Sau khi cô trở về nhà là hơn đầu giờ trưa, Khúc Yên nhận cuộc gọi từ cha, ông ấy bảo sẽ về sớm và đưa cô đi trang điểm rồi chọn trang phục để mặc.
Khúc Yên lập tức từ chối, nói với ông là chỉ cần gửi định vị thì tầm ba giờ chiều cô sẽ tự đi.
Ông cũng là lần đầu làm cha, không hiểu được tầm quan trọng về makeup của phụ nữ lâu và phức tạp như thế nào.
Đối mặt với sự ngây ngô của ông, cô chỉ thở dài, giải thích cho người cha trẻ của cô hiểu.
Ông sau đó như hiểu ra bật cười ngây ngốc, thầm khen Khúc Yên quá tâm lý và chu đáo.
Bởi vì, từ bé cô biết người lớn rất bận rộn công việc.
Cô chỉ đơn giản không muốn họ nghĩa cô là vật gây phiền phức cho họ.
Một đứa trẻ nhỏ, lại thu mình vào góc phòng mà khóc mỗi đêm vì không ai thấu hiểu.
Cũng ngại giải bày, tâm sự với nhiều người.
Cô sợ họ cảm thấy cô quá phiền phức.
Chỉ một chàng trai là ngoại lệ được nghe tất cả, là Mạc Hàn.
Khoảng hơn hai giờ chiều, tài xế xe của Ôn Gia - Chú Mặc, người phụ trách việc đưa rước Ôn Thành Uy đã có mặt ở trước cửa nhà.
Lúc Dì Mai đi lên phòng nhắc nhở cô về thời gian hẹn, bất ngờ Khúc Yên đã có thay xong đồ, cô cầm túi xách Dior để vài món đồ vào, sau cười tươi đi về phía Dì Mai.
Dì Mai như đứng hình, đôi chữ A miệng chữ O, Khúc Yên để mặt mộc tự nhiên, làn da trắng đến phát sáng, đuôi mắt không có sức sắc bén nhưng nhìn đôi lông mày rậm và lông mi dài đen láy đó thật sự đẹp đến không thể tả.
Da mặt cô mịn màng không một khuyết điểm, đôi môi phủ một lớp son hồng đẹp tự nhiên, nhìn vừa đơn thuần nhưng trong lại xinh đẹp đến mức Dì Mai dù đang lớn tuổi, nhưng cả quãng đời chưa từng gặp ai có được sự ưu ái về nhan sắc nhiều đến thế.
Dì Mai khẽ hỏi:“Cô Chủ, cô buộc tóc để giữ nếp xoăn sao?”
Cô nghe xong lại giận dỗi:“Gọi là Tiểu Yên.”
Dì Mai nghe xong lại cười hiền hòa, đôi mắt hiện lên sự bất lực lại lộ ra sự yêu thương không thể giấu:“Được được, là Tiểu Yên.”
Cô hài lòng gật đầu, trả lời vấn đề bà hỏi:“Không ạ, chỉ là nó khiến cháu nặng đầu, búi lên cho nó gọn gàng hơn thôi.”
Khúc Yêm cầm túi xách hàng hiệu ra khỏi phòng đóng cửa lại, vừa đi vừa trò chuyện cùng Dì Mai suốt dọc đường.
Trẻ cao ráo, lớn hiền từ, có chút giống như là mẹ con, khung cảnh lại có nhiều cảm xúc hạnh phúc, ngọt ngào khó tả.
Khúc Yên cũng từng có nhiều ước mơ rất nhỏ nhoi cùng với mẹ mình từ khi bé, muốn cùng mẹ ăn một bữa cơm vui vẻ, khi ấy cô sẽ kể cho bà nghe những câu chuyện trong một ngày.
Muốn mỗi năm sinh nhật cô, bà ấy đều có mặt chứ không phải những món quà giá cả bạc tỷ kia.
Cô ước rằng, mẹ đừng kì vọng, cũng đừng đặt gánh nặng lên cô quá nhiều.
Cô rất mệt mỏi với những điều đó.
Khúc Yên mở cửa sau xe ngồi vào trong, người đàn ông trung niên với dáng vẻ ưa nhìn ngẩn đầu lên tấm gương đang phản chiếu dáng vẻ Khúc Yên phía sau xe.
Ông cũng nghe Ôn Thành Uy kể về cô con gái của mình rất nhiều trong khoảng thời gian gần đây, khoe khoang rằng ông có một cô con gái rất xinh đẹp, thành tích lại giỏi hơn ông gấp chục vạn lần.
Mỗi lần nói, nếp nhăn ở đuôi mắt ngày càng sâu thêm, đôi mắt cũng ôn nhu đi rất nhiều.
Không nói điêu ngoa, Khúc Yên rất xinh đẹp.
Khúc Yên chủ động lên tiếng:“Cháu chào chú Mặc, cháu là Khúc Yên.”
Ông cũng nhìn lại cô, cười thật thà:“Chào cô chủ, lần đầu gặp có gì thiếu sót nhờ cô chỉ bảo ạ.”
Khúc Yên vội xua xua tay, rất không tự nhiên:“Cháu chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn là chú Mặc chỉ bảo tiểu bối.”
Ông thầm nghĩ, thì ra cô chủ họ rất biết hiểu chuyện, cứ ngỡ tính cách cô sẽ kiêu kì giống Khúc Nhã Tinh, nào ngờ chỉ là suy đoán của ông.
Cha cô đã nói trước địa chỉ cần đưa cô đến, nên chú Mặc không có hỏi gì dư thừa mà đạp chân ga để xe hoạt động, suốt quãng đường đi người hỏi người đáp, rất nhanh họ đã có thiện cảm của đối phương.
Ba mươi phút sau, trước cửa hàng trang điểm nổi tiếng nhất ở Bắc Thành.
Cửa hàng có tất cả về lễ phục, trang sức, giày cao gót và cả makeup.
Tất cả đều được gói gọn trong một cửa hàng bốn tầng này.
Khúc Yên ngửa đầu nhìn tầng hai, bên trong tấm kính lớn có mấy bộ đồ hàng hiệu cùng với lễ phục sang trọng.
Cô nhìn thôi đã ngửi thấy được mùi tiền rất nặng rồi..