Trong suốt hơn một giờ đồng hồ, tiếng khóc vang lên không dứt từ phía hồi sức của căn phòng cấp cứu. Dù vậy, đáp lại sự đau khổ đó vẫn là sự im lặng tuyệt đối.
Song Ngư đứng ngay phía sau nó, hai bàn tay siết chặt đến không còn giọt máu. Cậu chợt đi đến, quàng tay ôm lấy nó vào lòng. Những tưởng nó sẽ đẩy cậu ra, nhưng Sư Tử chẳng còn tâm trí mà bận tâm tới nữa. Hai tay nó nắm lấy hai cánh tay của cậu, bấu chặt khiến Song Ngư khẽ nhíu mày. Dù vậy, cậu vẫn cố cười, chỉ để trấn an nó.
"Đừng như vậy, cậu ta chắc chắn không muốn nhìn thấy cậu như thế này..."
Im lặng.
"Làm ơn..."
Song Ngư lẽ ra đã nói thêm, nhưng cậu lại không thể.
Sư Tử lúc này đã không còn khóc nữa, hoặc là nó đã khóc đến cạn nước mắt. Cả người như một cái xác không hồn, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía khuôn mặt nhợt nhạt không còn sự sống.
Chợt, Sư Tử rời khỏi vòng tay Song Ngư. Nó chồm tới, cúi xuống và hôn nhẹ lên trán Tử Thiên, người con trai đã không còn ở thế giới này. Nó hôn nhẹ lên mắt cậu, đôi mắt mãi mãi không còn mở ra để nhìn nó nữa. Dù cho, cậu chỉ vừa mới tỉnh lại cách đây mươi ngày, dù cho mới đây cậu vẫn còn cười với nó.
Nhìn Sư Tử, trong lòng Song Ngư không khỏi xót xa.
"Nè.."
Khi nghe thấy tiếng nói nhẹ bẫng đầy mệt mỏi, Song Ngư bất giác ngẩng đầu lên. Cậu nhìn thấy Sư Tử đang nhìn cậu, khuôn mặt vô hồn không chút cảm xúc khiến cậu thoáng giật mình.
"Có thể đưa tôi về phòng bệnh của Tử Thiên không?"
Bàn tay Sư Tử chạm nhẹ lên chiếc giường bệnh trong phòng Tử Thiên. Căn phòng bệnh này là nơi cậu nằm, nơi cậu nghỉ ngơi, nơi cậu chữa bệnh. Mọi thứ, từng thứ nhỏ nhặt nhất đều vương vấn hơi ấm của Tử Thiên. Mọi thứ, đã quá quen thuộc với nó. Thật khiến Sư Tử không muốn rời xa.
Rúc mặt vào chiếc gối, hai bả vai Sư Tử khẽ run lên bần bật từng hồi. Nó cắn môi mình đến bật cả máu.
Song Ngư siết lấy hai bàn tay. Cậu chỉ có thể đứng phía sau, và nhìn như thế này thôi ư?
Lúc này, Song Ngư chợt nhớ đến ánh mắt cuối cùng khi anh chàng Tử Thiên kia nhìn cậu, và cả lời nói của cậu ta.
...
"Chào cậu, Song Ngư! Đúng như cậu đoán, tôi là Tử Thiên!"
"Tìm tôi có việc gì? Tôi không nghĩ chúng ta thân thiết đến mức có thể gọi điện cho nhau!"
"Thật lạnh lùng quá! Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Một chuyện liên quan đến Mao Mao, cậu quan tâm chứ?"
Song Ngư vốn không có hứng thú nói chuyện gì với cái tên Tử Thiên kia cả. Nhưng khi nhắc đến Sư Tử, cậu lại không thể cúp máy.
Tử Thiên từ đầu dây bên kia hoàn toàn đoán được biểu hiện lúc này của Song Ngư, cậu hơi cười.
"Tôi muốn nhờ cậu, thay tôi chăm sóc Mao Mao!"
...
Song Ngư lúc đó không hề nhận ra hàm ý trong câu nói của Tử Thiên. Vì nghĩ đó là một lời nói đùa, cậu đã không bận tâm.
Tử Thiên đã biết, cậu ta không còn sống được bao lâu nữa.
Nghĩ đến đây, không hiểu sao Song Ngư thấy tức giận. Như thế nào, cậu thật muốn cho tên vô trách nhiệm ấy một đấm.
Khi Song Ngư vừa định bước đến chỗ Sư Tử, cánh cửa căn phòng bệnh trống rỗng đột nhiên bị đẩy vào.
Là bác sĩ Tuấn.
"Sư Tử à..."
Cả người Sư Tử khẽ giật thót. Nó ngẩng đầu khỏi chiếc gối kia, tay lau vội khuôn mặt tèm nhem nước mắt rồi đưa mắt ra sau nhìn bác sĩ. Đôi mắt nâu khói trong sáng và năng động trở nên trống rỗng.
