Đông Bắc Tầm Bảo Chuột

chương 19: luận về khả năng may y phục của đoàn tử (bắt côn trùng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Tuyền Uri

Bất luận trong căn phòng truyền trực tiếp một mảnh các ngôn từ bình luận kỳ hình quái trạng như thế nào, Dạ Tiền với khuôn mặt tê liệt trong nội tâm sớm đã đầy dị thường, nhặt lại Tiểu Đoàn Tử, cũng không gấp gáp lên đường, mà là lên phòng khách lầu hai, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Thư Tầm ngồi ngoan ngoãn trong lòng bàn tay của Dạ Tiền, nhìn căn phòng quen thuộc từ một góc độ hoàn toàn mới, cảm giác có chút kỳ lạ, đồng thời vô thức xoa xoa đôi bàn chân nhỏ hơi lạnh.

Dạ Tiền hai ba bước đã lên tới lầu hai, thông thạo tìm ra phòng khách, nhưng lại không có nghỉ ngơi ngay, mà tìm tới một chiếc khăn lông mềm, lau sạch đôi bàn chân nhỏ hơi ướt của Thư Tầm, một nam nhân rõ ràng cao lớn như vậy, động tác lại mềm mại dị thường, mềm mại tới mức Thư Tầm nho nhỏ không cảm thấy có bất kỳ sự khó chịu nào, Thư Tầm đột nhiên có chút mơ hồ, giống như là được trở về nhà, trở về hai tháng trước, khi mà mình vẫn được chăm sóc cẩn thận.

Thư Tầm đang lơ đễnh đột nhiên cảm thấy lạnh ở phần dưới cơ thể, nhìn xuống thì đột nhiên có chút xấu hổ, bởi vì chiếc quần của mình đã được nhẹ nhàng cởi ra, phần dưới cơ thể của mình bây giờ chỉ mặc chiếc quần lót mỏng, mà chiếc quần thì đang ở trên tay Dạ Tiền.

Cảm động chưa quá ba giây, Thư Tầm lại lần nữa xù lông, trong nháy mắt liền nhảy lên, chạy thẳng tới chỗ chiếc quần của mình.

Dạ Tiền dễ dàng dùng hai ngón tay nhón lấy cổ áo của Thư Tầm, Thư Tầm lại lần nữa bị nhấc lên giữa không trung, hơn nữa lại còn đang ở tình trạng bán khỏa thân.

Căn phòng truyền trực tiếp đổ một loạt, icon biểu cảm chảy nước miếng cùng đôi mắt hình trái tim đỏ lập tức tràn đầy màn hình.

“Dạ đại thần uy vũ, vừa mới gặp đã liền lột quần rồi!”

“Dạ đại đại cũng gấp gáp quá đi, đây đều không đủ nhét kẽ răng, dù sao cũng phải nuôi năm nữa chứ.”

“Tiết tháo của các người ở đâu! Ở đâu!”

“Quản lý phòng! Quản lý phòng! Ngươi lót gạch mozaic gì vậy, nhỏ như vậy thì không lót gạch mosaic cũng không xem được?”

Quản lý phòng: “Có đạo lý!”

“Phụt ha ha ha, cầu cho Tiểu Đoàn Tử trông thấy hai câu biểu cảm trên màn hình!”

“……..”

Thư Tầm hiển nhiên không cách nào thấy được màn hình, nếu không sợ rằng sẽ không chỉ xù lông đơn giản như vậy. Lúc này Thư Tầm đang lắc lư giữa không trung, hổn hển hai câu, “Ngươi muốn chơi ha! Ta không dễ ức hiếp đâu!” Vừa nói vừa giơ móng vuốt sắc bén của mình lên, lại còn vút qua vút lại uy hiếp.

Dạ Tiền mặt không biểu cảm, giơ giơ chiếc quần trước mặt Thư Tầm. “Ướt rồi.”

Thư Tầm nhìn chiếc quần ướt đẫm phía dưới đầu gối, lặng lẽ xỏ chân mình vào, nhưng vẫn ngẩng đầu nhỏ lên. “Quần của nam nhân không thể tùy tiện cởi biết không hả?”

