Sư Tử tay cầm chiếc điện thoại đã chuyển sang chế độ máy bay. Tay nó, khẽ chạm vào chiếc móc khoá có hình con mèo bông xanh đáng yêu. Sư Tử chợt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vào những đám mây đang che khuất tầm nhìn của nó lúc này.
Kể từ ngày hôm đó, cũng đã hơn ba tháng trôi qua. Nhưng điều đó không hề có nghĩa rằng khoảng trống trong tâm hồn Sư Tử được lấp đầy.
Sư Tử chưa bao giờ biết rõ bản thân là một người như thế nào, cả tính cách nó nó cũng chả biết. Điều duy nhất Sư Tử có thể nhận ra là từ sau nỗi mất mác đó, nó chẳng còn có thể cười được nữa, hoặc đó chỉ là những nụ cười gượng gạo và giả tạo. Giống hệt như lúc ba mẹ nó qua đời, dù cho Sư Tử vốn chẳng muốn Thiên Thành phải lo.
"Ê con kia, mày ổn không?"
Sư Tử chậm rãi quay đầu nhìn sang ghế bên cạnh, mái tóc ngắn ngang vai theo đó mà đung đưa nhẹ. Đôi mắt dịu xuống một chút, nó từ tốn lắc đầu.
Bạch Dương nhìn đứa bạn mình mà không tránh khỏi thở dài. Đã quen với cái đứa lúc nào cũng cười vui vẻ, lúc nào cũng ngây ngây ngô ngô lại còn quậy phá hơn trời, một Sư Tử có đôi phần trầm lặng khiến Bạch Dương rất mực khó chịu.
Trên chuyến bay này hiện tại chỉ có mỗi Bạch Dương và Sư Tử. Thiên Thành bất đắc dĩ đương nhiên không thể về, và Bạch Dương cũng chẳng còn ác cảm với cậu ta nữa, ít nhất là nó nghĩ vậy. Còn Nhân Mã và Song Tử thì về từ trước, hai tên đó bảo có việc gì đó cần làm.
Thực ra, vì chuyện này mà anh em Thiên Thành và Sư Tử đã có một trận cãi nhau to. Anh hai con bé kia lại thuộc dạng lãnh khốc, khác với sự yêu chiều của Song Tử hay Tử Thiên, Thiên Thành hoàn toàn nghiêm trị cái sự ngoan cố của Sư Tử. Cậu từ lâu đã không muốn nó về, giờ lại càng không. Trận cãi vã lớn này cả Bạch Dương và bà Ellen đều không đủ khả năng khuyên nhủ hai tiểu chủ nhân của mình.
Bạch Dương thật ra cũng có hơi lo. Dù đã sắp bắt đầu năm học mới, đó lại là một chuyện khác. Và đương nhiên, nó chẳng thể nào chống lại được sự cứng đầu vô đối của Sư Tử khi mà cả Thiên Thành còn ấm ức và lạnh nhạt cho qua, đương nhiên chỉ là trong một thời gian ngắn.
Mà, nhắc đến mới nhớ, suốt hơn ba tháng không gặp tụi nó, Bạch Dương thắc mắc mấy đứa đó như thế nào rồi nhỉ.
"Dạo này mày có liên lạc với tụi nó không?"
Khi Bạch Dương quay sang, nó nhìn thấy đôi mắt nâu khói thản nhiên đang nhìn mình. Nó cười toe.
"Có! Ngày nào cũng gọi! Gọi quá trời luôn!!"
Sư Tử tự nhiên cảm thấy bực mình với Bạch Dương quá. Cái giọng điệu rõ khó lọt tai mà!
Nhưng sự thật đúng là ngày nào Bạch Dương cũng gọi cho tụi nó. Vì nó biết đã vào khoảng nghỉ hè nên gọi từng đứa. Đã tốn tiền gọi ngoại mạng, Bạch Dương còn bị mắng oan, nhất là Xử Nữ và thằng Bảo Bình. Cái gì mà nói nó toàn gọi lúc đang bận việc gì gì đó. Hừ!
