Sau khi tan tiết có khoảng mười bạn học đi tới bạn Khúc Yên.
Vì xuất hiện đột ngột nên cô có phần phản ứng chậm hơn thường ngày.
Đều có ý muốn cô cận thận hơn.
Giống như lời của bạn nữ này:Thật ra nếu cậu muốn học yên ổn thì đừng nên chống lại cô Tạ, cô Tạ rất ghét ai đôi co ngang hàng với mình.
Một bạn nam khác ngồi ngang Khúc Yên lên tiếng:Đúng thế, cô Tạ năm trước đánh giá thái độ học tập vài anh chị khối giỏi thành kém đó, cô ta năm nay dạy lớp mình đúng là hoạ rồi chứ phúc gì!
Bạn nữ ngồi trên Khúc Yên quay xuống:Chỉ cần điểm Tiếng Anh của cậu đạt trên điểm tự động cô Tạ sẽ không gây khó dễ cho cậu.
Chứ cậu càng nói có khi cô Tạ còn cho cậu đề khó hơn.
Khúc Yên thấy mọi người nghĩ cho mình thế cũng cười, cũng gật đầu tiếp nhận lời nói của mọi người.
Cô cười nói:Môn Anh thì tớ không quá lo nhưng cảm ơn mọi người.
Ngoài lớp trưởng Lục Minh ra thì cậu là người nói tiếng anh đỉnh nhất rồi đấy.
Một bạn nữ giơ ngón tay like về phía cô.
Lục Minh bên kia nghe thấy, liếc mắt lạnh nhạt nhìn sang đám người đu đông bên kia.
Một bạn nam nhớ lại lời khi nảy của cô, tò mò hỏi:Cậu ở Mỹ mười năm thật hả?
Khúc Yên gật đầu, nở nụ cười xinh đẹp.
Một bạn nữ khác cười cười nói:Vậy sau này Tiếng Anh nhờ cậu chỉ bọn tớ với nha.
Tớ thật sự rất kém môn này.
Khúc Yên gật đầu, sảng khoái nói:Không thành vấn đề.
Nhan Tịch Nghi ngồi trên bàn quay xuống nhìn cô:Có gì không hiểu cứ hỏi Tịch Nghi này.
Một bạn nam chề môi:Điểm Tiếng Anh cậu năm trước còn thấp hơn thế, đừng dạy hư người ta chứ!
Nhan Tịch Nghi trợn mắt với nam sinh đó:Vũ Kỳ, cậu muốn chết à?
Nam sinh tên Vũ Kỳ lè lưỡi với Tịch Nghi:Chắc tớ sợ cậu.
Nhan Tịch Nghi nhảy xuống bàn, Vũ Kỳ thấy đều chẳng lành nên nhanh chạy mất.
Nhan Tịch Nghi nhanh chóng đuổi theo sau cậu ta ra đến bên ngoài.
Sau đó mọi người cũng tản ra, Khúc Yên mở cặp da lấy ra hai hộp milo rồi đưa cho Tô Nhiên Nhiên một hộp.
Cảm ơn.
Tô Nhiên Nhiên cúi đầu dè dặt nói.
Khúc Yên dọn sách để trên góc bàn, gom lấy bút để trong túi bút của mình.
Chọt chọt má Tô Nhiên Nhiên:Làm sao đấy? Có chuyện gì?
Tô Nhiên Nhiên có chút sa sầm, nhìn cô cười gượng:Xin lỗi nhá, là tớ làm liên luỵ cậu rồi.
Để cậu bị cô Tạ nói thế.
Khúc Yên thở phào cười khổ, còn tưởng là chuyện gì.
Vấn đề này cũng không trách hoàn toàn Tô Nhiên Nhiên được.
Cô Tạ là muốn thử năng lực học tập của cô, nhưng cái cách nói chuyện của cô ta đó khiến cô không có được hảo cảm tốt, ngược lại còn bức xúc thay Tô Nhiên Nhiên hiền lành, vì muốn xả giận cho cô bạn này nên cách nói chuyện của cô cũng có phần nào là không nể nang giáo viên làm cô ta bẻ mặt trước lớp.
Khúc Yên choàng tay lên vai Tô Nhiên Nhiên, lại gần cô ấy nhỏ giọng nói:Cậu đang tự ti đúng không? Thay vì tự ti thì chúng ta cùng cố gắng.
Đến tháng sau mình thu tháng để có kết quả tốt.
Tô Nhiên Nhiên nghe cô nói vô cùng có lý, vừa uống milo vừa gật mạnh đầu thể hiện sự quyết tâm của mình.
Khúc Yên hài lòng xoa đầu Tô Nhiên Nhiên:Giỏi lắm.
Tô Nhiên Nhiên cảm thấy Khúc Yên rất đặc biệt, giống như là con gió mát mẻ duy nhất giữa mùa hè nắng bức này, như ánh trăng sáng soi đường đi cho Tô Nhiên Nhiên.
Vào tiết thứ ba, môn Hoá.
Môn Khúc Yên tự tin chỉ đứng sau Toán và Tiếng Anh.
Đến giờ trưa, Tô Nhiên Nhiên nắm tay kéo cô xuống bàn ăn.
Hồi sáng nhờ có hộp sữa của Khúc Yên mà cô ấy mới có thể nhịn cơn đói từ bụng.
Giờ đói đến soi cả bụng luôn rồi.
Cả hai lấy khay cơm sau đó đem đến bàn ngồi.
Tô Nhiên Nhiên lấy di động mở cho cô xem:Có muốn vào diễn đàn không?
Khúc Yên nhìn rồi cũng đồng ý:Gửi link cho tớ đi.
Tô Nhiên Nhiên rất nhanh đã gửi cho cô một cái link, sau đó thành công trở thành thành viên của diễn đàn trường Nhất Trung.
Khúc Yên tắt di động, cúi đầu ăn đồ ăn trong khay.
Một canh, một mặn, một ngọt.
Cô lại nhớ đến mấy món ở trong quân đội tuần trước.
Khúc Yên thật sự là không có hứng thú ăn với những món này.
Cô nghiêng người chòm lên phía Tô Nhiên Nhiên:Nhiên Nhiên.
Tô Nhiên Nhiên ngẩn đầu lên, im lặng đợi cô nói tiếp.
Khúc Yên nói với giọng thảo luận:Hay là cậu dẫn tớ ra ngoài trường tìm món gà rán đi.
Tự nhiên tớ thèm quá hà.
Giờ chỉ mới đến giờ ăn trưa thôi, còn giờ nghĩ trưa mà.
Còn tận tới tiếng mà..
ngôn tình sủng
Nhìn gương mặt mong đợi của Khúc Yên, Tô Nhiên Nhiên không nở chối từ.
Nuốt miếng cơm trong miệng xuống rồi mới gật đầu..