Dạ Tiền: “Nam nhân? Ồ ~”

Thư Tầm: (╰_╯)

Trong phòng truyền trực tiếp một mảnh cười như điên, cùng với các loại biểu cảm.

“Dạ thần cười rồi.”

“Ta đã nhìn thấy gì vậy! Dạ đại thần cười rồi. Mặc dù cười rất quỷ dị!”

“Tiểu Đoàn Tử bị cười nhạo rồi, ha ha ha, nhưng xảy ra chuyện gì thế này, ta nhịn cười không nổi nữa rồi, ha ha ha…”

“Tầm Tầm siêu hung dữ siêu hung dữ ~”

“Dạ đại đại của ta thật thân mật, nhưng hơi thô bạo, Tiểu Đoàn Tử tội nghiệp, không kịp phòng bị lộ hết ra rồi.”

Thấy Thư Tầm như muốn xù lông lên lần nữa, Dạ Tiền cuối cùng cũng đã có một lần vui vẻ hiếm hoi, lấy ra khăn lông sạch quấn hai vòng lên Thư Tầm, thế là Thư Tầm từ trạng thái bán khỏa thân biến thành trạng thái con tằm, đầu gối Thư Tầm cong lên, cuối cùng xác định, đại thần game này ở phương diện chăm sóc người khác thật không có chút kinh nghiệm gì cả.

Dạ Tiền đem chiếc quần nhỏ của Thư Tầm vắt lên tay cầm của ly trà để hong khô, đồng thời cởi mấy lần áo của mình ra, sau đó thản nhiên nằm lên giường, lúc nằm vẫn còn cúi xuống nhìn Tiểu Đoàn Tử đang vặn vẹo trên gối, đưa tay chỉnh lại một chút vị trí của Thư Tầm, để không bị mình đè lên.

Căn phòng truyền trực tiếp đột nhiên lại dấy lên một loạt biểu cảm chảy nước miếng.

“Dạ thần cơ thể đẹp a!”

“Chụp màn hình chụp màn hình, lưu lại sau này xem!”

“Dạ thần muốn nghỉ ngơi rồi, Tiểu Đoàn Tử làm ổ trên cổ của Dạ thần, hay là ta bị ảo giác? Thật ấm áp a!”

“Cùng giường chung gối!!! Vẫn là đắp cùng một chăn, Dạ đại thần quả không hổ danh là Dạ đại thần!”

Cùng với Dạ thần và Thư Tầm dần dần chìm vào giấc ngủ, màn hình trong phòng truyền trực tiếp cũng dần đen lại, đây là khả năng tự phán đoán của phần mềm phát trực tiếp, chủ bá đang làm một số việc riêng, hoặc là đang khi đi vào trạng thái ngủ, màn hình ở phòng truyền trực tiếp sẽ đen lại, để bảo vệ quyền riêng tư của chủ bá.

Cho dù là màn hình đã ở trạng thái đen, phần lớn những người xem Dạ Tiền trong phòng truyền trực tiếp vẫn như cũ không rời đi, tất nhiên cũng có một số người xem nhân lúc này chuẩn bị nghỉ ngơi, trên màn hình chung xuất hiện một icon biểu cảm lưu luyến không nỡ tạm biệt.

Trong cuối đường mùa đông lúc này, Dạ thần và Thư Tầm đã chìm vào giấc ngủ thoải mái hiếm có, ngoài cửa sổ bạo phong tuyết vẫn đang gào rít, nhưng trong phòng lại yên tĩnh và ấm áp lạ thường, Thư Tầm trong giấc mơ đã đá tung khăn lông ra, làm tổ ở trên cổ Dạ Tiền, bàn chân nhỏ không khách khí đạp lên cổ tìm kiếm chút ấm áp, Dạ Tiền dường như không biết gì, kéo chăn đắp lên cổ, chỉ còn hai chiếc đầu một to một nhỏ lộ ra ngoài, sau mấy ngày bôn ba, hai người ngủ ngọt ngào đến kỳ dị.

