“Sếp… Mẹ tôi gọi điện bảo phải về nhà gấp, tôi xin phép ra về trước ạ.”
Ngày hôm nay Trần Bân đã bị thái độ thất thường của Trác Diệu dọa sợ không ít lần.
Nếu cứ tiếp tục thế này, không chừng không cần phải đợi đến già mà anh ta đã vì bệnh tim mà “thăng” mất.
Trần Bân cảm thấy cuộc đời mình vẫn còn đang dài lắm, anh ta còn nhiều điều chưa làm được, chưa muốn đi gặp cụ kị sớm thế đâu.
Cho nên trong ba mươi sáu kế, chuồn vẫn là thượng sách.
Trần Bân vừa nói dứt câu, không đợi sự cho phép của Trác Diệu đã nhanh chóng đứng dậy mà vắt chân lên cổ chạy ra khỏi nhà hàng.
Sau khi Trần Bân đã rời đi một lúc lâu, lúc này cô gái đang ngồi cạnh Trác Diệu mới chủ động lên tiếng:
“Đây là lần đầu tiên trong đời chị thấy có người tạt nước vào em đấy.
Đã thế chị lại còn bị vạ lây.
Xem ra mấy năm nay em ở trong nước làm mất lòng không ít người nhỉ? Lại còn là những người không dễ chọc.”
Kiều Ngôn Hinh vừa nói vừa gõ gõ móng tay lên mặt bàn, thỉnh thoảng còn đảo mắt nhìn sang bên cạnh mình, giống như đang cố tình dò xét biểu cảm của Trác Diệu vậy.
“Không chơi với em nữa.
Chuyện em nhờ, chị cũng đã hoàn thành rồi.
Bây giờ chị có việc phải đi đây, sắp đến giờ hẹn của chị với bạn trai rồi.
Buồn đến đây cũng không được quên lời hứa của em với chị đâu đấy, chiếc túi mới nhất của Yves Saint Laurent, em phải đem đến tận nhà cho chị đấy.”
Kiều Ngôn Hinh nói rồi liền lập tức rời đi, hoàn toàn bỏ mặc Trác Diệu ngồi một mình giữa một bàn thức ăn còn chưa vơi đi nổi một phần tư.
Anh không phủ nhận, hôm nay bản thân đem theo Kiều Ngôn Hinh đến đây chính là vì muốn thăm dò Trịnh Lam.
Trác Diệu muốn xem xem rốt cuộc là cô đang muốn diễn trò gì, có phải là đang cố tình chơi chiêu “lạt mềm buộc chặt”, giả vờ tỏ ra không quan tâm đến anh để khiến anh nhung nhớ không quên cô hay không.
Lúc vừa chưa gặp được cô, Trác Diệu rất có tự tin suy đoán của mình là chính xác.
Nhưng sau khi gặp Trịnh Lam, thấy được dáng vẻ lạnh nhạt trên mặt cô, trái tim anh vô thức liền hẫng đi một nhịp.
Trịnh Lam hoàn toàn không giống như đang giả vờ không quan tâm.
Sự lạnh lùng, xa cách trong mắt cô đã khiến anh không rét mà rùng mình.
Uổng phí công sức anh nhờ người chị họ vừa từ nước ngoài của mình trở về nước sau hai mươi năm giả vờ đóng vai “tình nhân mới” để trêu ngươi Trịnh Lam.
Xem ra hôm nay anh cất công đến đây không chỉ không có thu hoạch, mà còn tự rước nhục vào mình, để Hải Ly to gan lớn mật sỉ vả anh ở nơi đông người qua lại như thế.
“Nghĩ mình sẽ bỏ qua dễ dàng sao?”
Trác Diệu dùng tay nắm chặt mấy tờ tiền đang được đặt trên bàn do ban nãy Hải Ly để lại, sau đó liền dứt khoát đứng lên, đi đến quầy thu ngân thanh toán rồi sải bước đi đến bãi đỗ xe.
Xe nhanh chóng lăn bánh trên đường lớn, bóng dáng Trác Diệu cũng theo đó mà dần cách xa khỏi nhà hàng.
[…]
“Trịnh Lam, sao thế? Đến lượt cậu rồi kìa?”
Hải Ly cùng Đại Hòa, Lương Đông và Trịnh Lam lúc này đang tụ họp bên bàn mạt chược.
Đã một tiếng trôi qua, kể lúc bắt đầu đến giờ, Hải Ly đã cảm thấy Trịnh Lam luôn rất không chuyên tâm.
Đã để Hải ly nhắc qua mấy lượt chơi, cho nên lúc này cô ấy không thể không lên tiếng:
“Thôi, không chơi nữa.
Thời gian cũng muộn rồi, mọi người nên giải tán đi thôi.”
Là bạn thân nhiều năm, không lý nào Hải Ly không nhận thấy sự thay đổi khác thường của Trịnh Lam.
Càng thấy bạn mình phân tâm, căm ghét của Hải Ly đối với Trác Diệu càng tâm thêm một phần.
Đúng là đồ phá đám!
Hải Ly đã lên kế hoạch hôm nay sẽ tích cực “đẩy thuyền” Lương Đông và Trịnh Lam, để bạn cô sớm có được hạnh phúc mới.
Ai mà ngờ từ đâu lại lòi ra một tên kỳ đã cản mũi, làm mọi toan tính của cô đều tan nhanh như bọt bong bóng xà phòng.
“Cũng đúng, mọi người hẳn đã mệt rồi.
Chúng ta nên về nghỉ sớm thôi.”
Lương Đông xem đồng hồ đeo tay, thời gian đã là chín giờ ba mươi phút tối.
Từ đây lái xe về đến căn hộ hiện tại của Trịnh Lam còn phải mất hơn ba mươi phút nữa, cho nên bây giờ xuất phát đã là hợp lý rồi.
“Lương Đông, Trịnh Lam nhờ cậu nhé.
Lái xe cẩn thận, cậu ấy mất một sợi tóc tớ cũng sẽ lhoong bỏ qua cho cậu đâu.”
Hải Ly hất cằm nhìn Lương Đông, sau đó nói lời tạm biệt với Trịnh Lam rồi liền kéo tay Đại Hòa mà rời khỏi bàn mạt chược.
Tâm trạng Trịnh Lam đang không tốt, cho nên dọc đường hầu như cô và Lương Đông đều không nói với nhau lời nào.
Xui rủi trên đường về cả hai còn gặp phải một vụ tai nạn, đường tắc khá lâu, lúc thông tắc giao thông, về được đến căn hộ của cô cũng đã là mười giờ ba mươi phút.
“Bên ngoài trời lạnh.
Cậu nhanh lên nhà đi, cẩn thận đứng bên ngoài lâu sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Lương Đông vừa nói vừa cởi áo khoác của mình ra choàng lên vai Trịnh Lam, vừa mỉm cười vừa nhẹ giọng chúc cô một câu:
“Ngủ ngon nhé.”.