Ma Kết đang trên đường từ kí túc xá chạy bán sống bán chết đến học viện. Thật sự không ngờ cô lại để quên bộ đồng phục thể dục ở kí túc và đến tận giờ ra chơi mới sực nhớ ra. Chính Ma Kết còn chẳng tin được nữa là.
Tiết thể dục là tiết bốn, năm, vì vậy Ma Kết phải dùng hết sức chạy từ học xá về kí túc và chạy ngược từ kí túc lên học xá trong khoảng nửa tiếng giờ ra chơi. Thật sự thì nếu được, cô nhất định bảo Kim Ngưu lấy hộ chứ chẳng chạy bán mạng thế này đâu. Nhưng, mơ đi!
Mà, tự nhiên Ma Kết bắt đầu nghĩ đến vài chuyện. Đã một tuần hơn kể từ ngày hôm đó, và cô đương nhiên cũng thỉnh thoảng đến thăm Mã Phi. Cô khá thất vọng vì không gặp Yến Ly, nhưng lại thở phào ngay sau đó. Ma Kết không biết sẽ phải thế nào khi gặp nhỏ nữa.
Ma Kết từ ngày hôm đó cũng chưa từng hối hận dù chỉ là trong suy nghĩ đi chăng nữa. Cô biết rất rõ bản thân đối với Mã Phi vẫn chưa dứt bỏ được cái tình yêu suốt mươi năm cô ấp ủ, nhưng Ma Kết đủ tự tin để chắc chắn rằng cô sẽ ở bên Kim Ngưu. Ma Kết chỉ là, không muốn khiến người khác phải đau khổ nữa, bao gồm cả chính cô cũng vậy.
Vả lại, cũng là Ma Kết chắc chắn, rằng cô thực đã rung động trước Kim Ngưu.
"Ôi, mình muộn mất!!"
Phải rình rập xem có sao đỏ xung quanh đây hay không khiến Ma Kết cảm thấy quá đỗi nhục nhã. Đường đường là hội phó hội học sinh lại lén lén lút lút thế này, cô thật sự hận cái bản tính cứ thi thoảng lại hay quên của mình.
Sắp hết giờ ra chơi rồi, Ma Kết không muốn bị thầy thể dục mắng một trận đâu.
"Chết!"
Khi nhìn thấy một cô bạn đang bước tới với băng tay của đội sao đỏ, Ma Kết lập tức nhìn xung quanh rồi nấp vào một bức tường gần đó. Trời ơi, nhục ơi là nhục mà!
"A!!"
Ma Kết đột nhiên giật mình, trong đầu không khỏi nghĩ là cô bạn sao đỏ đã phát hiện ra mình. Tuy nhiên, cùng lúc đó, cô nhìn thấy cô gái xinh xắn với đôi mắt đen u buồn đang bước đến.
"Chị Yến Ly!!"
Yến Ly khẽ dừng bước, nhỏ quay sang nhìn cô bạn đang chạy về phía mình. Vì đứng đối diện chỗ mà Ma Kết nấp, nhỏ có thể thấy rõ ràng mồn một. Đôi mắt đen vẫn giữ nguyên trạng thái điềm tĩnh.
"Chị ơi! Ban nãy cô Như có gọi chị lên phòng giáo vụ ấy!"
Nhìn cô bạn kia, Yến Ly gật gù. Chị nhỏ gọi nhỏ, chẳng rõ là có chuyện gì nữa. Đương nhiên Ly không hề bực bội hay khó chịu gì, nhỏ chỉ là thắc mắc đôi chút. Bởi dù cho mối quan hệ gần đây của nhỏ và Yến Như có chút bất hoà, nhỏ vẫn xem cô là chị gái của mình.
Đáp lại cô bạn kia, nhỏ hơi cười, gật nhẹ đầu tỏ ý cảm ơn.
"Có gì sao chị?"
Cô bé sao đỏ vì nhìn thấy ánh mắt cứ thi thoảng lại liếc sang góc tường bên kia mà đâm ra tò mò. Hơi nghiêng đầu, đôi mắt ngây thơ nhìn Yến Ly hiện nét cười.