Mặc kệ Bạch Dương đang một mình tự kỷ, Sư Tử lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay. Bàn tay vô thức mân mê chiếc vòng đang đeo, nó như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Bạch Dương tự nhiên ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Gật gà gật gù một lúc lại ngả đầu vào vai Sư Tử.
Nhìn con bạn, Sư Tử cười một cái. Nó lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Lần này về, Sư Tử cũng đã rất phân vân. Giờ thì ngoài anh hai nó chẳng còn ai là người thân nữa, và anh hai ngoài nó cũng chẳng còn bất kì ai. Chuyện ở lại với Thiên Thành bên đó, Sư Tử có lẽ phải cân nhắc thật kĩ. Nó không muốn lại khiến anh nó bực mình nữa.
Dù sao, cũng còn một thời gian trước khi điều đó xảy ra.
"Đừng có đẩy!!"
Trong hàng chờ trước lối ra sân bay, một nhóm người cứ đứng không yên. Hết xô đẩy nhau lại còn ồn ào không ngớt.
"Này Xử Nữ, đau đấy!!"
Bảo Bình vừa ôm đầu vừa la làng la xóm cả lên. Có phải lỗi của cậu đâu, nên nhớ là do mấy đứa đằng sau đẩy cậu mới đúng chứ!
"Vậy đi mà đánh lại mấy đứa kia!"
Lườm nguýt Xử Nữ đang trò chuyện với Thiên Yết, Bảo Bình hừ mũi. Cái đồ.. đồ gì ta.. vô trách nhiệm (?)!!
"Mà đã gọi cho Kim Ngưu chưa?"
Cự Giải và Thiên Bình nghe Xử Nữ hỏi mà chớp mắt lia lịa mấy cái, sau đó quay sang nhìn nhau. Cẩn trọng lén nhìn cô nàng đang toả khí hắc ám đằng kia, hai cô bạn thân tự nhiên sợ hãi theo.
"Tên khốn này! Còn dám không bắt máy cơ đấy!!"
Ma Kết nắm chặt cái điện thoại của mình một cách điên tiết. Không ngờ tên trâu đó dám không chịu nghe điện thoại của cô! Cậu ta mà không vác mặt tới, cô.. cô.. cô tuyệt giao cho coi!!
"Vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới kìa!"
Song Tử vừa bụm miệng cười vừa run tay chỉ về phía anh chàng đang chạy đến.
Kim Ngưu gập gối thở hồng hộc không dứt. Trong này đông đến ngạt thở, báo hại cậu phải chạy vòng vòng tìm tụi nó muốn đứt hơi.
Nhưng ai đó không hề lấy chuyện đó làm bận tâm, chỉ tức giận mỗi việc có người dám lơ điện thoại mình đi.
"Ơ? À! Là tôi quên sạc pin điện thoại ấy mà!"
Nhân Mã cố nín cười. Cả ánh mắt tụi nó cũng đang nhìn về phía đó đầy thú vị.
"Cậu đùa tôi chắc?!"
Xong. Tổ quốc ghi công mày, Kim Ngưu ạ!
"Mà, có đúng giờ không đấy?"
Song Tử nhìn sang Song Ngư đứng dựa vào cột gần đó, tay và mắt dán chặt vào cuốn sách đang cầm.
"Chắc, là Bạch Dương nhắn giờ cho tao mà!"
Tuy là nói vậy, thật thì Song Tử cũng nghi ngờ lắm..
Song Ngư dù đọc sách nhưng cứ nghĩ ngợi lung tung. Sau ba tháng hè thì đa số tụi nó cũng chả có gì thay đổi quá nhiều, trừ vài tính cách tự nhiên trở nên lạ lẫm hẳn ra. Đương nhiên, chuyện đó cũng không đáng để cho cậu bận tâm lắm đâu.