Song Ngư nhìn thấy vị bác sĩ trung niên đang cúi thấp người.
"Bác thật sự xin lỗi vì không cứu được thiếu gia."
Song Ngư chợt để ý, cách gọi của bác sĩ về Tử Thiên. Tuy nhiên, cậu lại nhanh chóng bỏ qua mối nghi ngờ đó.
Sư Tử ôm chặt lấy chiếc gối vào lòng, vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích. Nó chậm rãi lắc đầu.
"Cháu mới phải xin lỗi, vì đã kích động như thế. Xin bác hãy đứng thẳng lên đi ạ."
Giọng nói nhẹ bẫng vang lên một cách lạnh lùng, cứ như thể đó không còn là Sư Tử nữa.
Vị bác sĩ đứng thẳng người dậy và chợt đi về phía cô bé kia. Lúc này, Sư Tử mới nhìn thấy bác đang cầm thứ gì đó.
Một quyển sổ với bìa màu xanh như bầu trời, dịu dàng và quen thuộc. Màu sắc ưa thích của Tử Thiên..
Đó chẳng phải món quà sinh nhật lần thứ mười hai mà Sư Tử tặng cho cậu sao...
"Đây là.. nhật kí của thiếu gia, và chiếc vòng tay do chính thằng bé làm..."
Đôi tay bé nhỏ run rẩy vươn ra, đón lấy quyển sổ kia, và chiếc vòng dây đặt ngay trên quyển sổ.
"Chiếc vòng đã không hoàn toàn trong một năm trước, cho đến ngày hôm qua.. là thiếu gia muốn tặng cháu. Lẽ ra đó là quà sinh nhật, nhưng.."
Sư Tử cảm thấy má mình ướt đẫm. Nó vô thức ôm lấy hai thứ kia vào lòng mình.
Vị bác sĩ chợt nhìn ra sau, nhìn ra cánh cửa vừa được đóng lại.
Song Ngư cảm thấy bản thân mình vô dụng quá.
Cậu chợt thò tay vào túi quần và nhìn vào màn hình điện thoại. Song Ngư bất giác thở dài.
Cuộc gọi nhỡ của Cự Giải.
Cuộc gọi nhỡ của Bảo Bình.
Cuộc gọi nhỡ của Bạch Dương.
Cuộc gọi nhỡ của Kim Ngưu.
Rất nhiều, rất nhiều cuộc gọi từ tụi nó. Và cậu đã không hề nghe thấy.
Có lẽ, tụi nó đang giận lắm.
Lúc này đã là mười một giờ tối, liệu cậu có nên về không?
Song Ngư thật lòng không muốn. Dù tim cậu đau, dù lòng cậu đắng chát, Song Ngư vẫn muốn cố chấp ở lại đây. Cạnh bên nó.
Hiện tại bây giờ, cậu mới cảm thấy mình ngu ngốc như thế nào.
Song Ngư hơi cười. Giờ thì, cậu cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của mình rồi.
Song Ngư nhận ra, cậu đã yêu Sư Tử mất rồi, yêu con nhỏ cậu từng xem là kẻ thù không đội trời chung đó..
Cũng buồn cười nhỉ?
... Thật đáng ghét quá.
"Cậu là Song Ngư, có đúng không?"
Dòng suy nghĩ của Song Ngư bất ngờ bị cắt mất, cậu hơi quay sang, nhìn người đàn ông trung niên với gương mặt phúc hậu trong bộ blouse trắng.
"Bác sĩ."
"Cậu không về sao?"
Câu hỏi của bác sĩ, Song Ngư đáp lại bằng sự im lặng ngập ngừng.
Vị bác sĩ khẽ mỉm cười đôn hậu.
Phản chiếu trong đôi mắt Song Ngư lúc này, là một bức thư đưa ra từ bác sĩ Tuấn. Cậu không thể ngăn mình đưa tay ra nhận lấy nó.
Vị bác sĩ bắt đầu bước đi. Bước qua cậu, và chợt dừng lại. Nhìn vào đôi mắt màu nâu cafe kia, bác hơi cười.
Cậu bé này, thì ra rất trân trọng Sư Tử. Nhưng.. thời gian thì lại rất tàn nhẫn.
Liệu thằng bé có thể chịu được.. cú sốc sau này không, với tình cảm đó?
Đó có lẽ là chuyện sau này. Phải, là chuyện của sau này...
Song Ngư không hề để ý đến vị bác sĩ đã nhìn mình, cũng không nhận ra bác đã rời khỏi.
Trước cửa phòng bệnh của Tử Thiên, một chàng trai ngồi bệt dưới sàn, lưng dựa vào tường trong khi hai chân co lại. Tay cậu, cầm chặt một phong thư.