Ma Kết đang đứng đó đột nhiên cảm thấy lạnh gáy. Tiêu rồi!
Đôi mắt đen nhìn sang bên cạnh, chớp vài cái.
"Không có gì đâu, cảm ơn em nhé!"
"Dạ! Chào chị!"
Nghe tiếng bước chân cô bé sao đỏ xa dần, Ma Kết mới thở phào nhẹ nhõm. Khi cô định rời khỏi chỗ nấp và nhanh chóng chạy về lớp, Ma Kết nhận ra Yến Ly vẫn chưa kịp rời đi. Điều này khiến cả hai mắt tình cờ chạm nhau.
"Cảm ơn cậu.."
Yến Ly vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh vốn có, cả một nét cười nhỏ cũng không hề xuất hiện trên gương mặt thanh tú kia. Nhỏ khẽ chớp mắt. Dẫu vậy, thật sự chỉ là nhỏ không biết phải nói gì. Ly có thể rời đi như bình thường, nhưng chân nhỏ cứ như chôn chặt dưới nền đất.
"Anh Phi sao rồi?"
Ma Kết vì khó chịu với bầu không khí ngột ngạt này mà mở lời trước. Cô không chịu được, dù cho cô vốn dĩ là người thích yên tĩnh đi chăng nữa.
"Anh ấy.. vẫn vậy. Tôi thật sự rất muốn ở bên anh ấy, nhưng tôi..."
Tôi đâu còn tư cách nữa, đó chính là điều mà Yến Ly không thể nói ra trọn vẹn. Không hiểu sao, nhỏ thấy sợ, sợ phải nói ra những điều ấy.
Chợt, đôi mắt nâu của Ma Kết hơi mở to nhìn người con gái trước mặt mình. Yến Ly vốn căm hận cô và ghét bỏ cô, Yến Ly vốn xem cô như một kẻ thù mà nhỏ thù hằn đến tận xương tuỷ, Yến Ly vốn chẳng còn là người bạn thân thiết mà cô trân quý, nhỏ đang cúi đầu - một việc mà Yến Ly từ nhỏ đã rất ghét.
"Tôi xin lỗi, là tôi.. phá vỡ mọi thứ của cậu!"
Ma Kết nên nói gì bây giờ nhỉ? Những chuyện này, sao mà đột ngột quá đi mất!
"Phải, là lỗi của cậu!"
Yến Ly vì ngạc nhiên mà ngẩng đầu. Nhưng không ngạc nhiên vì lời nói, nhỏ ngạc nhiên vì thái độ ẩn trong câu nói kia.
Ma Kết đang cười.
"Vậy hãy chuộc lỗi bằng cách ở bên anh Phi, được không?"
Yến Ly chợt nhận ra, Ma Kết dù thay đổi ra sao thì đó vẫn chỉ là Ma Kết mà nhỏ từng biết. Có lẽ, chính nhỏ mới người đã thay đổi.
Nhỏ chợt nhớ đến Lãnh phu nhân, người phụ nữ quyền quý và lạnh lẽo trong mắt nhỏ. Yến Ly có lẽ sẽ mãi không được bà tha thứ, nhưng nhỏ muốn khiến bà chấp nhận mình.
Kể cả khi Ma Kết không nói, Yến Ly vẫn sẽ chung thuỷ ở cạnh Mã Phi. Nhỏ còn phải tạ lỗi với anh nữa, những tội lỗi mà nhỏ đã gây ra chỉ vì thứ suy nghĩ lệch lạc mù quáng của bản thân mình.
Đúng lúc này, tiếng chuông chợt vang lên.
Ma Kết lập tức nhớ ra việc mà đáng ra phải làm. Nếu không về lớp bây giờ, cô sẽ muộn mất.
"Mình.. nghĩ mình phải đi đây!"
"Nè!!"
Ma Kết vì tiếng gọi của Yến Ly mà khựng lại, đầu hơi quay về phía sau. Khuôn mặt khó chịu, môi mím chặt và hai bàn tay gằn mạnh vào nhau, cô chớp mắt vài cái.
