"Đây hoàn toàn không phải điều anh nhắm tới đúng không?"
Nhớ lại câu nói của cô nhóc kia, Phi Long chợt mỉm cười. Đúng như lời cậu ta nói, con bé thật sự rất thú vị. Và chính con bé cũng không sai, điều anh nhắm tới ngay từ ban đầu hoàn toàn không phải những thứ đơn giản như gây hấn đánh nhau như trò chơi của bọn trẻ nít. Thiên Yết và Sư Tử, cả hai đôi mắt màu lạnh đó thật sự khiến anh cảm thấy thích thú.
"Anh Long! Anh Long!! Phi Long, anh rốt cuộc có nghe em nói gì không?"
Thở hắt một cách chán chường, Phi Long liếc mắt lên nhìn cô gái đứng trước mặt mình mà sừng sổ. Dù cho khuôn mặt có đẹp đi nữa, dù cho có mặc một bộ đắt tiền và được nhiều người ngưỡng mộ yêu mến đi nữa, đối với Long, Hạ Mai là một đứa con gái phiền phức.
"Này, lấy tư cách gì mà lớn tiếng với tôi? Hả?!"
Hạ Mai cũng bực bội không kém, lại bị Phi Long lớn tiếng mà dè chừng lại một chút. Mặc cho việc anh là bạn đi cùng của nhỏ, anh hoàn toàn không hề để tâm đến nhỏ, thay vào đó cứ đưa mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó. Anh ta chưa từng nhỏ, nhỏ biết, và nhỏ cảm thấy bị xúc phạm nặng nề vì điều đó.
"Đừng mộng tưởng tôi đánh nhau với thằng Xử Nữ là vì cô, cô chỉ là công cụ cho tôi để thực hiện trò chơi này thôi! Thôi ra vẻ ta đây với tôi đi!!"
Mím chặt môi, Hạ Mai cảm thấy tức giận ngùn ngụt. Nhỏ nắm chặt bàn tay lại. Xem nhỏ như một công cụ trò chơi, nghĩ tới khiến Hạ Mai không thể bình tĩnh nổi.
"Rõ ràng anh là anh họ em đấy!! Nếu cứ vậy, em sẽ... sẽ..."
"Sẽ... gì? Đừng bảo tôi là cô chơi trò mách lẻo trẻ con nhé!?" Phi Long nhếch môi cười lạnh. "Không có tác dụng với đâu! Thôi xấc láo đi, trước khi tôi thật sự tức giận, biết chưa hả?!"
Phi Long lạnh nhạt quay đi, mặt kệ đứa em họ đang đỏ bừng mặt vì tức. Anh cảm thấy chán nản cực kì khi ngồi cùng Hạ Mai, lẽ ra anh không nên chấp nhận đi cùng nhỏ mới phải. Tặc lưỡi một cái, Phi Long nhảy bổ xuống khỏi chiếc bàn đang ngồi, thản nhiên bước đi và hoà vào đám đông mặc cho Hạ Mai không ngừng hét lên một cách bực bội. Phi Long ghét nhỏ và không việc gì anh phải quan tâm cả!
"Và, đừng có phá hỏng việc của tôi, đứa con gái vô dụng!"
Hạ Mai bóp chặt tay mình, chỉ hận không thể đánh tên anh họ kia. Nhỏ không đủ sức, và nhỏ không đủ thông minh như Phi Long. Việc Mỹ Oanh ở cạnh không ngừng nịnh bợ trấn an nhỏ, có vẻ lại phản tác dụng.
Trong khi đó, như mọi khi, Yến Ly vẫn thong thả đưa ly nước lên miệng uống chậm rãi như chẳng hề liên quan đến nhỏ, dù cho ánh mắt không ngừng đảo xung quanh. Chẳng biết từ lúc nào, Ly cảm thấy ghét tiệc tùng.
Xử Nữ đứng gần chỗ cửa vào, cầm ly nước mà đưa mắt đôi mắt màu nâu đen của mình quét quanh hội trường đầy thoả mãn. Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, công sức bỏ ra không ít có vẻ được đền đáp khá xứng đáng. Nhìn qua chỗ sàn chỉnh nhạc và kĩ thuật, nhìn Nhân Mã đang loay hoay chỉ dẫn thành viên của hội học sinh, đôi mắt Xử Nữ vẫn vậy. Cũng tội, mà, thôi cũng kệ!