Vì đã vào đêm, bệnh viện vắng người hẳn. Ánh sáng rọi vào hành lang trở nên thật cô đơn.
Song Ngư lấy từ phong ra một lá thư được gấp làm ba.
...
"Tôi là Tử Thiên, à mà chắc cậu Song Ngư đây cũng biết rồi nhỉ? Đọc được những dòng này, có vẻ tôi đã đi rồi ha?
Đùa thôi, thật sự thì.. nó buồn lắm đấy, khi nhận ra mình sẽ không còn tồn tại nữa.
Mà tạm gác chuyện đó sang một bên,
Biết ấn tượng của tôi về cậu là gì không Song Ngư? Ánh mắt đấy! Ánh mắt lạnh lẽo nhưng lại rất cô đơn, màu cafe rất vô cảm nhưng cũng rất ấm áp. Đôi mắt ấy đối với tôi thật sự rất quen thuộc, hiền hoà mà lại đầy cô đơn. Tôi có hơi thắc mắc về những chuyện cậu đã trải qua trong quá khứ đấy!
Chuyện tôi biết số cậu là vì tôi đã lén xem điện thoại của Mao Mao khi con bé đi mua thức ăn cho tôi. Ôi, tôi thật xấu xa quá nhỉ? Cơ mà, cái tên của cậu trong danh bạ thật sự khiến tôi phải ôm bụng cười!! Mỹ nhân Ngư sao, Mao Mao thật sự biết đặt tên quá luôn~
Thật ra thì,
Tôi đã nhận ra tình cảm của cậu dành cho Mao Mao. Xin lỗi nhé, cũng tại tôi tinh ý quá. Tôi rất vui, cũng rất thích thú! Tôi đã nghĩ, cậu ta đúng thật là một tsundere chính hiệu khi tôi nói chuyện điện thoại với cậu đấy!! Haha!!
Nói vậy thôi, tâm trạng tôi thật sự không tốt chút nào cả, bởi vì tôi biết rất rõ là tôi không còn sống được bao lâu nữa. Khi tôi tỉnh dậy sau một năm hôn mê, tôi biết rằng mình sắp chết. Căn bệnh của tôi, tính ra cũng thật tàn nhẫn nhỉ, khi tôi tỉnh cũng là lúc tôi sắp rời đi mãi mãi..
Tôi đã từng hứa với Mao Mao, rằng sẽ luôn ở bên con bé. Mãi mãi. Tôi đã rất sợ khi hứa điều đó, bởi vì tôi đang nói dối. Tôi nghĩ, con bé có lẽ cũng nhận ra lời nói dối của tôi, chỉ là.. có lẽ nó quá tàn nhẫn khiến con bé không muốn chấp nhận.
Đó là lí do trước đó tôi đã gọi điện cho cậu. Bởi vì tôi không thể chăm sóc cho Mao Mao như tôi đã hứa, tôi thật sự muốn có một ai đó có thể yêu con bé như tôi đã luôn yêu. Yêu thật nhiều.
Và khi đó,
Tôi tìm thấy cậu.
Tôi biết yêu cầu này rất quá đáng! Rất ích kỉ! Rất điên khùng! Tôi cũng tự tin quá mức khi tự cho rằng cậu yêu Mao Mao. Nhưng, nói tôi tự tin cũng được, tôi chắc chắn mình không nhìn sai~
Tôi biết, cái chết của tôi sẽ khiến cho Mao Mao bị đả kích rất lớn. Vì vậy, mong cậu có thể ở bên và giúp tôi chăm sóc con bé.
Chúng ta kết bạn nhé Song Ngư! Và nể tình bạn do ý muốn của chính tôi này, làm ơn.
Tử Thiên."
...
Song Ngư nắm chặt lấy lá thư rồi chợt gục đầu xuống. Cậu cắn mạnh môi.
"Tên chết tiệt, tôi còn lâu mới làm bạn với cậu! Cậu làm nó khóc rồi đổ cho tôi! Thằng hèn!!"
Song Ngư thật muốn nắm đầu Tử Thiên sống lại và đánh thằng đó một trận đến khi nó tỉnh ra thì thôi.
Chết tiệt!
Tuy nhiên, Song Ngư lại chấp nhận cái lời hứa đó. Cậu tự nhủ không phải mình cảm động trước lời của cậu ta, cậu chỉ là không muốn nó phải đau buồn thêm nữa.
Song Ngư có thể nghe thấy rất rõ, tiếng khóc thút thít của Sư Tử từ bên trong phòng bệnh.
Tự nhiên bây giờ, Song Ngư ghét cái thính giác quá tốt của mình.
Bàn tay bị Song Ngư nắm chặt lấy.
Cậu có nên không, mở cửa ra và bước vào với nó..