"Chúng ta vẫn là.. bạn.. phải không?"
Yến Ly tự cười chính mình. Nhỏ mặt dày quá! Kể cả khi đã gây ra bao nhiêu nỗi mất mác đau đớn, sau tất cả nhỏ vẫn muốn Ma Kết là bạn. Ly tự phụ và ích kỷ quá!
Tuy nhiên, Ma Kết lại cười tươi. Dù một cô gái nghiêm khắc và lạnh lùng trong mắt người khác đi chăng nữa, dù Ma Kết độc mồm độc miệng đi nữa, hận Yến Ly là điều cô một lần cũng chưa nghĩ đến.
"Ừm, tụi mình luôn là bạn mà!"
Ma Kết giật mình một cái. Nhìn vào cái màn hình của chiếc điện thoại đang reo vừa lấy ra, ánh mắt lập tức trở nên căm ghét.
"Tôi nghe! Biết rồi, lên ngay!!"
"..."
"Cậu muốn chết hay sao mà đe doạ tôi?!"
"..."
"Im đi!"
Bỏ điện thoại lại vào túi một cách giận dữ, Ma Kết tự nhủ phải đánh cho Kim Ngưu một trận mới được. Quay ra sau chào Yến Ly, cô nhanh chóng chạy đi ngay.
Dù Ma Kết đã tha thứ, điều đó lại làm cho Yến Ly càng thêm nặng trĩu. Nhỏ cứ khó chịu nơi lồng ngực.
Kể cả điều đó, Ly vẫn khẽ cười.
Sau một hồi chạy bán sống bán chết lên mấy cái bậc thang dài đăng đẳng, Ma Kết đã xuất sắc trở về lớp học ngay trước khi đội sao đỏ trực hành lang sau giờ ra chơi.
Chẳng biết sao mọi thứ có thể đáng ghét đến mức như thế, khi cả hai năm học lớp Toán đều phải học chung một thầy dạy thể dục, đã vậy còn dữ dằn như cọp nữa chứ.. Chưa kể, lại còn học tiết bốn, tiết năm. Kiểu này thì tụi nó có nước mà chết vì bị phơi nắng mất.
Đương nhiên, đâu đâu cũng có trường hợp ngoại lệ cả.
Tiếng còi của thầy thể dục vang lên ngay sau khi cả Kim Ngưu và Bạch Dương đồng loạt về đích.
"Hai em có thể về chỗ! Làm tốt lắm!"
Kim Ngưu và Bạch Dương tay gập gối thở hồng hộc. Sân tập lúc nào cũng rộng, không phải thể lực hai con người này yếu mà là trời nắng rút mất bao nhiêu sức lực của hai đứa nó. Đường đường là đội trưởng đội bóng rổ, kể cả vậy thì sức của Kim Ngưu vẫn giảm không phanh.
Bạch Dương hơi bực một chút. Ừ thì nó công nhận Kim Ngưu là con trai, nhưng có thua thì thua nhiều một chút, đằng này chỉ thua cậu ta đúng hai giây. Đúng là tức chết mà!!
"Ráng đi con! Ganh tỵ là không có tốt!"
"Thằng kia, mày muốn chết hả?!"
Nhìn hai cái đứa còn sức để đánh nhau cả võ tay chân lẫn võ mồm, tụi nó tự nhiên khâm phục quá thể. Mới nãy còn thở hồng hộc vì mệt mà giờ lại.. Ôi dà ôi dà!
"Nhân Mã và Song Ngư của lớp Toán!"
Nghe gọi tên mình, cả Nhân Mã và Song Ngư đều đứng dậy và bước đến vị trí xuất phát.
Ngay khi tiếng còi vừa vang lên, tụi nó lập tức bị cái tốc độ kinh khủng của hai tên kia làm kinh ngạc.