Ngày thứ của trò chơi, một đêm ngủ yên bình, cùng với các tia sáng quen thuộc, Dạ Tiền mở mắt ra, vẫn chưa động đậy, liền thấy ở cổ một cảm giác tinh tế truyền tới, Dạ Tiền mặt tê liệt, tiếp tục nằm một lúc lâu không động đậy, mới nghe thấy bên tai truyền tới tiếng chép chép miệng, sau đó là một tiếng ngáp dài.

Thư Tầm tóc mềm mại rối bù, đang ngồi trên chiếc cổ ấm áp, cảm nhận được mạch đập mạnh mẽ dưới bàn tay, lúc này mới tỉnh hẳn, nhớ lại hôm qua, mình đã có một đồng đội được nghi ngờ là một đại thần kỳ quái.

“Chào a.” Thư Tầm lắc lắc móng vuốt mập chào, hy vọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị này.

“Chào.” Dạ Tiền tiếp tục mặt tê liệt, đáp không có tí cảm xúc nào.

“……..” Bầu không khí tiếp tục yên tĩnh quỷ dị.

Thư Tầm vuốt vuốt tóc, vẫn là không thể hiểu được tâm tư của người đồng đội này, nhưng trực giác mach bảo cho Thư Tầm, người này rất mạnh!

Trong căn phòng truyền trực tiếp là một loạt âm thanh chào hỏi buổi sáng, khán giả dần dần trở nên quen nhau, chuẩn bị chào đón một ngày mới, kết quả vừa ngồi vững, liền thấy ngay cảnh Tiểu Đoàn Tử đang mặc quần lót ngồi trên chiếc gối, lắc lắc móng vuốt chào Dạ Tiền cao lãnh, đột nhiên một trận hoan lạc lại nổ ra.

“Tầm Tầm tội nghiệp, vẫn không học được cách ở cùng Dạ thần như thế nào.”

“Ta có nhận thức sâu sắc về sự cao lãnh của Dạ đại!”

“Tiểu Đoàn Tử đáng thương, hãy mau học cách kiếm niềm vui cho mình đi, nếu không sẽ buồn chết mất!”

“Có thể nói chuyện cùng với Dạ thần.”

Dạ Tiền dường như không cảm thấy bầu không khí có chút gì là gượng gạo cả, ung dung mặc quần áo, và khi Thư Tầm sắp nhảy lên chiếc bàn ở đầu giường để lấy quần, đã cẩn thận lấy chiếc quần đã khô xuống, đợi khi hai người đều mặc xong, thì hơn nửa buổi sáng đã qua.

Thư Tầm leo lên cửa sổ quan sát thời tiết bên ngoài, ngày mới, thời tiết cũng không tốt hơn là mấy, bầu trời vẫn là một màu ảm đạm, không có bất kỳ một sắc xanh nào, hình dáng của mặt trời cũng đều bị các tầng mây che khuất, chỉ có mấy tia sáng ít ỏi khó nhọc xuyên qua, cả thế giwosi dường như bị mắc kẹt trong một trạng thái tối tăm lạ lùng, càng nhìn lâu thì tâm trạng càng trở nên chán nản.

Dạ Tiền đang tìm kiếm từng phòng một, tìm thấy vài bộ áo khoác lông mùa đông, nhưng những thứ này đều là những thứ bản địa, không có bất cứ thuộc tính đặc biệt nào, mà người cao gần hai mét như Dạ Tiền mặc cũng không vừa, Thư Tầm ngồi bên bậc cửa sổ, đung đưa đôi chân ngắn nhỏ nhìn Dạ Tiền thu tập lại những vật có thể dùng, sau đó tìm lấy chiếc kéo may, lại một mặt kinh ngạc nhìn Dạ Tiền thành thạo cắt y phục.

Một buổi sáng liền thoáng qua, mà Dạ Tiền cũng đã thành công thu hoạch cho mình một chiếc quần lông, một chiếc áo lông, Thư Tầm ngồi bên bậc cửa sổ ngẩn người, ngay cả đôi chân ngắn nhỏ cũng không đung đưa nữa, trong lòng cũng đã ít nhiều hiểu được tại sao Dạ Tiền lại được xưng là Dạ thần.