Trước hàng chờ của lối ra sân bay, có một nhóm người đã đứng suốt một tiếng đồng hồ..
"Này thì đúng nè!!"
Đang yên đang lành tự nhiên Song Tử bị Xử Nữ cốc đầu một cái đau điếng. Tay ôm lấy, cậu sưng sỉa mặt mày nhìn cậu bạn một cách điên tiết.
"Làm như tao muốn! Cừu bông nó nhắn tám giờ thì tao nói tám giờ!!!"
Đúng là con cừu đó đã nhắn như vậy còn gì!
Xử Nữ thở dài một cái, lẽ ra cậu thà hỏi con mèo kia còn đỡ hơn.
"Hai đứa kìa, phải không?"
Trong khi tụi nó cứ luôn miệng cãi nhau vì mấy chuyện vặt vãnh không đâu, Thiên Yết đưa tay chỉ về phía lối ra sân bay. Thiên Bình và Cự Giải vốn đứng cạnh cũng theo đó mà nhìn theo, mắt lập tức sáng rỡ.
Sư Tử và Bạch Dương vì vừa xuống máy bay còn buồn ngủ thì đã nhận ra một đám người không ai khác đang vẫy tay gọi mình khí thế đến xấu hổ. Bạch Dương không ngần ngại đưa tay vẫy tay, miệng cười tươi rói, cả cơn buồn ngủ cũng theo đó biến mất không dấu vết. Một tay xách vali, tay còn lại lập tức kéo Sư Tử đang mơ mơ màng màng chạy về phía tụi nó.
"Lâu quá không gặp! Ê Bảo Bình, mày cao hơn chút nè! Ê Ma Kết, mặt mày nhăn quá trời! Ê Kim Ngưu, mày khác quá trời luôn! Ê---"
"Im!!!"
Mới về cái miệng đã hoạt động liên tục khiến cho người ta phải nổi máu cả lên. Ba tháng hè hình như không đủ để cho con nhỏ này trưởng thành hơn một chút thì phải.
Trong khi đó, Sư Tử lại bị Thiên Yết, Cự Giải và Thiên Bình giữ lại. Ba cô nàng cứ nhìn chằm chằm vào mái tóc ngắn của nó mãi thôi.
"Đúng là cậu cắt tóc rồi nhỉ!"
"Cũng dễ thương, nhưng lạ!"
Chuyện đó cắt tóc đâu có động trời đến mức đó đâu nhỉ.
Sư Tử chợt nhìn thấy Song Ngư đang đi về phía mình. Đối diện với đôi mắt màu cafe kia, nó chỉ cười tươi một cái.
"Chào cậu, lâu quá không gặp, Song Ngư!"
Mắt Song Ngư tự nhiên mở to một vài giây trước khi trở lại bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hình như, đây là lần đầu tiên nó gọi tên cậu đàng hoàng thay cho mấy cái biệt danh ó đâm mà nó đặt cho cậu. Nhưng mà, Song Ngư cảm thấy không thích, cứ bực bực trong lòng.
Song Ngư không nói không rằng, dùng tay búng trán Sư Tử một cái.
"Khai mau! Cô là ai? Cô giấu con mèo điên kia đi đâu rồi?"
Mặc kệ mấy đứa xung quanh chỉ biết nén cười, Sư Tử lại lườm Song Ngư đến rách mắt. Nó hứ một cái, thản nhiên đạp mạnh vào chân Song Ngư trong lúc cậu không chú ý.
"Đừng có mà vô duyên! Tôi gọi tên cậu là mừng rồi đấy đồ khốn!"
Song Ngư cố nén cái đau vì bị nó đạp chân, nhưng không nén được mình liếc nó. Dù vậy, cậu vẫn cười một cái.
Thay đổi gì chứ! Ừ thì trầm lặng một chút, ừ thì ít đùa giỡn một chút, nhưng thật sự thì nó vẫn chỉ là nó mà thôi.
