Cô nhíu mày, cố dụi mắt vài lần đọc kỹ dòng chữ ấy.
Cô ấn vào trang cá nhân của người bình luận đó, xem ảnh rồi nhíu mày suy nghĩ.
Cô nhắm mắt suy nghĩ một hồi vẫn không biết đây là ai.
Đột ngột mở to mắt ra mà lấy di động lên nghe.
Khúc Yên thấy di động vẫn còn kết nối, cười ngại nói qua di động :Chú Thẩm, thật ra không như chú nghĩ đâu..
Còn như tôi nghĩ là sau lưng tôi em nói với bạn học mình là em vẫn còn độc thân, đúng chứ? Em ngứa da rồi à? Lời nói này sắc lạnh tựa như con dao làm da đầu cô nổi lên một trận tê dại.
Dù không có làm nhưng nghe giọng nói tức giận của anh cô cũng có chút sợ hãi.
Cô vò đầu bức tóc giải thích :em không có nói là em còn độc thân.
Thẩm Tây Thừa lạnh lùng nói :Em không nói em còn độc thân chỉ nói là chưa có bạn trai.
Đúng không?
Mấy ngày không gặp, không có ai quản em đúng không?
Em đã bảo là em không có nói! Thẩm Tây Thừa, anh nghe có rõ không? Đột nhiên cô gắt gỏng lên, vừa chán nản vừa bực bội nói.
Đầu giây bên kia im bặt, tầm mười giây sau bên kia truyền đến thanh âm lạnh lẽo đến đáng sợ :Em lớn tiếng với ai vậy?
Nhiều năm trở lại đây đã không còn ai dám khinh thường anh, đến cả lời ăn tiếng nói đều vang cẻ nịnh nọt và chiều theo ý anh, có thể nói ở Bắc Thành anh chính là vị vua không ngai, là người đứng trên đỉnh của Kim Tự Tháp.
Đã không còn ai dám chống đối anh trong nhiều năm trở lại đây, Thẩm Tây Thừa đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xa xăm hơi híp lại, hơi thở cũng nặng nề trở nên khó chịu.
Anh lạnh giọng hỏi :Khúc Yên, em là muốn chống đối tôi sao?
Dù cách một màn hình di động cô vẫn có thể cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ của anh, xung quanh cô không hiểu sao có chút lạnh lẽo mà hít thở không thông.
Cô mím môi, giọng mềm mỏng hơn khi nãy rất nhiều :Em thật sự không quen nam sinh đó.
Với cả em chưa từng hẹn riêng cùng bạn học nam sinh nào nên có thể là cậu ấy hiểu lầm cháu vẫn còn độc thân.
Anh đừng có như thế, em sợ.
Anh rũ hàng mi dài xuống, bình tĩnh day day chân mày lạnh nhạt “ừ” một cái.
Cô cắn c ắn môi dưới, đề nghị :Em muốn thay ảnh bìa, em gửi anh xem trước nha?
Thẩm Tây Thừa nhẹ giọng đáp :Được.
Khúc Yên thoát ra giao diện cuộc gọi, cô gửi cho anh một tấm ảnh mà cô chụp nhân lúc anh cúi đầu xuống cắn một viên kẹo hồ lô dâu tây trong tay cô.
Khi ấy cô chỉ là chụp lại để trong máy làm kỉ niệm đi chơi, cuối cùng là tên đàn ông khó chiều này bắt bẻ cô vì một bình luận lạ, không biết là ai gây ra để cô phải chịu tội.
Nhưng mà tấm ảnh đó dù có chút mờ mờ ảo ảo vì đang di chuyển nhưng nhân vật chính vẫn thấy rõ ràng, chỉ thấy được chiếc mũi cao của anh và hàng mi đang rũ xuống cầm lấy tay đang cầm kẹo hồ lô của cô.
Thẩm Tây Thừa nhìn, trầm giọng lên tiếng :Không tồi.