Tài nguyên trong hệ thống trò chơi rất hiếm, người chơi muốn sống được, sự phụ thuộc lớn nhất, như cũ vẫn là tài nguyên bản địa trong thế giới trò chơi, nhưng trong một thế giới đường cùng, tài nguyên có thể dùng lưu lại có thể nhiều được sao? Ở đây, những tài nguyên như vậy là cực kỳ hiếm, mức độ sử dụng tài nguyên cũng quyết định xác suất sinh tồn của người chơi.

Thư Tầm có thể tự mình phát hiện ra ba lô của hệ thống trò chơi hoàn toàn là may mắn, mà Dạ Tiền có thể cải tạo chiếc túi của mình, chỉ sợ là sử dụng tài nguyên bản địa của hệ thống trò chơi, mà năng lực hành động cường hãn hiện tại lại khiến cho Thư Tầm tự thấy hổ thẹn, thấy Dạ Tiền cắt lại quần áo mùa đông, Thư Tầm lặng lẽ cọ cọ chân nhỏ của mình, đột nhiên cảm thấy xa cách.

Trông thấy Dạ Tiền mặc áo khoác mùa đông mới tạo xuống lầu một, Thư Tầm nhìn chằm chăm vào chiếc hộp may một lúc lâu, sau đó nhảy khỏi bậc cửa sổ, sau đó lạch bạch chạy đến bên hộp may, nhìn vào những sợi chỉ nhiều màu khác nhau dưới chân kim, cuối cùng hướng về kim may ra tay.

Thế là đương khi Dạ Tiền làm xong bữa trưa, mang bữa trưa quay trở lại phòng khách, thì thấy cảnh đồng đội của mình Đoàn Tử trong tư gia đang phải vật lộn để may một miếng vải nhỏ bằng một cây kim cao gần như bằng mình. Điều khiến người ta không nói nên lời nhất chính là, mỗi khi kéo chỉ ra, Tiểu Đoàn Tử đều sẽ vứt kim đó chạy ra rất xa, đợi cho chỉ kéo xong hết, lại lạch bạch chạy lại, bộ dáng bận rộn không ngớt.

Dạ Tiền im lặng đứng ở cửa phòng một lúc lâu, cũng nhìn không ra Thư Tầm đang may cái gì, hình như là một túi vải nho nhỏ, nhưng hình dạng thì lại có chút không đúng lắm.

Dạ Tiền đem bữa trưa vào phòng, đem đĩa thức ăn đặt bên cạnh Tiểu Đoàn Tử bận rộn, Thư Tầm quả nhiên dừng đọng tác lại, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng ọc ọc, Thư Tầm sờ sờ bụng nhỏ của mình, Dạ Tiền đẩy một chén sứ nhỏ tới trước mặt Thư Tầm, đồng thời cũng tự mình lấy ra một chén ăn khác.

Thư Tầm leo lên bên chén, nhìn vào bên trong, thứ cháo gì màu trắng như sữa, xem ra đúng là vị bánh hôm qua, bên trên điểm những miếng dâu tây đỏ, nó cũng là một loại trái cây đóng hộp nhỏ hôm qua đặt trên bánh quy, điều khiến Thư Tầm bất ngờ nhất chính là, chén cháo này lại nóng đến vậy.

Lấy chiếc muỗng, Thư Tầm thử một miếng, mùi vị không khác bánh quy là mấy, nhưng ít ngọt hơn một chút, ngọt thanh hơn trái cây, nhưng khẩu vị rất ngon, không có cảm giác cứng như bánh quy, ăn vào ấm dưới bụng, dường như nhiệt độ cơ thể tăng lên không ít, cả người đều ở trạng thái ấm áp lâng lâng.

Ăn xong, Thư Tầm thỏa mãn ngồi dựa vào chén sứ, vươn tay sờ sờ bụng nhỏ đã phồng lên, một cảm giác thích thú, khi đôi mắt to nhìn thấy chiếc bụng no tròn, đột nhiên một miếng trái cây cắm vào chiếc tăm được đưa tới trước mặt Thư Tầm, Thư Tầm ngẩng đầu nhìn, thì thấy Dạ Tiền đang lấy từng trái cây ở trong hộp ra, cắm vào tăm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio