"Cậu cứ đùa cợt với nỗi đau của người khác mà không hề biết, người Nhân Mã thích, người Nhân Mã yêu không phải tôi mà là cậu!!"
...
"Là lỗi của cậu!!!!"
...
Những lời của Thiên Bình lúc đó đến giờ vẫn còn ám ảnh trong tâm trí Sư Tử, khiến nó gần như không thể đối diện với bất kì ai, đặc biệt là cô và cậu.
Nơi Sư Tử đang ở là vườn hồng của học viện, nằm ở khoảng đất đằng sau khuôn viên sau khu học xá. Vì là một nơi khá xa và khuất tầm nhìn, khá ít học sinh và kể cả giáo viên biết đến nơi này. Sư Tử thường ra đây, một mình, xem nó như một căn cứ bí mật nơi nó có thể tìm thấy sự yên tĩnh.
Ngày Nhân Mã được đưa vào bệnh viện, Sư Tử cũng lập tức xuất viện ngay. Tuy nhiên, dù cho nó tới thăm cậu, dù cho rất mực lo lắng, nó hoàn toàn không đến gặp cậu một lần dù Nhân Mã đã tỉnh. Hôm nay cũng là ngày thứ ba kể từ khi Nhân Mã hết hôn mê, nhưng Sư Tử vẫn quyết không đến. Nó đang trốn tránh điều gì, có lẽ chính nó cũng nhận ra từ rất lâu.
Thiên Bình từng nói, Nhân Mã vì yêu Sư Tử mà nhẫn tâm từ chối tình cảm của cô. Thiên Bình từng nói, cũng vì nó mà gây nên bao nhiêu nỗi đau cho người khác.
Sư Tử không giận Thiên Bình, một chút cũng không, là nó giận chính mình. Nó giận vì nó quá ngu ngốc, nó giận vì nó quá vô tâm, nó hận, nó căm ghét bản thân.
Trước mặt tụi nó, Sư Tử luôn luôn mỉm cười dù bất kì chuyện gì xảy ra. Nhưng lòng nó lại chưa bao giờ ngừng trĩu nặng. Đúng, không phải do Thiên Bình hoàn toàn là do nó mà ra cả.
Nó nên làm gì..
"Ra là cậu ở đây!"
Một tiếng nói quen thuộc vang lên gần đó, khiến Sư Tử ngạc nhiên mà ngẩng đầu. Màu tóc đen và đôi mắt nâu cafe, khuôn mặt thoáng nét cười đằng sau sự lạnh nhạt. Là con người mà nó luôn xem là kẻ thù không đội trời chung.
"Đang giờ học đấy có biết không hả?!"
Song Ngư bực bội lớn tiếng mắng nó. Giờ ra chơi vì không thấy nó đâu mà cậu đã lập tức chạy đi tìm. Tâm trạng nó dạo này không tốt, có lẽ vì chuyện của Nhân Mã và Thiên Bình. Song Ngư biết, vì vài ngày trước khi cậu ta tỉnh, Sư Tử đã luôn mang bộ mặt thểu não trong khi luôn mồm nói xin lỗi. Song Ngư gần đây đã không còn nghĩ về lí do để lo lắng cho nó nữa rồi.
"Cậu..."
Đây là một nơi rất tách biệt, Sư Tử chưa từng nghĩ sẽ có bất kì ai có thể tìm thấy nó khi nó ở đây. Nhìn những giọt mồ hôi thấp thoáng trên trán Song Ngư và những nhịp thở không đều, Sư Tử biết cậu đã chạy đi tìm nó. Sư Tử không hiểu, cậu rõ ràng rất ghét nó.
"Tôi không muốn về lớp."
Vừa nói, Sư Tử vừa úp mặt xuống trong khi hai tay ôm lấy đầu gối, như thể muốn che đi khuôn mặt chán chường của mình lúc này. Lúc này, nó chỉ cần được yên tĩnh.
Sư Tử nghe thấy tiếng gì đó phát ra ngay bên cạnh nên quay sang xem thử. Nó nhìn thấy Song Ngư đang ngồi ngay cạnh nó, một tay đặt trên đầu gối đang co trong khi mắt nhìn đâu đâu không rõ. Cậu ta không phải nên về lớp đi sao.
"Dạo gần đây, nụ cười của cậu không thật gì cả."
Khi đôi mắt màu nâu cafe liếc ngược sang Sư Tử, nó hơi ngạc nhiên một chút. Nụ cười của nó luôn hoàn hảo, tại sao cậu ta có thể nhận ra? Nghĩ một lúc rồi lại thôi, Sư Tử quay ra hướng khác.
"Cả cậu cũng vậy còn gì! Chưa bao giờ."
Song Ngư khẽ cười. Cậu biết mà, nó nhận ra, là người duy nhất có thể nhận ra cái mặt nạ mà Song Ngư luôn đeo lên cho mình.
