Mấy ngày tiếp theo, mấy người Thư Tầm đều ở trong chung cư, cánh cửa phòng ngủ kia cũng không lần nào mở lại, có điều hình ảnh ba con gấu lông nhung vẽ ở cùng nhau vẫn hiện lên rõ mồn một, Thư Tầm không biết Thanh Mông có đạt được ước nguyện hay không, cũng không cách nào xác định ba mẹ của Thanh Mông đã đi tới đâu, chỉ có thể ôm chút hi vọng mong manh, bọn họ cũng như gấu đồ chơi vậy, đang trong cùng thế giới.
Lần này thời gian ánh sáng xanh kéo dài hơn so với lần trước, sau ngày, ánh sáng xanh trong suốt bên ngoài mới từ từ lui đi, mấy người Thư Tầm cũng rời khỏi chung cư, đứng ở phía trước tòa chung cư, tâm tình có chút tiếc nuối, không lâu trước đó, còn có đứa bé vui vẻ dẫn bọn họ vào trong nhà tránh cái rét lạnh, trong chớp mắt ngắn ngủi lại biến mất, biến mất không dấu vết, mấy người tâm trạng nặng nề càng nhanh chóng muốn biết thế giới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những người mất một cách khó hiểu kia đã đi đâu rồi?
Sau khi ánh xanh lui đi, bạo phong tuyết lại lần nữa xông vào thế giới, Vi Thị lại lần nữa rơi vào cảnh hỗn loạn, khắp nơi đều mờ mịt, Thư Tầm lại lần nữa vùi trong túi Dạ Tiền, ba bóng dáng cao lớn nhanh chóng hướng về phía văn phòng thành phố mà đi, văn phòng thành phố cũng chính là cơ quan quyền thế lớn nhất của Vi Thị, thứ mà mấy người muốn đi tới đó tìm cũng không nhiều, chỉ là chỉ có ở văn phòng thành phố mới nắm giữ văn kiện cơ mật đó.
Nghênh diện với bạo phong tuyết, một đường thẳng tiến, trong quãng thời gian đó cũng không có nói chuyện, kết quả khi mấy người đứng trước tòa lầu văn phòng thành phố, bất ngờ thấy hàng dấu chân chưa bị biến mất trong bạo phong tuyết, có người đã đến tòa lầu văn phòng thành phố trước bọn họ bước.
Tốc độ của đoàn người Thư Tầm đã rất nhanh rồi, ba người đều là game thủ thần cấp, hơn nữa dường như trong nháy mắt ánh sáng xanh biến mất, bọn họ liền rời khỏi biệt thự, như vậy mà vẫn còn bị người khác nhanh chân đến trước, chỉ có thể nói người kia không phải người may mắn sống sót, mà chính là game thủ sớm đã đến Vi Thị, hơn nữa khả năng sau càng lớn.
Mấy người nhìn nhau thầm hiểu ý, vô thanh vô thức nhanh chóng tiến vào tòa lầu, thở nhẹ nhàng, nghe động tĩnh chung quanh. Thư Tầm thân thể bé nhỏ dò tìm, trên bảng sơ đồ tìm thấy vị trí của phòng tài liệu chỉ chỉ, người còn lại lập tức hội ý, nhanh chóng theo cầu thang mà lên.
Quả nhiên đang khi bọn họ tới tầng lầu có phòng tài liệu, nghe thấy một hồi tiếng khẽ động, người nhanh chóng đến cửa phòng tài liệu, Liệt Dương mắt thần ham muốn chiến đấu, trạng thái dường như trong giây liền muốn vào trong chiến đấu, nhưng đến trước cửa, lại phát hiện cửa phòng tài liệu đã mở rồi, tình huống bên trong cơ hồ vừa xem hiểu ngay, một thanh niên dáng vẻ gầy gò đang đứng trước giá tài liệu lật lật hộp tài liệu, có điều rất nhanh đã phát hiện ra ngoài cửa xuất hiện mấy người Liệt Dương, nghiêng đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn mấy người.
Thanh niên có đôi mắt màu hổ phách, mặt mũi không coi là anh tuấn, nhưng hết sức thanh tú, xem ra có vẻ khá trẻ, tuổi hẳn không lớn, trên người bộ trang phục mùa đông màu đen, trên đỉnh đầu xúc tu xem ra có vẻ hết sức quen thuộc.
Thư Tầm nhìn nhìn thanh niên, lại ngẩng đầu lên nhìn Liệt Dương, trong đôi mắt to tràn đầy sự mới lạ, lên tiếng: “Ngươi đụng phải thân thích rồi! Cũng là trùng tử như ngươi aiz!”
Liệt Dương “………” giọng điệu kinh ngạc thở dài là ý gì đây? Hơn nữa nghe ra quái quái thế nào ấy? “Tầm Đoàn Tử, nào nào nào, ta phổ cập cho ngươi chút về cách xưng hô chính xác của chúng ta, Hồ Điệp. loài sinh vật ưu nhã mà đẹp đẽ……” Liệt Dương lộ ra chiêu bài bằng nụ cười tự tin của mình, bộ dạng xem chừng chỉ chút nữa là lại thao thao bất tuyệt.