Sự thật thì so với Nhân Mã thích hoạt động và chạy nhảy, Song Ngư lại căm ghét đến ghét cay ghét đắng mấy môn thể thao tốn sức lực. Không phải sức cậu yếu, Song Ngư chỉ là không muốn tốn vào những thứ vô bổ. Cậu từng giành giải nhất quốc gia trong kì thi cờ vua, cũng là vì Song Ngư ghét thể thao chân tay.
Tuy nhiên, bởi vì đối thủ là Nhân Mã khiến Song Ngư có hứng thú hơn. Mối quan hệ của cả hai cũng không còn ở mức thù hằn nhau nữa, nhưng ganh đua thì vẫn còn.
"Nhân Mã cố lên!! Nhân Mã cố lên!!!"
Cả Thiên Yết và Cự Giải đều tự nhiên cảm thấy sờ sợ cô nàng ngồi cạnh đang không ngừng la hét một cách vui vẻ. Cự Giải thật sự nhận không ra cô bạn thân vốn kiệm lời và không giỏi giao tiếp của cô luôn.
"Im lặng giùm cái!"
À, có một chuyện nãy giờ chưa hề đề cập đến, là lớp Văn, bằng cái phép màu nào đó lại trùng giờ thể dục với lớp Toán của tụi nó. Thật sự còn hơn cả cực hình mà..
Thiên Bình hơi khựng lại một chut, nhưng không hề nao núng. Rất tiếc nhưng cô không còn là một đứa con gái dễ bị bắt nạt nữa đâu!
"Ô hay, xin lỗi nhé! Nếu không muốn nghe thì cứ bịt tai lại, vì tôi chỉ cổ vũ cho người tôi thích mà thôi!!"
Lớp Toán đồng loạt nhìn vào cô nàng cựu minh tinh kia. Từ lúc nào mà Thiên Bình thẳng thắn đến thế nhỉ..
"Nói hay lắm! Haha!! Mày bạo dã man luôn Thiên Bình!!"
Cái giọng oang oang đó không của ai khác ngoài cái anh chàng đang vừa cười hả hê vừa vỗ đét đét vào đùi kia. Bảo Bình tự nhiên thấy vừa sợ vừa phục con nhỏ này ghê!
Tiếng cười của lớp Toán khiến lớp Văn lập tức giận dữ, nhưng chỉ có thể im lặng vì vẫn có sự có mặt của thầy ở đây.
"Nhân Mã cố lên!! À quên hôm nay chưa nói, tôi thích cậu!!!"
Tiếng cười càng vang lên lớn hơn.
Nhân Mã đang chạy sắp đến đích thì bị câu "cổ vũ" cực kì nhiệt tình của Thiên Bình làm cho giật mình rồi tự nhiên vấp ngã dù chẳng có lấy bất kì trở ngại nào. Chỗ đó cách vạch đích đúng một gang tay.
Song Ngư từ phía sau cố nhịn cười và thản nhiên về đầu.
"Chết tiệt!!"
Nhân Mã thẹn quá hoá giận mà ngồi bật dậy, lập tức nổi sùng cả lên.
"Cậu im ngay cho tôi!!"
"Không im! Tôi đã bảo là ngày nào cũng nói!!"
"Nhưng làm ơn chọn giờ khác giùm cái!! Cậu là đồ con gái không não à?!!"
"Này tên kia!!"
Vị thầy giáo tội nghiệp cảm thấy bất lực. Cây bút chì trong tay lập tức bị bẻ gãy làm đôi.
"Hai anh chị thôi ngay cho tôi!!!"
Im lặng trong ba giây.
Nhìn theo Nhân Mã bực bội bước thẳng một mạch vào lối vào nhà vệ sinh và Thiên Bình cũng giận dỗi quay mặt sang hướng khác cho đến khi đứng dậy và chạy theo Nhân Mã, tụi nó đồng thời đơ một lúc. Tuy nhiên ngay sau đó, lớp Toán lại cười rộ lên.
"Im lặng!!!"
Một bầu không khí yên tĩnh bao trùm. Thầy giáo hít thở sâu rồi tiếp tục nhìn vào bảng tên.
