Thẩm Tây Thừa chậm rãi từ du thuyền lớn đi xuống cano nhỏ, đi tới đứng trước mặt cô. Cúi đầu bế cô lên:’‘Chạy nhảy thế vui không?’’
Khúc Yên không biết là do sợ hay là chột dạ vì bị anh bắt lại những vấn không dám trả lời, ngậm môi im lặng không lên tiếng.
Cô được anh bế lên du thuyền, nhìn đến Bắc Thành đã cách mình không còn xa, nếu như chỉ một chút nữa thôi, có lẽ cô đã có thể đặt chân tới Bắc Thành rồi. Vậy mà, toàn bộ công sức cô đều bị đổ hết xuống biển.
Anh bế cô đi vào sâu bên trong con thuyền lớn đến một căn phòng lớn nào đó.
Anh mở cửa ra rồi đi thẳng vào trong phòng tắm to lớn ở trong. Cô bây giờ đã mệt tới mức không chịu nổi, bụng lại đói meo lên vì không có gì lót dạ.
Anh lẳng lặng nhìn cô, trầm giọng nói:’‘Ngồi yên ở đây.’’
Khúc Yên nhẹ gật đầu.
Cô bỗng nhìn ra phía cửa, tự cười.
Anh đã phá cửa lại rồi, ví trí còn đang ở giữa biển, cô thoát là có thể thoát đi đâu được chứ?
Thẩm Tây Thừa đặt cô ngồi xuống rồi đi ra ngoài, cô thử nhấc chân lên.
Ôi mẹ ơi, bây giờ chân cô không chỉ đau mà còn mỏi nữa. Cảm giác như toàn bộ đôi chân cô đều như bị rút thịt ra vậy.
Anh trên tay cầm theo một hộp y tế đi vào bên trong, ngồi xuống trước mặt Khúc Yên rồi cắt tấm vải đã bị cô tuỳ tiện băng lại.
Tấm vải bị đè dính chặt vào trong miệng vết thương, đau tới mức đỏ cả mắt, nhìn đến vết thương anh lại càng trầm tĩnh hơn, liếc nhìn cô một cái nhưng lại không nói gì.
Rửa sạch đôi chân dính bùn của cô rồi lại băng bó vết thương. Động tác anh băng bó rất cẩn thận, miệng vết thương bây giờ đã có không ít máu bầm, chắc chắc là đã nhiễm không ít vi khuẩn. Anh rửa sạch rồi băng bó cẩn thận lại cho cô, băng gạt đã được thay mới hoàn toàn.
Thẩm Tây Thừa đứng dậy, nhìn cô một cái:’‘Em tự thay đồ đi. Tôi đi vào sẽ tắm cho em.’’
Khúc Yên lúc này đã trở nên kinh hãi, đứng bật dậy, nhưng vì quá nhanh mà đè lại miệng vết thương. Cơn đau ập tới ngay lập tức phải hít mạnh một hơi.
Thẩm Tây Thừa nhíu mày, sắc bén liếc nhìn cô:’‘Chú ý vết thương.’’
Đợi đến khi cơn đau từ lòng bàn chân từ từ giảm xuống, Thẩm Tây Thừa tắt đèn phòng tắm, ánh sáng màu vàng rất nhạt từ từ hiện lên.
Anh cúi đầu không nói một lời nào, xé đi quần áo trên người Khúc Yên ra. Động tác vừa nhanh lại vừa dứt khoát, cô hét lên một cái rồi che lại cơ thể mình.
‘‘A…’’
‘‘Thẩm Tây Thừa, anh…’’
Cô không thể tin nổi nhìn anh, thật ra chiếc áo đã bị anh xé rách ra rồi, nhưng mà hành động này của anh có chút dọa người, cô nhanh chóng che lại cơ thể mình,ntất da thịt trắng nõn mê người ấy trùng khớp mới người con gái đêm đó bị anh chuốt say.
Đẹp đến không tưởng, yết hầu anh chuyển động lên xuống, trầm ổn nhìn cô:’‘Em kinh ngạc làm cái gì? Chẳng phải em nghe không lọt lời tôi nói sao? Đã không nghe thì không cần nói nữa, làm là được.’’
Từ “làm là được” của anh cô nghe sao cũng cảm thấy nó không được bình thường. Cô lắp bắp nói:’‘Em…em tự tắm được, anh ra ngoài chuẩn bị đồ cho em đi.’’