Cô nhíu mày suy nghĩ, “không tồi” tức là anh khá ưng ý nó nhỉ?
Cô lấy máy tính vào trang cá nhân, ấn vào ảnh bìa mình còn để trống, sau đó rất nhanh bức ảnh khi nảy đã xuất hiện.
Cô lấy di động chụp màn hình trên laptop của mình gửi cho anh.
Anh yên tâm chưa? Giọng cô dù vẫn nhẹ nhàng nhưng lại có một chút thờ ơ bên trong.
Cô cảm thấy tính cách của anh càng lúc càng muốn kiểm soát lấy cô, khiến nhiều lúc cô thấy anh vừa khó hiểu lại vừa bực bội trong người.
Anh nhạy bén nhận ra được sự biến hoá trong giọng nói của cô, vài phút liền anh vẫn không đáp lại cô.
Khúc Yên xoa xoa mi tâm :Vậy anh ngủ sớm đi, em cúp máy.
Bình thường khi cô nói xong câu đó thì anh sẽ nói lời chào tạm biệt cô, nhưng đợi gần một phút vẫn không thấy anh trả lời gì.
Nếu không nghe thấy tiếng hít thở và tiếng chuột máy tính của anh thì cô còn tưởng anh đã ngủ luôn rồi.
Khúc Yên cũng lười phản ứng, đóng laptop lại sau đó cô nằm xuống giường.
Để di động gần gối mình, cô hơi chần chừ một lúc :Một lát anh ngắt cuộc gọi nha, em ngủ đây.
Không có tiếng trả lời, tiếng màn phím trên laptop vẫn cứ vang vang cô đoán anh cũng nghe được chỉ là không muốn trả lời lại cô thôi.
Lăn lộn trên giường một hồi lâu cô vẫn chưa thể ngủ được, bên kia anh nghe thấy tiếng chăn cọ xát nhau cứ thế vài phút vang lên một lần.
Cô thở dài ngồi dậy, không ngủ được thì kiếm thú vui cho bản thân.
Mở ngăn tủ lấy ra lấy điều khiển từ xa bật tivi lên, tìm kiếm một hồi thấy được một bộ phim hành động nước ngoài để coi.
Cô nhớ trước đó vẫn có vài người bạn rủ cô đi xem phim hành động phá án nhưng khi đó cô không quá thích những bộ phim thể loại đó, cứ thế mà chỉ có học và làm bài tập.
Xong vài tập phim cảm thấy cũng đã quá nửa đêm cô tắt tivi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Khi cô cầm di động nó vẫn hiện thị cuộc gọi với anh.
Cô nhỏ giọng thầm thì :Chú Thẩm, chú ngủ chưa?
Nếu lần này anh không trả lời thì cô sẽ tắt máy.
Không có tiếng máy tính làm việc, cũng không nghe tiếng bút viết.
Yên tĩnh như đã ngủ vậy.
Anh cất giọng khàn khàn :Chưa ngủ.
Cô ngạc nhiên, nhớ đồng hồ sinh học anh là chỉ thức từ mười hai giờ khuya trở lại, giờ thì đã gần mười hai giờ rưỡi rồi.
Cô li3m li3m môi dưới, nhoẻn miệng cười :Sao thế? Thừa Thừa là không có em nên sinh ra tâm bệnh à?
Đầu bên kia trầm mặc không nói gì.
Đúng như lời Khúc Yên nói, từ lúc trở về nhà ngay đêm đầu tiên anh đã có cảm giác trống trải cùng khác lạ, theo thói quen mà nghiêng người muốn ôm lấy thân thể mềm mại của cô kết quả thì là bên cạnh trống không, không có bất kì ai lại vô cùng lạnh lẽo.
Anh cùng Khúc Yên nói tiếng vài câu cô cũng bảo cúp máy, anh cũng không còn khó hầu hạ như khi nãy.
Rất nhanh cuộc gọi đã được kết thúc.