Chợt nhớ ra gì đó, Xử Nữ kéo tay áo xem đồng hồ. Khi cậu còn đang tự hỏi bằng cách nào mà tụi nó tới muộn như vậy, thì hàng loạt tiếng nói đang vang lên, sau đó là một đám người ùa tới chỗ cậu từ phía cửa chính.
"Oa! Đẹp quá! Thật sự sang trọng nha! Cực kì đẹp luôn! Bọn mình thật khéo tay nha!!"
Nhìn Bạch Dương đang thoải mái chạy tưng tưng dù đang mặc một chiếc váy khá nữ tính bằng đôi mắt khinh thường, Xử Nữ mặc kệ mà quay sang tụi nó. Khi nhận ra Thiên Yết đang đứng trước mình, mặt Xử Nữ thoáng đỏ. Cố che giấu đi sự ngại ngùng của mình, cậu mỉm cười lịch thiệp.
"Cậu đẹp lắm! Chiếc váy rất hợp với Thiên Yết!"
Thiên Yết hai tay cầm quai túi xách siết chặt, cô bặm môi mà mặt cứ ửng đỏ cả lên, dù muốn nhưng không tài nào ngẩng đầu lên nhìn cậu được. Cô không tưởng tượng được, ánh mắt của Xử Nữ lúc này.
Một bầu không khí dịu dàng của ai đó thật khiến tụi nó cảm thấy khó chịu kì lạ. Trong khi cả đám còn đứng ngây ra và mặc kệ Sư Tử cùng Bạch Dương đang lon ton chạy lung tung gần đó, có hai cô gái vừa đi lại.
"Các cậu đến rồi! Cảm thấy thế nào?"
Thu Hà tay cầm chiếc ly, mỉm cười nhỉn tụi nó. Cô bạn lớp phó văn thể mỹ xinh đẹp trong chiếc váy ôm màu hồng phấn và mái tóc búi xéo một bên, vừa dịu dàng và đáng yêu, đúng thần thái của Thu Hà.
"Lại đến muộn, đúng không?"
Câu nói có chất bắt bẻ kia khiến tụi nó chỉ biết gãi đầu cười khì. Phong thái điềm tĩnh và ánh mắt trưởng thành kia, còn của ai ngoài Ái My. Thay cặp kính cận bằng kính áp tròng, mái tóc cũng xoã ra thay vì kiểu hai bím, thật là một mỹ nhân khiến nhiều người loé mắt nha!
"Mà, hai cậu không đi với ai sao?"
Khẽ nghiêng đầu, Thiên Bình thắc mắc hỏi. Nãy giờ cô đã xem xung quanh, nhưng chỉ toàn thấy mỗi hai cô bạn đến chỗ này mà thôi. Còn lí do tại sao thì, chỉ vì Thiên Bình vốn cũng đang tìm kiếm một người mà thôi... Cô đang nghĩ gì vậy nè!!?
"Mình đi với Thế Đạt," Thu Hà chuyển tay cầm ly, chỉ ra phía gần sân khấu, dù vì đám đông mà tụi nó chẳng thấy gì. "Còn My thì đi cùng Anh Tuấn đang nói chuyện với Đạt đằng kia kìa!"
Anh Tuấn là lớp phó kỉ luật, bạn thân Thế Đạt, một cậu bạn trái ngược hoàn toàn với thành tích học cực xuất sắc và là một trong những học sinh thuộc đội tuyển Toán dự thi của trường, cùng với Ái My. Tụi nó xuýt xoa, một cặp thật sự có triển vọng nha! Đùa thôi! Mà, nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì sao nhỉ...
"Chắc bọn mình ra ngoài đây, kẻo hai người đó lại làm ùm lên. Chào các cậu nhé!"
Tụi nó vui vẻ vẫy tay chào Thu Hà và Ái My dần hoà vào đám đông kia.
