn một tuần rồi, vị chi, Thiếu Phong tối thiểu đã hỏi hơn lần.
OMG.
Mỗi lần nghe Thiếu Phong phát ngôn thôi, cả lớp đã bắt đầu nổi máu muốn dí đầu cậu xuống rồi.
Rồi ngày thi giải thành phố cũng tới.
Năm nay kì thi này lại trùng với lịch của giải bóng rổ cấp thành phố nên Thiếu Phong không thể đến tiếp sức được nên Tĩnh Linh cũng khá là buồn.
May mà có những người bạn cùng lớp động viên an ủi.
…Hoàn thành một cách xuất sắc bài thi của mình, ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cộng thêm việc trận đầu ra quân mà trung học số dành chiến thắng cách biệt nữa nên bốn người rủ nhau đi ăn.
Vẫn quán thịt nướng âý, vẫn chỗ ngồi ấy, trên môi ai cũng nở nụ cười rạng rỡ …
Và rồi điểm thi cũng đã có, trận chung kết cũng đã định ngày.
Nhận được kết quả từ thầy Lý, ai cũng rất vui mừng.
- Tô Minh nhất toán, Tiêu Mạn nhất Anh.
Chúc mừng hai em đã xuất sắc chiếm được hai slot thi quốc gia.
Những bạn khác đừng buồn, nhất là Tĩnh Linh và Châu Nhiên, tuy rằng không dành suất thi quốc gia nhưng hai em đã đứng thứ cỉa thành phố, nhiều trường đại học sẽ chú ý tới các em.
- Vâng ạ.
- Giở sách ra, chúng ta học bài mới..