Thẩm Tây Thừa xoay người mở vòi nước nóng hoà với nước lạnh cho nhiệt độ vừa phải vào một thau nhỏ, lấy khăn tắm nhỏ nhún với nước ấm, nói:’‘Em không nghe lời tôi thì lấy cái tư cách gì muốn tôi nghe lời em?’’
Cô đột nhiên trừng mắt với anh:’‘Nhưng đây là cơ thể em, quyền lợi của em anh lấy tư cách gì xem? Ai cho phép anh xé đồ của em? Anh muốn ngồi tù đúng không Thẩm Tây Thừa?’’
‘‘Là em trước đó còn nói là tại sao tôi không đụng vào em mà đụng vào Âu Cẩn Y mà? Tại sao luôn đó em không nói câu như thế này?’’
Khúc Yên đảo mắt đi chỗ khác, đột nhiên giọng nói không có chút sức uy hiếp nào:’‘Lúc đó thấy anh phản bội máu còn chưa đủ nóng sao? Làm gì có thời gian suy nghĩ lời nói của mình chứ?’’
Thẩm Tây Thừa “ồ” lên một cái. Thản nhiên hỏi:’‘Hôm nay tôi lau người cho em, đợi em lành lặng rồi tắm lại cho tôi. Không phải rất công bằng sao?’’
Khúc Yên như mới được khai sáng kiến thức mới, cười gật đầu:’‘Thì ra là thế. Anh thông minh quá nhỉ? Dùng cách này lừa bao nhiêu người rồi?’’
Anh vắt nước từ khăn bông, lau nhẹ gương mặt rồi tới cổ cô:’‘Chỉ có em.’’
Khúc Yên cảm thấy khăn bông càng lúc càng xuống thấp, đến cả móc khoá nội y bên trong anh cũng đã mở ra.
Khúc Yên đoạt lấy khăn từ tay anh, thành khẩn nhìn anh:’‘Tay em không bị thương.’’
Thẩm Tây Thừa cúi đầu nhìn cô, thở ra một hơi, tại sao cô luôn nhìn anh với ánh mắt đơn thuần như thế chứ? Cô không nghĩ anh sẽ có suy nghĩ không đúng đắn với cô sao? Luôn cho rằng anh là chính nhân quân tử không có phản ứng à?
…
May mắn là sau đó anh đã rất đúng đắn cài móc áo ngực lại cho cô, chiếc quần cô mặc khá thoải mái, bên trong lại còn có quần nhỏ nên cô cũng giảm bớt đi sự ngại ngùng, với lại đèn phòng tắm khá tối, có lẽ anh sẽ không nhìn đến chân cô.
Khúc Yên cởi chiếc quần ra, đang loay hoay tìm khăn thì lại thấy bắp đùi mình có cảm giác lành lạnh, giống như là…
Vừa nhìn lại, thì đã thấy Thẩm Tây Thừa một tay giữ một bên đùi cô, tay còn lại dùng khăn lau chân cô.
…
Ngay khi cô đứng dậy thì Thẩm Tây Thừa ép cô vào vách tường, cúi đầu hôn lên môi cô. Đôi lưỡi như đã quen đường đi vào, tiến vào không chút ngại ngùng gì, anh cởi chiếc áo đã bị rách trên người cô xuống, đến cả nội y cũng đã rơi xuống theo.
Trong phút chốc cả thân trên cô đều mát lạnh, không còn cái gì để che người mình lại. Khúc Yên hét “A” dùng tay che trước ngực, đầu lưỡi lại bị anh trêu đùa đến không né tránh nổi, anh sờ vào sau gáy cô, nụ hôn càng trở nên sâu hơn.
‘‘Dừng lại…ưm.’’ Cả cơ thể cô đều rất mệt, bị anh ép đến dựa sát vào người anh, bầu ngực mềm mại cứ thế đè lên lồng ngực sắc chắc của Thẩm Tây Thừa, cơ thể cô thì chỉ mới được lau sơ qua nên có chút hơi lạnh, cô dùng một tay đẩy anh ra.
Bình thường khi còn sức lực cô dùng hai tay chưa chắc đã đẩy anh ra được. Bây giờ thể lực cô suy cạn, đẩy anh ra ngược lại càng có cảm giác là đang lạt mềm buộc chặt với anh.
Anh khàn khàn nói:’‘Đáng lẽ tôi nên ăn em từ lâu lắm rồi chứ không nên cứ mãi do dự vì em còn nhỏ nên tôi tha cho em đâu.’’
‘‘Vốn kiềm chế là để em không sợ tôi, nhưng giờ có vẻ như tôi nhịn không nổi nữa rồi.’’