Cự Giải nãy giờ không thể ngừng cảm thấy xấu hổ được, khi cô cứ đi cạnh Song Ngư như thế này. Dù cả hai là bạn đi cùng đi chăng nữa, thật sự Cự Giải thấy rất ngại! Cô mím chặt môi, cố điều khiển lại nhịp thở của mình. Cự Giải đưa đôi mắt nhìn xung quanh như muốn đánh trống lãng, rồi lên tiếng hỏi vu vơ.
"Mà, Nhân... Nhân Mã đâu rồi mình không thấy nhỉ?"
Song Tử nghe thấy mới để ý mà nhìn quanh quẩn tìm thằng bạn chẳng biết lọt ở cái hố xó xỉnh nào không biết. Nhưng vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới, tụi nó lập tức nhìn thấy bóng dáng dong dỏng cao của Nhân Mã đang tách khỏi đám đông học sinh kia mà chạy lại.
"Đi đâu vậy quỷ? Sao, chết chưa?"
Đó là câu đầu tiên mà Bảo Bình mở miệng ra hỏi Nhân Mã đang chống một tay vào tường hít thở, với một khuôn mặt cười đểu cáng. Và đương nhiên, Bảo Bình lập tức bị Nhân Mã lườm đến thấu xương, cậu đành xua tay cười xoà.
"Bọn họ ngốc quá! Chỉ mãi chẳng hiểu gì cả! Nếu chị Hương không ở đó, chắc tao chẳng xong được!"
Tụi nó nhìn Nhân Mã, chớp mắt mấy cái, tự nhiên cảm thấy mắc cười không rõ. Hơi liếc đám bạn khốn nạn của mình, Nhân Mã bình thản nhận lấy cốc nước từ Thiên Bình mà uống một hơi, không hề để tâm đến cô bạn đang cảm thấy khó xử hơn bao giờ hết.
"Mèo con đâu nhỉ?"
Một cảm giác không rõ đè nặng lồng ngực khiến Thiên Bình không khỏi khó chịu. Cô nhìn Nhân Mã vừa bước ngang qua mình và đang chạy đến chỗ Sư Tử và Bạch Dương đang bóc ngon lành những thứ trên bàn mà ăn, đôi mắt chợt trở nên lạnh hẳn đi. Nhìn hai người họ cười nói, Thiên Bình chẳng cảm thấy vui chút nào. Cả khi tụi nó đã dần bước ra đó, cô vẫn cứ đứng đực một chỗ với bàn tay nắm chặt.
"Thiên Bình, ổn chứ? Nếu không khoẻ, mình nghỉ cậu không nên ở đây đâu!"
Khi Thiên Bình ngẩng đầu lên, cô chạm phải đôi mắt nâu lạnh pha lẫn sự lo lắng của Ma Kết, cùng với gương mặt hơi căng thẳng của cô bạn Cự Giải đã từ lúc nào nắm chặt lấy bàn tay run lên của cô. Thoát khỏi dòng suy nghĩ của riêng mình, Thiên Bình có chút khó xử, cả tụi nó cũng đã dừng lại mà nhìn cô đầy ái ngại. Thiên Bình chỉ có thể cười xoà cho qua chuyện, để tụi nó đỡ lo.
"Kim Ngưu, cậu có thôi gây sự không thì bảo!?"
Nhìn Ma Kết tức giận đuổi theo Kim Ngưu vừa thản nhiên giật tóc mình, tụi nó chẹp miệng, vài đứa thì cười trừ hoặc nhìn bằng ánh mắt hơi khinh thường. Giỡn đúng nhây luôn! Mà việc gì, Kim Ngưu cứ khoái chọc Ma Kết làm gì nhỉ, ai mà không biết cô nàng đó thậm chí dữ hơn cả bà chằn. Thật sự quái lạ!
Một đôi mắt đang nhìn về hướng tụi nó, cụ thể là vào Kim Ngưu và Ma Kết. Ánh mắt nhìn chòng chọc vào Ma Kết đang vừa bực bội vừa có gì đó vui vẻ, thật khiến nhỏ thấy khó chịu. Cô ta đáng ra, không được phép vui vẻ như thế!!
"Tụi nó... đi đâu rồi... nhỉ?"
Bạch Dương đang đi thì bị đụng trúng. Khi nó vừa định quay sang cô bạn vô duyên chẳng thèm xin lỗi lấy một câu, cũng là lúc Bạch Dương nhận ra rằng, nó hoàn toàn lạc mất tụi nó.
Dù cho nãy giờ Bạch Dương không ngừng nhìn dáo dác xung quanh với hy vọng tìm thấy ít nhất một khuôn mặt quen thuộc, nhưng hình như với phạm vi một hội trường khổng lồ cực kì rộng lớn này, điều đó hoàn toàn khó khăn đến độ, Bạch Dương thậm chí chẳng nhìn thấy bất kì ai khác lớp mà nó quen chứ đừng nói đến cùng lớp hay tụi nó!! Thật sự quá phũ phàng quá ác độc mà!! Sao nỡ đối xử với nó như vậy?!
Vừa nảy ra một ý hay, Bạch Dương vội vàng thò tay vào túi theo thói quen để tìm điện thoại, và rồi nó nhận ra, noa đang mặc váy dạ hội chứ không phải váy đồng phục. Nó không mang theo điện thoại!! Địa ngục! Thật sự là địa ngục mà!! Giờ thì nó biết rõ cảm giác của con mèo chết tiệt mỗi khi bị lạc rồi. Mà kể ra, nếu không phải con nhỏ đó vừa thấy Nhân Mã đã chạy ngay lại mà bỏ nó, thử hỏi Bạch Dương có thế này không?!
Ai đó làm ơn thấy nó đi!! Nhìn này, nó đang mặc váy đỏ nổi bật đây này!!!
Chợt, Bạch Dương cảm thấy có thứ gì đó vừa đổ vào người mình, nó có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác ẩm ướt từ bộ váy mà nó đang mặc. Bạch Dương lúc này mới vội ngẩng đầu lên, và hoàn toàn không ngoài dự đoán của nó.
"Hạ Mai!!"
"Xin lỗi, tôi lỡ tay! Cậu không sao chứ?! Nè, tôi-xin-lỗi-nhé!"
Vừa nói, Hạ Mai vừa thản nhiên quẳng chiếc ly thuỷ tinh không vào người Bạch Dương, khiến nó rơi xuống sàn mà vỡ tan tành. Nhỏ dùng ánh mắt khinh thường nhìn nó, lời nói đầy lăng mạ, nhỏ nhếch môi cười. Dù sao, nhỏ cũng đang muốn xả bực. Muốn trách thì trách Phi Long đã khiến tâm trọng nhỏ không tốt kia kìa!
"Cũng tại cậu không chú ý thôi! Người ta cầm ly nước thế mà đụng vào rồi la gì nữa!!"
Có lẽ do tiếng nhạc quá ồn ào, mọi người xung quanh gần như hoàn toàn không chú ý đến dù chỉ một chút, và điều này càng khiến Hạ Mai thoả mãn. Lời lẽ của Mỹ Oanh, nhỏ rất ư là hài lòng, nhỏ mặc kệ Yến Ly vẫn cứ điềm tĩnh quan sát mọi thứ với ánh nhìn chẳng hề thay đổi.
"Đừng có gây sự với tôi!"
Trong khi Hạ Mai và Mỹ Oanh còn ngạc nhiên vì câu nói của Bạch Dương, thì nó đã với tay ra cái bàn gần đó, tay cầm lấy một ly nước cam, không chút chần chừ tạt thẳng vào người mấy đứa con gái trước mặt, đôi mắt màu nâu nhìn cao.
"Các người chọn nhầm đối tượng rồi! Hiền như Cự Giải, tôi không để các người dễ dàng bắt nạt như cậu ấy đâu!!"
Cả người Hạ Mai và Mỹ Oanh hoàn toàn bị số nước cam kia tạt vào, còn Yến Ly vốn chẳng hề đứng gần nên hoàn toàn khô ráo. Nhìn bộ váy đắt tiền mà mình thích nhất bị bẩn nước, Hạ Mai không khỏi giận dữ. Nhỏ lườm nguýt Bạch Dương, dù cho nó hình như không có chút gì là bận tâm tới cả.
Trong khi Bạch Dương đang định bước đi và cố nén sự tức giận đi, Hạ Mai chợt đưa tay nắm lấy tay nó kéo lại. Một âm thanh chát vang lên, nó cảm thấy má mình nóng rát. Sự giận dữ đã cố nén xuống lại lần nữa bùng lên.
"Dám lên mặt hả?! Mày cũng chỉ là cóc ghẻ mà thôi! Sao? Giận chứ gì?! Thứ nhào vào đánh lại tao xem!! Nào, Bạch-Dương!!"
Bạch Dương nhất định sẽ nhào vào ăn miếng trả miếng với Hạ Mai, nó thì sợ gì chứ, muốn thì đuổi học nó cũng được, nó chẳng thiết gì ngôi trường nơi có nhỏ cả. Tuy nhiên, khi nhận ra chiếc cặp tóc kẹp trên tóc mái mình bị tuột ra và rơi xuống nền sàn dưới chân Hạ Mai, nó gần như chẳng còn quan tâm đến việc bên má hằn đỏ vết năm ngón tay nữa.
"Ồ, một chiếc cặp tóc khá đẹp đấy! Nhỉ?!"
Nhận ra thứ mà Bạch Dương đang trân trân nhìn, Hạ Mai chợt căm ghét cái cặp tóc hình ngôi sao kia. Nhỏ nhếch môi, trẻ con!
Trong đầu Bạch Dương hiện lên một ý nghĩ, và nó thật sự cầu mong đó không thành sự thật!
"Đừng, xin cậu---!!"
Trước mặt Bạch Dương, chiếc cặp tóc nó, Hạ Mai không hề phân vân mà giơ chân đạp mạnh đôi giày cao gót của nhỏ xuống. Nhìn chiếc cặp tóc bể nát, Bạch Dương cảm thấy đau đớn không thôi, đau đến lồng ngực nhói cả lên. Cô ta nghĩ mình vừa làm gì chứ?!
Nhìn Bạch Dương lúc này trong bộ dạng bất lực, Hạ Mai biết thứ này có vẻ quan trọng. Nhỏ mặc kệ!
Bạch Dương với đôi mắt đã ngấn nước từ lúc nào bất ngờ đứng bật dậy, nó chậm rãi nhặt từng mảnh vỡ của chiếc cặp tóc lên. Khuôn mặt cúi gầm dường như chỉ để tâm đến chiếc cặp tóc khiến Hạ Mai và Mỹ Oanh càng cười nhạo, hai nhỏ không hề nhận ra sự phẫn nộ ở Bạch Dương lúc này. Nó chợt đứng lên, bắt đầu bước về phía Hạ Mai, khiến nhỏ thoáng ngạc nhiên, cho đến khi cảm giác đau nhói từ phần đầu truyền đến nhỏ.
"Mày làm gì...? Mau buông Hạ Mai ra!!"
Mặc cho Mỹ Oanh run rẩy nắm lấy bàn tay đang túm lấy mái tóc cầu kì của Hạ Mai, Bạch Dương chẳng hề có ý định buông ra, kể cả nhỏ có khóc hay la hét đi chăng nữa. Và thứ âm nhạc đùng đùng, người ta hầu như chẳng hề để tâm tới.
"Nên bỏ ngay cái thói tự mãn của cậu đi! Trước khi tôi cho cậu biết... thế nào là địa ngục, khi dám động đến tôi!!"
Hai mắt Hạ Mai và cả Mỹ Oanh đều mở to kinh hãi nhìn Bạch Dương. Nó lạnh lùng, và tàn nhẫn. Cả Yến Ly cũng hoàn toàn bị thu hút, nhỏ nhếch môi cười thầm.
Khi Bạch Dương buông tay khỏi mái tóc Hạ Mai và đẩy mạnh nhỏ ra sau, nó lập tức hoà vào đám đông mà biến mất.
Song Tử vốn đang tìm Bạch Dương, thì chợt nhìn thấy một cô gái vừa mở cửa hội trường và đi ra ngoài. Chẳng hiểu sao, không chút phân vân suy nghĩ, cậu lập tức chạy đuổi theo cô gái nọ, để lại tụi nó với một đống thắc mắc không rõ.