Khi Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa bước vào trong nhà thì Ôn Thành Uy đã ngồi trên sofa cùng Bạc Kiêu.
Đôi chân mài cô cau lại, nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy bóng dáng của mẹ cô ở đâu.
Ôn Thành Uy nhìn ra suy nghĩ của cô, thản nhiên nói:Mẹ con đi tầm năm phút rồi.
Khúc Yên không nói gì, ngồi xuống sofa cạnh cha cô.
Khúc Yên nhìn đồng hồ treo tường, đã gần sáu giờ tối rồi.
Hình như cũng đến lúc cô về rồi.
Bạc Kiêu nghiêng đầu hỏi:Yên Yên đói bụng rồi sao?
Khúc Yên xoa xoa bụng phẳng lì của mình cười xấu hổ.
Khi sáng Thẩm Tây Thừa có dẫn cô đi khu vui chơi rồi đi ăn.
Sau đó mới đến Ôn Gia, nhưng giờ thức ăn trong bụng cũng đã tiêu hoá đi hết, nói đến thức ăn lại bắt đầu đói.
Ôn Thành Uy nhìn một người hầu bưng trà vào rồi ra lệnh:Kêu người đem đồ ăn ra.
Sau khi kết thúc buổi ăn Ôn Thành Uy định đưa cô ra sân bay nhưng Khúc Yên vội lắc đầu, bí mật nói nhỏ vào tai ông:Không cần đâu ạ, hình như chú Thẩm có chiếc trực thăng rất xịn ấy, để con nhờ chú ấy thử.
Ôn Thành Uy lén nhìn Thẩm Tây Thừa, anh đang nhìn vào trong di động không để ý đến động tĩnh bên này:Ổn không? Cậu ta không dễ nói chuyện như cháu nghĩ đâu.
Trước đó chú Bạc Kiêu có mượn trực thăng cậu ấy một lần, giá cả là gần nửa tỷ đấy.
Khúc Yên rít một hơi, thầm nghĩ là có cần phải tính phí như thế không.
Trên môi cô gáng nở nụ cười, xùnxì với ông vài tiếng rồi mới lên lầu thay đồ khác.
Khúc Yên thay đồ rất vội, nhìn gương mặt mình lại không nỡ tẩy đi lớp trang điểm, nơ trên đầu được cô lấy xuống.
Mái tóc cũng đã muốn thẳng trở lại rồi, Khúc Yên thật sự rất thích tóc Hime này, hiện tại tóc có tí xoăn nhẹ, cũng mang lại cho cô nét dịu dàng hiếm thấy.
Đôi mắt hoa đào to tròn xinh đẹp.
Khi cô thay đồ xong liền xuống nhà trên người đem một chiếc túi xách đi xuống.
Khúc Yên đứng nghiêm chỉnh trước mặt Ôn Thành Uy, cười cười.
Bạc Kiêu nhíu mày:Không thể nghỉ học sao?
Khúc Yên lập tức phản bác:Về sớm ôn bài mai còn tiết để kiểm tra nữa.
Bạc Kiêu thật sự rất khâm phục sự chăm học của Khúc Yên, chấp tay bái cô làm sư.
Sau đó cô đi lại chỗ Thẩm Tây Thừa, khom người nói nhỏ vào tai anh điều gì đó.
Vì cô nói quá nhỏ nên Bạc Kiêu không thể nghe ngóng được cái gì.
Bĩu môi không thèm nghe.
Anh nghe cô nói xong liếc mắt qua nhìn cha cô, nhẹ giọng đáp:Được.
Khúc Yên nghe thế thì cười tít mắt.
Còn Ôn Thành Uy có chút kinh ngạc, Thẩm Tây Thừa dễ nói chuyện như thế từ khi nào vậy?
Khi Khúc Yên định bước lên xe thì trong nhà Ôn Thành Uy gọi lại.
Ông mang túi lớn túi nhỏ ra, cười cười với cô:Không định đem quà về sao?
Khúc Yên nhìn một đống đồ trong tay ông, nhìn ra sau lưng thì thấy trên tay Dì Mai cũng cầm không ít món.
Là quà mọi người sao? Cô chớp chớp mắt.
Ôn Thành Uy mở cốp sau xe của Thẩm Tây Thừa, ổn thoả xong mới nói:Không phải, là của cha.
Cô không nói gì, nhìn đống quà chất thành đóng trong cốp xe.
Ông đóng cốp xe lại:Một cái là cho năm nay, mười sáu cái còn lại là bù những năm sinh nhật trước kia.
Khúc Yên nghe lòng, trái tim như được sưởi ấm khỏi cơn lạnh.
Trong mắt tràn ngập ánh sáng nhìn ông.
Bạc Kiêu vuốt mũi, đưa máy ảnh đã chụp ngày hôm nay cho cô:Cháu về chuyển ảnh đi rồi sau này đưa lại cho chú.
Khúc Yên nhìn Bạc Kiêu với ánh mắt ngờ vực:Chú có để ảnh tầm bậy vào đây không?
Bạc Kiêu trợn trừng mắt, sau đó dùng bắp tay siết chặt cổ Khúc Yên.
Thẩm Tây Thừa lái xe đưa cô về Ngự Viên, kêu người đem tất cả phần quà của cô lên trực thăng chỉ có hoa hồng trắng của Thẩm Tây Thừa là Khúc Yên ôm nó trong ngực.
Chú Thẩm, chú chụp cho em một tấm nhá? Khúc Yên đưa di động cho anh.
Thẩm Tây Thừa nhận lấy, nhìn Khúc Yên trong màn hình cầm hoa do anh tặng hơi mỉm cười cong mắt.
Trên người cô mặt một chiếc áo croptop tay dài màu hồng cùng chân váy màu đen, mái tóc đen nhánh óng ả được rủ trước ngực cô.
Xinh đẹp đến mức chói loá, anh hơi khom người để di động vừa tầm chiều cao của cô, liên tiếp chụp vài tấm..