Bạch Dương đang nằm dài trên giường với một đống truyện tranh bao quanh cùng với mấy gói bim bim, chân lại không chút ý tứ gác ngược trên tường. Trông thật sự mất hình tượng, dù cho hình tượng của Bạch Dương vốn từ lâu đã không có chứ đừng nói tới mất! Thật khó coi!!
Thường ngày thì Sư Tử sẽ chui vào phòng Bạch Dương, hoặc ngược lại nó sẽ chui vào phòng mèo con, có hôm còn nằm ôm nhau ngủ ngon lành đến tận sáng chẳng biết trời trăng mây gió gì. Không trách được, bình thường trước khi dọn vào kí túc xá hai đứa nó đã vậy rồi!
Ban nãy sau cú điện thoại thì Sư Tử đi ngay, đương nhiên là cùng với Song Tử. Lại đi, Bạch Dương có thể nhìn thấy biểu cảm khó chịu của tụi nó với thân phận kẻ ngoài cuộc. Dù miệng thì nói là để mặc, hai đứa nó vẫn là bạn thân thiết, bị cho ra rìa chẳng trách tụi nó lại bực mình!
Mải nghĩ lung tung nên quyển truyện tranh trong tay trượt dần, Bạch Dương còn chẳng để ý tận khi quyển truyện rơi cái bộp vào khuôn mặt của nó. Kêu một tiếng, Bạch Dương xoa xoa chóp mũi đáng thương của mình. Đã không cao, lỡ bị gãy chắc nó tự tử luôn quá!
Mà, Bạch Dương tự nhiên nghĩ đến một chuyện, cũng là chuyện khiến nó không khỏi bận tâm gần đây. Là Song Ngư.
Một Song Ngư dịu dàng, ôn nhu. Một Song Ngư hiền lành, trầm tính. Một Song Ngư ít nói và ít thể hiện tình cảm. Vậy mà, lại cứ thích chọc điên con mèo nhà nó, rồi lại bắt đầu trở nên nghịch ngợm hiếu động trong chốc lát. Chưa kể, thỉnh thoảng còn khó chịu trong một số trường hợp bị cho ra ngoài sự chú ý của mèo. Bạch Dương không khỏi để tâm, dù cho nó cũng chẳng rõ tại sao nữa.
Giờ Bạch Dương mới nhận ra, gần đây nó cứ kiếm cách gần hơn Song Ngư mà đến nó còn chẳng để ý. Học nhóm thì tìm cách ngồi cạnh cậu, đi ăn cũng vậy, rồi thì này rồi nọ. Chỉ cần ở đâu có Song Ngư, Bạch Dương lập tức đến để gần cậu. Nó chắc đến chỗ Song Ngư làm thêm để xin việc luôn quá, trong trường hợp mẹ nó cho phép, mặc dầu điều này khá mơ hồ..
Bạch Dương có lẽ không nên nghĩ nhiều quá. Bởi khi nó nghĩ đến chuyện này, trong lòng nó dâng lên thứ cảm xúc mà nó rất ghét lại dành cho người mà nó rất yêu. Ganh tỵ.
Hình như có tiếng gõ cửa thì phải.
Ngồi bật dậy, Bạch Dương vội dọn dẹp hết đống truyện bừa bãi khắp giường của mình và chồng gọn gàng sang một bên, gói bim bim không cũng vội vứt vào thùng rác. Sau khi chắc chắn đã sạch sẽ phần nào, Bạch Dương mới lon ton chạy ra mở cửa. Nó thò cái đầu mình ra ngoài trong khi đôi mắt vẫn đảo liên tục.
"Ủa, Thiên Bình hả?"
Ban học hình như Thiên Bình có bảo có chuyện muốn nói với nó mà nhỉ.
"Vào đi! Vào đi! Mình cứ tưởng ai a!"
Cười nhẹ, Thiên Bình bước theo Bạch Dương vào trong phòng nó, không quên đóng cửa lại.
Căn phòng chung nội thất với các phòng khác, bao gồm cả phòng Thiên Bình. Vừa bước vào, cô lập tức chú ý đến chồng truyện tranh đặt cạnh góc giường, cùng với mấy miếng bim bim vẫn còn sót lại dưới sàn nhà. Nhìn Bạch Dương vội vội vàng vàng nhặt chúng bỏ vào thùng rác, Thiên Bình không khỏi phì cười. Lại bày bừa nữa chắc luôn!
"Đừng có báo với Lớp trưởng bệ hạ nha!"