"Sư Tử lớp Toán! Hạ Mai lớp Văn!"
Từ yên tĩnh bỗng chốc trở nên căng thẳng rõ ra.
Cái kiểu sắp xếp quái quỷ gì thế này?!!
Sư Tử thản nhiên đứng dậy trong cái nhìn của tụi nó và đi đến chỗ vạch xuất phát nơi Hạ Mai đang đứng từ lúc nào.
Hạ Mai hơi cười, ánh mắt khinh thường liếc qua phía Sư Tử. Vẻ mặt điềm tĩnh từ hồi đầu năm nay bắt đầu khiến nhỏ thấy khó chịu và bực bội, hơn cả cái đứa phiền phức thích xen vào chuyện của người khác trước đây.
"Chân ngắn chẳng biết chạy được bao nhiêu!"
Ánh mắt Sư Tử lúc này dâng lên sự thích thú rõ rệt. Nó cười và nhìn sang Hạ Mai một cách thách thức.
"Để rồi xem, đồ con gái nhiều chuyện!"
Hai cô gái bắt đầu phát ra chùm tia sét vô hình, sau đó quay mặt về hai phía khác nhau.
Thầy thể dục day day thái dương. Cho hai cái lớp này học chung, chẳng lẽ suốt năm tuần nào cũng phải chịu cảnh này sao!!
"Chuẩn bị! Chạy!!"
Tiếng còi vừa vang lên, cả Sư Tử và Hạ Mai lập tức chạy đi.
Hạ Mai dù là tiểu thư con nhà giàu được nuông chiều từ bé, nhỏ chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của bản thân cả. Nhỏ luôn làm tốt mọi thứ, dù là gì đi chăng nữa. Chạy? Nhỏ nhất định không để nó làm khó mình!
Lớp Văn và lớp Toán vốn không ưa nhau, lại vì cuộc chạy đua giữa hai thành viên mà càng lườm nhau hơn.
Song Tử vốn thích ồn ào lại chỉ ngồi yên một chỗ. Cậu không thích nó chạy như thế một chút nào.
Song Ngư ngồi gần đó, tay cầm chai nước rỗng bỗng siết mạnh. Sao cậu cứ có cảm giác bất an.. Chết tiệt!
Sư Tử và Hạ Mai đều ngang bằng sức cả. Khi nó vượt lên, nhỏ ngay lập tức bắt kịp, và điều đó xảy ra tương tự với Hạ Mai. Dù cho cả hai đứa nó đều là con gái, sức chạy thật sự khiến con trai như Xử Nữ còn phải kinh ngạc. Động lực tốt nhất luôn là ganh đua nhỉ!
Đột nhiên, trong ánh mắt của thành viên hai lớp, Sư Tử đang chạy bỗng chốc dừng lại. Cả Hạ Mai đang chạy trước cũng vì lạ mà dừng theo. Nhỏ hơi tò mò.
Sư Tử tự nhiên cảm thấy chân mình nặng trĩu đến không nhất lên được, cả người cũng như bị đông cứng lại. Trước khi nó kịp nhận ra, Sư Tử đã ngã về phía trước trong vô thức. Có thể nó.. kì lạ quá...
"Ê! Nè!!"
Hạ Mai lập tức hốt hoảng chạy lại. Tuy nhiên chân nhỏ lại khựng lại ngay lập tức, cả người cũng như hoá đá. Tay vô thức ôm lấy miệng trong khi mắt mở to.
Sư Tử bằng cách nào đó vẫn còn gắng gượng, nó chống tay xuống đất mà cố đứng lên. Tuy nhiên, trước mặt Sư Tử lại là mặt đất bị thứ chất lỏng màu đỏ thấm ướt. Chạm nhẹ tay lên đầu, bàn tay trắng nõn phản chiếu trong mắt nó bị màu đỏ tươi bao phủ.
Trước khi mọi thứ trở nên tối sầm, Sư Tử nhìn thấy Song Ngư đang chạy về phía mình với ánh mắt lo sợ, cùng với tụi nó và lớp Toán nữa.