"Nhân Mã, em nói cái này!"
Sư Tử cứ thế chạy biến lại chỗ Nhân Mã, kiễng chân lên thì thào gì đó vào tai cậu không rõ. Nhân Mã gật gật gù gù rồi phì cười một cái.
Cứ làm như bí mật lắm vậy!
"Tụ họp đông đủ rồi, tụi mình đi ăn đi mấy đứa!"
Bạch Dương vừa nói vừa hùng hổ nhảy bổ lên người Thiên Yết, dù nó lập tức bị Xử Nữ "đá" đi ngay sau đó.
"Đồ ham ăn! Coi chừng cân nặng của cậu đấy!"
"Đồ chết bằm, tôi giết cậu bây giờ!"
Đáp lại sự tức giận kia của Bạch Dương, Song Tử chỉ đơn giản bật cười sảng khoái.
Tự nhiên Bạch Dương cảm thấy mặt mình nóng ran. Từ cái hôm đó, nó nhận ra mình cứ nghĩ về Song Tử thôi. Lại còn thỉnh thoảng đỏ mặt vì cậu ta. Khi Song Tử rời Mĩ trước một thời gian, Bạch Dương còn nghĩ vì nó bị bệnh gì cũng nên, đến mức thậm chí nó còn đi khám. Vậy mà bây giờ lại bị cậu ta làm ngây ra, thật tức chết!
Thực ra, Bạch Dương đã biết điều kì lạ này là gì. Nó chỉ là không cho phép bản thân chấp nhận. Bạch Dương chợt nhìn sang Song Ngư đang nói chuyện với Bảo Bình đằng kia.
Dù sao, người nó thích vẫn là Song Ngư, Bạch Dương từ lâu đã nhận ra tình cảm của mình rồi.
Bảo Bình chán nản nhìn màn hình to tướng ngay trước mặt mình. Phải, là cậu cùng tụi nó đang ở trong rạp chiếu phim.
"Á!!"
Bảo Bình dùng tay bịt lấy hai tai mình một cách khổ sở, đôi mắt không mở hết để lộ trạng thái chán chường. Nhìn lên con ma đang bò ngược từ gầm giường ra trên màn hình, cậu cũng có dù chỉ một chút hứng thú. Ôi dào, có gì mà phải sợ nhỉ, chỉ cần nhìn đã biết là đồ giả. Kỉ xảo thôi, dù có hơi kém dưới mắt của Bảo Bình.
Khi Bảo Bình nhìn tụi nó thử, cậu không mấy ngạc nhiên về thái độ của từng đứa lúc này. Kể trước phải là người anh em "tốt" đang ngồi cạnh cậu lúc này, và Song Ngư không rõ bao giờ đã ngủ say trong khi tai đeo tai phone. Cậu hiểu được, thằng này từ khi sinh ra Bảo Bình chẳng thấy nó sợ bất kì thứ gì cả.
Bốn đứa thuộc "gia đình" với cái mớ hỗn độn đang ngồi ngay phía trên cậu. Trong khi Bạch Dương đang chăm chú theo dõi phim dù chỉ là cho có thì Sư Tử thậm chí không quan tâm tới kể cả khi nó sợ ma. Đôi mắt màu nâu khói nhìn lên màn hình hoàn toàn trống rỗng, mặc cho chỉ mới vài chục phút trước Bảo Bình vẫn còn nhìn thấy nó cười.
Mà, hai đứa này không mệt sao? Dù cho cả đêm đã phải ngồi máy bay? Bảo Bình thật sự nghi ngờ hai con bạn này của mình.
