Cô nắm lấy tay vịnh cửa, nhẹ giọng nói:“Chú về trước đi, có gì sau này nói tiếp.
Cháu mệt rồi.”
Anh đưa ra yêu cầu:“Mai tôi đến tìm cháu.”
Gương mặt viết rõ sự chán nản:“Để làm gì? Chú Thẩm, cháu thấy chú rất rảnh rồi đó.
Mai cháu bận rồi nên chú đừng tìm cháu gì cả.”
Anh cất giọng lạnh lùng:“Với cậu ta sao?”
Cô không hiểu sao lại thấy sự không vui của anh, nhưng không thể biết là anh đang không vui về cái gì.
Cô xoa mũi, lí nhí nói:“Cậu ấy về đây là vì cháu, ở đây cậu ấy chả quen ai mà lại còn không biết tiếng Trung nữa.
Lòng dạ cháu cũng không dễ chịu đâu.”
Anh nhìn xuống cô, đôi mắt sâu hút mà tĩnh lặng giống như chỉ giây sau là có thể hút cô vào vực sâu trong đôi ngươi đen láy đó vậy.
Thẩm Tây Thừa khoanh tay trước ngực, hơi ấm truyền tới vành tay cô:“Tâm tư đàn ông rất sâu.
Cháu nghĩ có người đàn ông nào mà đặt nhiều tâm tư vào người mà mình chỉ xem là bạn chưa? Một cuốc điện thoại hay một tin nhắn gọi cháu về không phải được rồi sao? Nhất định phải gặp mặt cháu…cháu không nhìn ra tâm tư của cậu ta sao?”
Khúc Yên đột nhiên sững người với lời anh vừa nói, không hiểu vì sao một số hình ảnh trong quá khứ đột nhiên ùa về.
Từng cái ôm, từng cái bảo vệ, những lần vô cớ tức giận vì cô nhờ lớp trưởng giải giùm Vật Lí, giận dỗi cô rất lâu vì biết cô có bạn trai…và cả, ánh mắt của Mạc Hàn đã không còn thuần khiết như cậu trai trẻ cô từng gặp nữa.
Cô vội lắc đầu, hất văng cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu óc mình.
Trừng mắt anh:“Chú thật ấu trĩ, chỉ là từ khi bé cậu ấy không có bất kì bạn bè nào, nên khi cháu làm bạn bè với cậu ấy thì cậu ấy không muốn mấy đi thôi.
Tóm lại cậu ấy không có cảm giác gì với cháu đâu.”
Thấy cô vì Mạc Hàn bao che đến thế cơ thể anh nóng ran lên, thật muốn xem xem trong não cô đang có bao nhiêu suy nghĩ đơn thuần như thế này.
Trong mắt cô rõ ràng đã có câu trả lời nhưng lại phủ nhận.
Anh nói:“Tôi chỉ nói những gì cần nói, cháu đã lớn rồi.
Thân đến thế nào vẫn có giới hạn của nó, huống chi nam nữ vẫn có sự khác biệt.”
Anh rồi anh liền rời đi, bỏ lại cô với hàng ngàn rắc rối trong đầu.
Khúc Yên giống như bị Thẩm Tây Thừa đẩy vào một vũng đầm lầy, không tài nào có thể thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn đó.
Sáng sớm giờ hơn Khúc Yên mới tỉnh dậy, cô thức dậy với bộ dáng không còn gì thê thảm hơn.
Tóc tai bù xù, đôi mắt thâm như gấu trúc.
Tâm trạng cũng cả có tí sinh lực nào.
Lại chưa muốn thức dậy mà ngả lưng xuống giường lớn tiếp tục ngủ, mở mắt tỉnh dậy lần nữa là đã gần giờ trưa, Khúc Yên cầm di động lên xem vài cuộc gọi mà Mạc Hàn gọi cho cô.
“Chết rồi!” Cô tá hỏa vội vàng xuống giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ gấp gáp đến tìm Mạc Hàn.
Trong khi đó bên chỗ Mạc Hàn, cậu đã tự chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, hầu như đều là những món mà cô thích, môi cậu bất giác lộ ra nụ cười ấm áp.
Cậu nghe thấy tiếng mở cửa, dùng đôi mắt hẹp dài nhìn ra đã thấy Khúc Yên đứng ở phòng khách nhìn cậu.
Cô chấp tay trước ngực, miệng không ngừng ríu rích:“Mạc Hàn, tớ xin lỗi.
Hôm nay tớ ngủ muộn nên tớ dậy trễ.”
Trái ngược với cô, Mạc Hàn lại không có thái độ gì, cậu hơi mỉm cười nhẹ bảo cô kéo ghế ngồi xuống.
Khúc Yên nhìn theo bóng lưng của cậu đang xoay về phía mình lời nói Thẩm Tây Thừa lại vang lên, những lời tối hôm qua Thẩm Tây Thừa vừa nói.
Cô vô cùng rối rắm với tình huống này, thật ra cô đối với Mạc Hàn chỉ là tình bạn, trước đó còn xem cậu là em trai mình vì khi ấy cậu rất bé con.
Cô nhẹ giọng hỏi:“Mạc Hàn, cậu vừa đảm đang vừa học giỏi lại nấu ăn ngon.
Đúng là tuyệt quá nhỉ?”
Mạc Hàn xoay đầu nhìn cô:“Vậy uống hết ly sữa này đi!”
Cô bĩu môi nhìn cậu:“Cậu đúng là hung dữ.”
“Nhưng mà…Mạc Hàn” Cô nói được một chút lại ngước lên nhìn cậu.
Dáng vẻ vừa nghiêm túc lại vừa dè dặt:“Tớ nghĩ tớ sẽ sống ở đây đến hết cấp .”
Cậu kinh ngạc nhưng rất nhanh đã che giấu đi:“Vậy à? Hy vọng cậu sẽ sống tốt ở đây.”
Cô bật cười:“Cậu cũng phải sống tốt nhá? Tớ hy vọng cậu sẽ tìm được bạn gái cho mình.
Còn về phần tớ, tớ không muốn yêu đương nữa đâu.”
Nói xong cô nhìn cậu cười nhẹ, có ý tứ rất sâu trong câu nói ấy.
Có lẽ, cô đã nhìn thấu tâm tư cậu rồi..