Có lẽ không,
Có lẽ.. Sư Tử cần được yên tĩnh.
Song Ngư chợt nhìn ra ngoài qua cửa sổ hành lang.
Mưa to quá.
Cả đêm hôm ấy, hai con người với hai tấm lòng nặng trĩu. Nặng như cơn mưa nặng hạt của một cơn bão kia.
Sư Tử mệt mỏi mở mắt. Đảo mắt khắp phòng, nó nhận ra không gian trắng của căn phòng bệnh.
Vậy là, thứ mà nó mong chỉ là một cơn ác mộng.. hoá ra lại là hiện thực tàn khốc mà nó bị buộc phải đối diện.
Sư Tử dụi vội mắt mình. Nó nhận ra đôi mắt đang cay xè này, nhưng nó không cho phép mình lại khóc nữa.
Đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Có vẻ ngày hôm qua nó đã khóc đến ngủ thiếp đi mà không hay biết. Cả người nó lúc này cứ lả đi.
Sư Tử chợt nhận ra, có một thứ gì ấm áp đang đắp trên lưng nó lúc này. Đưa tay kéo xuống, nó nhìn thấy chiếc áo khoác màu đen.
"Đừng tự làm khổ mình như thế, ngốc!"
Bất giác, Sư Tử đưa mắt nhìn khắp phòng, như thể tìm kiếm ai đó. Khi nhận ra căn phòng không có ai ngoài nó, Sư Tử cười trừ. Nó điên thật, làm sao cậu ta lại ở đây được chứ..
Có lẽ, nó nên về thôi.
Khi Sư Tử cầm lấy quyển sổ nhật kí, trên tay nó đeo chiếc vòng của Tử Thiên để lại.
Sư Tử cảm thấy cả người nặng trĩu, đến bước đi cũng không nổi. Cố bước đến chỗ cửa, nó dùng tay mở ra.
Tiếng mở cửa dường như làm ai đó thức giấc.
Sư Tử như không tin vào mắt mình. Mái tóc đen tuyền, khuôn mặt trẻ con vừa mở mắt. Trên người là bộ đồng phục của học viện.
"Cậu.. tại sao...?"
Song Ngư mở hẳn mắt, nhìn sang Sư Tử đang nhìn mình đầy nghi hoặc. Cậu che miệng ngáp một cái, tay chống xuống đất mà đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi nhìn nó. Khoé môi hơi nhếch lên, cậu mỉm cười đầy ôn nhu.
Đôi mắt nâu khói vẫn ngạc nhiên. Nó nhận ra, Song Ngư đã ở đây cả đêm hôm qua. Sư Tử không hiểu, tại sao..
Sư Tử nhìn thấy bàn tay Song Ngư chìa ra trước mắt mình, và đôi mắt màu nâu cafe đầy dịu dàng.
"Ta về thôi, được không?"
Sư Tử cảm thấy mắt mình cay cay.
Khi nó đưa tay định nắm lấy tay cậu, cả người Sư Tử đột nhiên ngả về trước. Nó, chẳng còn dù chỉ một chút sức lực.
Đỡ lấy Sư Tử, Song Ngư ôm lấy nó trong vòng tay mình.
Sư Tử không hề nhận thức được rằng, cả ngày hôm qua nó không hề có một thứ gì vào bụng. Cả một giọt nước, cũng không.
"Tôi.. sao thế này..."
"Để tôi cõng cậu."
Trên hành lang bệnh viện, người ta nhìn thấy người con trai đang cõng cô gái bé nhỏ trên lưng mình.
"Tôi có nặng không?"
"Có, rất nặng!"
"Cậu đúng là tên đáng ghét.. đáng ghét..."
Song Ngư hơi cười.
Sư Tử nói một lúc rồi thiếp đi vì mệt. Từ đôi mắt đã nhắm của nó, Sư Tử lại khóc.
Song Ngư vẫn cõng nó trên lưng mình, một tay vắt chiếc áo khoác mà cậu đã dùng để đắp cho Sư Tử tối qua. Chạm nhẹ tay mình vào bàn tay đang choàng qua cổ cậu, Song Ngư khẽ mỉm cười.
Bản thân Song Ngư cũng rất mệt. Chính cậu, hôm qua cũng chẳng ăn uống gì. Dù vậy, Song Ngư vẫn cõng nó. Điều này đã đủ khiến cậu nhẹ lòng.
Sư Tử đã ngủ, ngủ vì mệt, và cậu cảm thấy lưng áo mình ươn ướt. Nỗi đau của nó, truyền sang cả cậu.
Song Ngư tự nhủ. Từ giờ, chính cậu sẽ là người ở bên nó, sẽ là cậu luôn bảo vệ nó. Mãi mãi.
Đó không chỉ là lời hứa với Tử Thiên.
Mà bởi vì,
Cậu yêu nó.