Thanh niên bên kia dường như cuối cùng trong sự ngây ra cũng đã phản ứng lại, đôi mắt bất chợt phát sáng, mặt mang sự sùng kính lên tiếng. “Liệt Liệt Liệt……Dương Dương…..Điện Điện Điện Điện Điện…….Hạ!”
Thư Tầm thiếu chút nữa ngã nhào ra, thanh niên vừa mở miệng, cái cảm giác tương phản này thật khó lòng khiến người ta không kinh ngạc, Thư Tầm nghiêng nghiêng đầu nhỏ, nghi hoặc nhìn thanh niên sắc mặt đã thẹn đến đỏ lên rồi. Liệt Dương cũng đầu những vạch đen, tên tiểu tử mất mặt này có thể giả bộ không phải đồng loại được không? Hay bây giờ mình giả dạng trùng tử khác liệu có còn kịp?
Sau khi nói xong, thanh niên rõ ràng cũng hết sức quẫn bách, như đưa đám ngậm miệng lại.
Thư Tầm xoay đầu nhỏ nhìn tới nhìn lui, sau cùng bất đắc dĩ phát hiện, công việc giao tiếp này xem ra vẫn cần mình tới làm, thế là đưa bàn tay mập ra vẫy vẫy. “Xin chào, ngươi cũng là Hồ Điệp sao?”
Thanh niên nghi hoặc ngẩng đầu lên, sau đó tìm được nơi phát ra tiếng nói, lập tức kinh ngạc trợn to hai mắt. "Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Là cái gì. . . . . . Đủ loại chủng tộc. . . . . ."
Thư Tầm trán lặng lẽ chảy giọt mồ hôi lạnh, thế nào mà nghe ra không hiểu cảm giác có chút mệt, hơn nữa bây giờ thời đại này, lẽ nào cà lăm hãy còn là bệnh nan y sao? Tất nhiên không phải vậy, đó chính là phương thức nói chuyện đặc biệt của loài Hồ Điệp này sao? Coi như giống tiếng đông bắc, Thư Tầm gật gật đầu nhỏ, cảm thấy mình đã tìm được nguyên nhân, thế là sau khắc suy nghĩ nghiêm túc lên tiếng. “Ta ta ta…….. là chủng chủng chủng tộc………… loài người………”
“Phụt! Ha ha ha!” Liệt Dương ngây ra giây, sau đó trong nháy mắt cười như điên, xem ra muốn đem mình cười đến chết vậy.
Trong mắt ánh nắng ấm cũng không thể át chế lộ ra mấy phần ý cười, ngay cả thanh niên người bị bắt chước, sáu giây khắc ngây ra cũng cười tít cả mắt lại, duy có Dạ Tiền vẫn giữ nguyên mặt liệt như cũ.
Thư Tầm bị cười mặt ngây ra, dùng bàn móng gãi gãi đầu. “Ta nói không đúng sao?”
Liệt Dương cười như điên nhanh chóng gật đầu. “Đúng đúng đúng…….”
Thanh niên hơi có vẻ quẫn bách gãi gãi đầu. Thư Tầm lại do dự phản ứng lại, lầm bầm tiếng rồi co về trong túi, từ chối nói chuyện. Dạ Tiền giơ tay, xoa xoa nhúm tóc lộ ra bày tỏ sự an ủi, Thư Tầm đột nhiên thoải mái cọ cọ, lúc này mới lại chui ra.
Tầm mắt thanh niên chuyển tới trên người Thư Tầm. “Ta ta ta…….là căng thẳng……..ta ta ta………tên Màu Xám …….”
Thư Tầm đột nhiên nhớ đến trạng thái hình thú của Dạ Tiền, là cự lang màu xám. “Màu xám, màu rất đẹp.”
Màu Xám dường như ngây ra chút, sau đó trong mắt đầy tràn nụ cười."Cám ơn."
Màu Xám rõ ràng không phải tên thật của thanh niên, mà là tên xưng hô trong trò chơi, Màu Xám quả thật là trùng tộc huyết mạch Hồ Điệp, là loại Khô Diệp Điệp không phù hợp lắm so với thời đại hiện tại, ngẫm ra đây cũng chính là nguyên nhân hắn kêu là Màu Xám. Thanh niên giao tiếp với đồng nhân hình như không được tự nhiên cho lắm, đầy căng thẳng, thời gian giao lưu giữa Thư Tầm và hắn đặc biệt dài, Thư tầm ngồi trên tủ hồ sơ mở, nghe Màu Xám giảng thuật cách khó khăn về hành trình của mình, gần tới sau cùng, Thư Tầm còn đem lon thức uống đưa cho Màu Xám.
“Cám ơn.” Màu Xám lại lần nữa khách khí nói, nhận lon thức uống Thư Tầm đưa, đợi sau khi lon thức uống trở lại kích thước bình thước mở ra, vừa tiếp tục nói. “Liệt Liệt sát giả……..hẳn cũng……..đến đến đây……..Vi Vi Thị……….”