"Tôi hỏi cậu một câu, được không?"
Đã úp mặt xuống từ bao giờ, giọng Sư Tử đều đều vang lên. Nó cũng không bận tâm cậu có nghe hay không, nhưng nó vẫn muốn hỏi. Sư Tử không hề nhận ra, sự chú ý của Song Ngư từ nãy giờ luôn chỉ có mỗi mình nó.
"Cậu có nhận ra.. tình cảm của Nhân Mã.. với tôi?"
"Tôi có."
Song Ngư trả lời ngay, vì cậu không muốn bản thân mình do dự bất kì điều gì. Cậu không muốn nói dối dù điều đó sẽ khiến nó thấy tốt hơn, bởi Sư Tử sẽ không thể nhận ra nếu cậu không làm vậy. Và Sư Tử có lẽ cũng không muốn, Song Ngư nói dối để trấn an nó. Cơ bản, Sư Tử không phải một đứa yếu đuối như vậy.
"Có lẽ bọn nó cũng thế.. Thì ra chỉ có mỗi mình tôi là ngu ngốc không nhận ra!!"
Sư Tử cười tự giễu bản thân, rồi lại tức giận cắn chặt môi mình. Khốn nạn, thật sự khốn nạn quá mà! Nếu nó nhận ra sớm hơn, sẽ không khiến bất kì ai đau khổ cả. Nó làm tổn thương nhiều người, đó là lí do bất kì ai cũng sẽ rời khỏi nó. Như họ.
Song Ngư chưa bao giờ giỏi trong việc an ủi bất kì ai, kể cả chính bản thân cậu. Cậu biết nó đang khổ tâm như thế nào, và im lặng là tất cả những gì cậu có thể làm.
"Tôi chưa từng nghĩ là Nhân Mã yêu tôi, chưa từng, chưa bao giờ! Dù cho anh ấy luôn quan tâm chăm sóc tôi, tôi chỉ nghĩ vì Nhân Mã là anh tôi, vì Nhân Mã xem tôi như em gái anh ấy!"
Có lẽ, chỉ có mỗi mình Sư Tử tự cho điều ấy là đúng. Hoặc nó quá tự mãn với những gì mình thấy, hoặc nó đã lảng tránh và vờ không biết. Dù là gì, cũng là nó gây đau khổ cho Nhân Mã và Thiên Bình.
Song Ngư nên làm gì nhỉ. Không một ai từng dạy cậu cách trấn an một người nào đó, cũng không ai từng dạy cậu nên làm thế nào để dịu đi sự dày vò đau đớn của người khác. Hoặc có lẽ tạo cho mình một "tôi" khác, Song Ngư đã lãng quên mất những điều đó. Nhưng ít nhất lúc này, cậu có thể ở bên nó, và lắng nghe nó.
"Cậu cảm thấy có lỗi sao, dù cậu chẳng làm gì?"
"Nhưng vì tôi mà mối quan hệ giữa Thiên Bình và Nhân Mã xấu đi!!"
Khi Sư Tử tức giận ngẩng mặt lên mà đối diện với cậu, đôi mắt nâu khói ngấn nước khiến Song Ngư đờ người vài giây trước khi trở lại bình thường. Đôi mắt nâu cafe dần bình tĩnh, thản nhiên nhìn vào đôi mắt kia.
"Có thật là vậy không? Cảm thấy tội lỗi là điều cậu muốn sao?"
"Tôi không.. tôi..."
Sư Tử ước gì chiếc xe đó đã đụng nó thay vì Nhân Mã, Sư Tử đã từng ước như vậy. Nhưng khi nghĩ chỉ vì nó càng khiến mọi thứ đảo lộn thêm, Sư Tử lại bối rối. Và rồi nó nhận ra, nó chẳng thể làm gì nên hồn hết.
...
"Là Nhân Mã vì yêu cậu mà bỏ mặc tôi!!!"
...
"Đứa như cậu, ngu ngốc làm đau người khác.. cậu không nên tồn tại làm gì cả!!!"
...
"Mọi người luôn rời bỏ tôi cả.. tôi chỉ giỏi mang lại bất hạnh..."
Sư Tử không hề nhận ra, rồi cả người đó cũng sẽ rời khỏi nó, chỉ là nó cố chấp không tin và rồi dần quên lãng, đến cả bây giờ cũng không nhận ra. Rồi sẽ như họ, rồi sẽ rời khỏi nó mà thôi.
"Tôi đúng là không nên tồn tại làm gì hết nhỉ?"
Dù cho Sư Tử vừa híp mắt cười với cậu, hà cớ gì lại khiến lồng ngực Song Ngư quặn đau. Nó bảo nó không nên tồn tại, nó bảo chỉ vì nó mà mang đến bất hạnh cho bao người, nó bảo bất kì cũng sẽ rời bỏ nó. Sư Tử không nhận ra, nó lại một lần nữa trở nên ích kỷ.