Bạch Dương vừa chắp tay trước mặt vừa nói bằng giọng khẩn thiết.
Cũng đúng, cái phòng này của Bạch Dương đã bao nhiêu lần bị Xử Nữ "thanh tẩy" rồi còn gì. Chà, tính ra cũng cả chục quyển truyện cũ hơn với mấy chục cái gói bim bim bị xung vào "công quỹ" trong những giọt nước mắt khóc không ra của Bạch Dương..
"Mà, cậu có chuyện gì sao Thiên Bình?"
Vừa nói, Bạch Dương vừa nhảy phóc lên giường mình, nửa thân dưới nằm ra ngoài đung đưa chân trong khi không ngừng lăn tới lăn lui. Đứng một hồi, Thiên Bình đành kéo chiếc ghế trong bàn học Bạch Dương mà ngồi xuống.
"Thật ra.. thật ra là.. là.. mình... mình muốn... hỏi chuyện của... Nh-Nhân.. Nhân M-Mã..."
Nhìn Thiên Bình ấp a ấp úng cố gặn ra từng chữ, Bạch Dương chớp mắt liên tục. Đôi mắt nâu của nó đảo tới lui vào vòng, đồng thời bật ngược người ngồi dậy.
Chuyện về thằng em họ trời đánh của nó cơ à?
Biểu hiện trên gương mặt Thiên Bình khi phản chiếu trong mắt Bạch Dương lúc này rất lạ. Dù đỏ ửng, nhưng lại thoáng chút sự khổ sở là lạ, như vừa muốn nói, lại vừa không.
Nét đùa giỡn trên mặt Bạch Dương dần tắt ngúm, thay vào đó là sự bình tĩnh. Nó đủ thông minh để biết, Thiên Bình vốn không hề có ý đùa giỡn với chuyện mà cô sắp nói. Với chả một phần, cũng là vì chuyện đó dường như liên quan đến Nhân Mã.
"Thứ lỗi cho mình nếu mình nhầm, nhưng Thiên Bình này... cậu..."
Đôi mắt đen nhìn Bạch Dương thoáng thắc mắc, cô khẽ nghiêng đầu.
"Cậu thích Nhân Mã... có phải không...?"
Từ bình thường chuyển sang ngạc nhiên, mặt Thiên Bình đỏ cả lên, rồi chẳng hiểu sao lại đâm ra giận dữ.
"Cậu.. cậu nói cái gì thế hả?! Tên thô lỗ đó, cái tên tăng động đó, lại còn hay quên đó... m-mình... làm sao mình lại t-thích cậu ta được cơ chứ!! Ghét! Mình ghét cậu ta còn không hết!!"
Nói thật, Bạch Dương không nghĩ nó đoán sai. Điển hình là lúc này, sự lạnh nhạt vẫn túc trực trên khuôn mặt nó. Sự lạnh nhạt ấy truyền sang cả Thiên Bình, khiến cô thoáng chút lúng túng khi đôi mắt nó cứ nhìn thẳng vào mắt cô.
Thiên Bình mím chặt môi mình.
"Dễ..."
Bạch Dương chớp mắt một cái.
"Dễ đoán... đến vậy sao...?"
"Mình không biết phải trả lời thế nào nữa.. nhưng" Bạch Dương lại nói tiếp. "Mình có thể hỏi lí do không?"
Ánh mắt Thiên Bình vốn nhìn Bạch Dương chợt quay đi, chớp vài cái rồi bặm chặt môi.
"Là... cậu ta cứu mình..."
Nhân Mã mà cũng cứu người sao, có chút phũ phàng nhưng thực đó là điều Bạch Dương đang nghĩ đến.
"Lúc mình là lóng ngóng và vô tình đụng phải bọn côn đồ đường phố... là Nhân Mã đánh bọn chúng... mặc dù..."
"Nó còn không biết đã cứu cậu chứ gì? Cái thằng ôn con đó thì mình hiểu quá rồi!"
Dù cho đang cười cười đáp lại sự ngạc nhiên của Thiên Bình, trong đầu Bạch Dương lại hiện lên hình ảnh Nhân Mã khi thằng bé bị mất tự chủ. Vậy, mối thù mà bọn chúng nói là khi này sao, mặc dù chúng có lẽ sẽ không bao giờ dám động đến Nhân Mã nữa.
"Vậy.. mình nên làm gì...?"
Nét cười trên gương mặt biến mất, Bạch Dương trở nên lạnh nhạt như bay nãy. Nó đưa tay gãi gãi đầu một cách có đôi phần lúng túng. Cái này cứ như bảo nó "tư vấn tình yêu" ấy! Ôi ba cái thứ lãng mạn hách dịch này!!
"Thật ra, chỉ là mình nói thôi.. nhưng Thiên Bình này.. cậu thích Nhân Mã nhiều như thế nào?"
Mặt Thiên Bình còn đỏ hơn. Sao lại hỏi cô như vậy cơ chứ! Nhưng sự kiên định kia trong đôi mắt khiến cô không thể không trả lời.
"Cứ.. cứ làm như mình biết ấy!! Chỉ là.. mình thực thấy rất khó chịu khi cậu ta ở cạnh cô gái khác.."
Bạch Dương có lẽ hiểu được cảm giác này.
Mà, cô gái khác sao?
"Ý cậu là Sư Tử?"
Thiên Bình giật mình một cái. Đâu cần nói rõ ràng ra như vậy đâu, mặc dù thực sự là như vậy đi chăng nữa.
"Chẳng phải Nhân Mã thích Sư Tử sao? Mình có mù cũng nhận ra..!!"
Bạch Dương nên trả lời thế nào nhỉ. Dù cho nó nghĩ nát óc, chỉ có sai sự thật mới không khiến Thiên Bình tổn thương nếu cô thực sự thích Nhân Mã. Nhưng, cứ làm như Bạch Dương có thể nói như vậy ấy.
"Mình không muốn cậu buồn, nhưng, đối với Nhân Mã, mình không chắc, nhưng có lẽ... là hơn cả thích!"
Mắt Thiên Bình mở to. Hơn cả thích?
"Tình cảm mà Nhân Mã sâu sắc dành cho Sư Tử không chỉ là thứ tình cảm đơn thuần giữa nam và nữ.. hơn cả vậy nữa..."
Bạch Dương đang nói gì vậy chứ? Văn chương câu cú cho lắm vào, rồi sao? Nó đang làm tổn thương Thiên Bình là cái chắc luôn! Bạch Dương cắn nhẹ môi.
"Nói vậy là mình.. không có cơ hội nào sao...?"
Trong khi Bạch Dương còn đang đấu tranh tư tưởng, đôi mắt đen của Thiên Bình đã nhìn vào nó từ lúc nào, kiên định nhưng cũng đầy khổ sở. Thích một người trong bất lực, cảm giác đó Bạch Dương cũng đang chịu đựng còn gì..
"Nhân Mã.. thằng bé khép kín hơn cậu nghĩ.. nó rất mặc cảm và đối với nó, kể cả mình, Sư Tử là người con gái duy nhất nó có thể gần gũi và đặt niềm tin một cách vô điều kiện..."
"Vậy mình sẽ khiến cậu ta tin tưởng, sẽ khiến cậu ta có thể mở lòng như cách cậu ta gần gũi bên cạnh Sư Tử! Thậm chí là hơn!! Mình... không thua đâu!!"
Sự kiên quyết kia khiến Bạch Dương không khỏi ngạc nhiên. Có thể nói ra những lời như vậy, nó thực sự rất khâm phục Thiên Bình. Tưởng chừng yếu đuối nhưng rất mạnh mẽ và đầy quyết tâm. Đến cả việc dám theo đuổi tình cảm mà ngay từ đầu đã biết không có hy vọng, Bạch Dương thật không khỏi nể Thiên Bình.
Nhưng, sẽ được chứ?
Bởi vì đối với Nhân Mã, Sư Tử đã là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống vẫn còn tăm tối của nó hiện giờ từ khi Nhân Mã còn là một thằng nhóc con.
Chấp nhận một ánh sáng khác ngoài Sư Tử, Bạch Dương thật sự không đủ tin tưởng.
Hơn bất kì ai, nó hiểu cậu em họ của nó mà.
Bạch Dương chợt nhìn đồng hồ, hình như cả Cự Giải, Song Tử và Sư Tử vẫn chưa về.
"Bác sĩ! Làm ơn!! Cháu xin bác mà!! Phải có cách! Nhất định phải có cách mà bác!!!"
Người con gái với thân hình bé nhỏ không ngừng bám víu lấy chiếc áo blouse của vị bác sĩ trung niên. Những giọt nước mắt không ngừng rơi, những tiếng hét không ngừng vang vọng trong căn phòng yên ắng, như xé nát tâm can của cô gái nhỏ.
Vị bác sĩ chỉ còn biết để mặc cô bé, vẻ mặt khổ sở không thể nói thành lời.
"Sư Tử! Bình tĩnh lại!! Nghe anh đi!! Đừng làm khó bác Tuấn nữa!! Sư Tử à!!"
Mặc cho Song Tử cố siết chặt vòng tay mình quanh cô em họ đang hỗn loạn, mặc cho cậu cố trấn an tâm trạng khủng hoảng của nó bao nhiêu, Sư Tử vẫn cố gắng vùng khỏi cậu, vẫn cứ bám víu lấy vị bác sĩ. Đôi mắt màu nâu khói hiếu động chứa đầy đau đớn, bàn tay nó run run bám lấy bác sĩ Tuấn.
"Bác! Làm ơn đi mà..!!"
"Em à!! Sư Tử, đừng kích động như vậy! Nghe anh không?!!"
Nhìn đứa em họ bị dày vò trong đau đớn, cả Song Tử và bác sĩ Tuấn không khỏi đau nhói ở lồng ngực. Bác trách mình khiến cho cô bé bị tổn thương. Cậu trách mình không đủ sức trấn an cô nhóc.
"Lấy mạng cháu cũng được! Xin bác làm ơn cứu anh ấy!! Cháu xin bác đó!! Làm ơn đi mà... cứu anh ấy... giết cháu và đổi lấy cuộc sống của anh ấy đi... Xin bác... làm ơn...!"
Vẫn cứ khóc, khóc đến muốn cạn cả nước mắt, bàn tay Sư Tử buông lỏng dần, cả người nó lả đi và khuỵu xuống đất trong vòng tay Song Tử đỡ lấy. Nó thậm chí còn không biết mình đang nói gì nữa, ngoài việc cứ lặp đi lặp lại những điều như "Làm ơn", "Xin bác"...
Bác sĩ Tuấn quỳ xuống cạnh Sư Tử, đưa bàn tay to lớn xoa nhẹ đầu con bé.
"Bác vô dụng, bác xin lỗi cháu.. Nhưng, bác không thể.. Xin cháu, đừng nói những điều đáng buồn như vậy..."
Vẫn bàn tay ấy, nó lại bám víu vào chiếc áo trắng của vị bác sĩ, trong khi đầu không ngừng lắc nguầy nguậy.
"Không.. cháu không muốn.. cháu không tin... Bác là bác sĩ giỏi nhất! Chính bác cũng đã nói sẽ cứu được anh ấy!! Làm ơn, cháu xin bác mà... Sống thiếu anh ấy.. cháu không.. cháu không.. làm... làm được đâu... nhất định không được..."
Bác nên nói gì với cô bé này đây...
Song Tử vẫn chỉ im lặng siết chặt vòng tay mình, chỉ mong có thể trấn an được sự hoảng loạn của Sư Tử.
"Tử Thiên... là cả cuộc sống của cháu... là một nửa linh hồn của cháu... Anh ấy... không thể... làm ơn... đừng mà... đừng trừng phạt cháu như vậy... làm ơn..."
"Sư Tử!!!"
Trong vòng tay Song Tử, cô em họ của cậu bỗng ngất đi. Khuôn mặt vẫn tèm nhem nước mắt, miệng vẫn không ngừng gọi tên người con trai kia.
Cắn mạnh môi đến bật máu, Song Tử nhẹ nhàng đỡ Sư Tử trên lưng mình. Chạm vào bàn tay lạnh không ngừng run rẩy kia, cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng.
"Triều thiếu gia!"
Đôi mắt đen nhìn vị bác sĩ đang mang khuôn mặt lo lắng, cậu mỉm cười.
"Cháu sẽ chăm sóc cho con bé, còn về Tử Thiên... phiền bác lo cho thằng nhóc..."
Song Tử khẽ cúi đầu chào.
"Cháu đưa mèo con về.. cháu chào bác..."
Nhìn theo bóng hai đứa trẻ rời đi, bác sĩ Tuấn mím chặt đôi môi tím ngắt. Tâm trạng bác chưa bao giờ nặng nề như lúc này. Cảm giác có lỗi với một cô bé cứ khiến bác thấy khó chịu.
Có tiếng điện thoại.
Đến rồi sao. Thực sự so với Sư Tử, cậu ta chưa bao giờ khiến bác ngừng sợ hãi.
"Vâng, tôi là bác sĩ Tuấn.. chào cậu.. thưa thiế---thưa chủ tịch!"