Nhìn Thiên Bình đang sợ hãi mà chả biết vô thức hay cố tình níu chặt lấy tay Nhân Mã ngồi cạnh, Bảo Bình chỉ thắc mắc tại sao thằng kia nó vẫn làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu đột nhiên nhớ đến lúc gặp hai người họ vì lí do gì không rõ mà đi cùng nhau lúc còn lùm xùm vụ scandal. Hình như Nhân Mã cũng ở lì ở đây cho đến khi kì nghỉ hè bắt đầu mới đi. Mối quan hệ càng ngày càng mờ ám, dù các lời tỏ tình của cô nàng kia đều bị từ chối thẳng thừng đi chăng nữa..
Cơ mà, sao Bảo Bình rảnh mà đi lo chuyện bao đồng thế nhở? Lại còn rảnh hơi quan sát từng đứa, cậu thấy mình rỗi rãi hết sức. Bảo Bình hừ mũi.
"Cậu đi đâu sao?"
"À.. mình ra ngoài trước."
Câu hỏi của Thiên Yết khiến Bảo Bình lại lần nữa xoay ra sau xem thử. Nhìn cô gái vừa cười trừ và rời khỏi chỗ ngồi, Bảo Bình chớp mắt vài cái.
Rời khỏi phòng chiếu phim, Cự Giải đi ra ngoài ngay sau đó. Ngồi xuống chiếc ghế chờ bên ngoài khu bán vé, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Ôi, tim Cự Giải đến giờ vẫn cứ như muốn nhảy ra ngoài đây này.
"Sợ ma hả?"
Cự Giải lập tức vì tiếng nói cùng hơi thở đang phà từ sau cổ mà giật thót một cái. Quay phắt ra sau, vì thẹn quá mà hoá giận, cô bực dọc tức giận trong khi mặt đỏ cả lên.
"Đ-Đừng có đùa nha! G-Gì chứ, việc gì mình phải sợ chúng chứ!!"
Nhìn biểu hiện của Cự Giải, Bảo Bình che miệng phì cười. Chọc cô nàng này thật sự rất vui!
"Thật không đấy?"
"Đ-Đương nhiên là thật!!"
Dù cho Cự Giải thật sự sợ ma hay thường không bao giờ dám nhìn xuống gầm giường vì sợ sẽ có thứ gì bò ra giống bộ phim ban nãy đi chăng nữa, cô không muốn ai biết hết!!
Lúc này, Cự Giải mới sực nhớ ra một điều.
"Cơ mà Bảo Bình, sao cậu lại ở đây?"
Bảo Bình hiểu ý Cự Giải, cũng theo đó mà thoáng đỏ mặt, dù ngay sau đó lập tức cười nghịch.
"Nếu mình nói là vì cậu bỏ ra ngoài mà chạy theo, Cự Giải sẽ tin chứ?"
Trong chốc lát, Cự Giải đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng ran khi khuôn mặt của Bảo Bình kề gần sát mình, cả tim cũng theo đó mà lỗi nhịp. Dù vậy, cô vẫn vờ như không có chuyện gì, tay đánh vào vai Bảo Bình một cái.
"Đau đấy."
Bảo Bình xoa xoa cái vai tội nghiệp của mình. Cô nàng này trông yếu ớt nhu mì thế mà đánh đau gớm đi được! Vậy mà, cậu không hiểu sao lại cười.
"Ở đây cũng chán, đi vòng vòng chơi đi!"
Cự Giải nhìn Bảo Bình, tâm là có chút phân vân. Mắt hơi chớp, cô cuối cùng lại vui vẻ cười tươi, đầu gật nhẹ.
"Mình đi!"
Nhìn bàn tay bỗng nhiên được Bảo Bình nắm lấy và kéo đi, Cự Giải nhất thời không thể phản ứng được gì.
Đôi mắt màu nhạt của Cự Giải thoáng đượm buồn.
Cô biết chứ, đã biết từ lâu, tình cảm đặc biệt mà Bảo Bình dành cho mình.
Cự Giải chỉ là không muốn Bảo Bình bị tổn thương.
Cô nên làm gì đây..
Hình như, Cự Giải có một chút,
Thích Bảo Bình...
Có lẽ do cô nhầm lẫn mà thôi.