"Cậu điên hả?!!"
Song Ngư không hiểu sao mình lại giận nữa, cậu còn không biết cậu đang giận.
"Cậu bảo cậu không nên tồn tại?! Có bao giờ cậu nghĩ nếu mất sự tồn tại của cậu sẽ có chuyện gì xảy ra chưa?! Con lùn nhà cậu, điên vừa thôi biết chưa hả?!!"
Sự tức giận của Song Ngư dần truyền qua cả Sư Tử. Cậu ta dám mắng nó?! Cậu ta chẳng hiểu gì hết!!
"Đừng có mà ra vẻ ta đây với tôi!! Cậu không hề biết tôi đã trải qua những gì, và đừng bao giờ gọi tôi là lùn!!"
Sư Tử cảm thấy má mình ươn ướt, nó nghe thấy cả những tiếng nấc vang lên từ chính mình.
"Này.. này!!"
Song Ngư đã nói là cậu sợ con gái khóc nhất chưa nhỉ, dù cho cậu chưa bao giờ coi nó như một đứa con gái đi chăng nữa! Ôi đừng có khóc!!
Trong khi Song Ngư còn lúng túng, Sư Tử đã khóc oà lên như một đúa trẻ. Hai bàn tay cứ lau đi nước mắt, nhưng chỉ khiến nước mắt càng nhiều hơn. Những chuyện này, nó chưa bao giờ trải qua hết.
"Tôi không muốn Nhân Mã bị tổn thương, cũng không muốn làm Thiên Bình đau khổ! Tôi biết tôi ích kỷ, nhưng bởi vì họ đều rất quan trọng đối với tôi!!"
Song Ngư thở ra một cái, nhìn nó mà cười trừ. Cậu chợt đưa tay, kéo đầu nó vào lòng mình. Cậu không ôm nó, chỉ đơn thuần là bàn tay xoa đầu nó trong khi ấn nó vào lòng cậu, hệt như một đứa trẻ cần được dỗ dành.
Hai bàn tay Sư Tử buông thõng, đôi mắt hoàn toàn chỉ có mỗi sự kinh ngạc. Nó không đẩy cậu ra, cũng không đẩy cái bàn tay đang xoa đầu nó như con nít mà nó từng rất ghét. Tất cả những gì Sư Tử làm là ngoan ngoãn để mặc Song Ngư muốn làm gì thì làm.
"Ngoan. Tôi mua kẹo cho cậu, nhưng đừng tự trách mình nữa, muốn khóc thì cứ khóc!"
"Khốn.. đừng có mà xem tôi là con nít..! Đáng ghét..."
Ai thèm kẹo của cậu cơ chứ! Dẫu vậy, Sư Tử lại không thể ngừng khóc, đến mức nước mắt thấm ướt cả ngực áo cậu.
Lồng ngực nó đau, rất đau. Đến tận bây giờ, Sư Tử vẫn không biết mình nên làm gì. Nếu cứ như vậy, nó mãi mãi sẽ không bao giờ có thể đối diện với hai người bọn họ hết. Nhưng, nó phải làm gì cơ chứ!
Song Ngư chợt kéo nó ra, dùng đôi mắt dịu dàng nhìn vào khuôn mặt lấm lem vì nước mắt của nó. Dịu dàng là biểu cảm Song Ngư chưa bao giờ mang, thật kì lạ. Nhưng dường như chẳng hề để tâm lấy điều đó, bàn tay cậu lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của con bé, mỉm cười trong khi Sư Tử vẫn dùng đôi mắt kinh ngạc ngấn đầy nước nhìn cậu.
"Sao cậu không thử nói trực tiếp với hai đứa nó?"
"Hả?"
Sư Tử ban đầu hoàn toàn không hiểu ý của Song Ngư là gì, nó chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu.
"Đối diện với Nhân Mã và Thiên Bình."
"Tôi.. không được! Tôi..."
Đối diện với họ, làm sao có thể chứ?
Sư Tử biết rất rõ, Thiên Bình đang rất giận nó, và nó cũng không thể đối mặt với Nhân Mã được.
"Vậy định lẩn tránh mãi chắc?!! Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa ba người, nhưng đừng có kéo người khác vào!!"
Dạo gần đây biểu hiện kì lạ của Nhân Mã, Sư Tử và Thiên Bình khiến tụi nó rất lo. Càng tỏ ra bình thường lại càng khiến mọi thứ trở nên bất thường. Nó biết chứ, nó nhận ra mà. Chỉ là...
"Nhìn tôi này! Con nhỏ này, có nghe không?!"
Sư Tử cũng chẳng hiểu sao mình lại ngoan ngoãn nghe lời tên thô lỗ đáng ghét Song Ngư nữa.
"Cậu có yêu Nhân Mã, hay không?"
Hỏi ra điều này khiến Song Ngư một hai đều bực.
Sư Tử mở to mắt nhìn cậu, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.