Tôi chỉ cho rằng đây là loại chuyện đôi bên tình nguyện, thuộc về cái bản năng nhất của con người, ai cũng nên học cách tôn trọng khuynh hướng và sự lựa chọn của người khác.
Về Cục đổi quần áo thường ngày, sau khi tạm biệt Lưu Ly, tôi ngẫm nghĩ trong lòng xem mình sẽ đi đâu.
Sau khi mẹ tôi mất, tôi chuyển ra sống một mình. Dù sao thì chẳng bao lâu sau khi mẹ mất, ba tôi cũng đã cưới bà hai. Cô ấy là người giúp việc xuất thân từ nhà quê, chăm sóc ba tôi rất tốt.
Nhiều người bàn tán chuyện này sau lưng, đơn giản là vì ba tôi cả đời làm cảnh sát, còn là cán bộ nhà nước, về hưu lại cưới bà hai trẻ tuổi, nói ông già mà không đứng đắn gì đó. Thật ra tôi cũng không bận tâm.
Về vấn đề nam nữ, thái độ của tôi khá thoáng vì chính tôi cũng chẳng tốt đẹp gì, căn bản không có tư cách chỉ trỏ người khác. Hơn nữa, cho dù tôi tốt đẹp thì cũng không có tư cách chỉ trỏ bất cứ ai cả. Tôi chỉ cho rằng đây là loại chuyện đôi bên tình nguyện, thuộc về cái bản năng nhất của con người, ai cũng nên học cách tôn trọng khuynh hướng và sự lựa chọn của người khác. Có một số việc tồn tại đã là hợp lý, không đáng cười chút nào, cũng không đáng phải xấu hổ chút nào.
Có điều tôi biết đây chỉ là ý kiến của riêng mình tôi. Đa số đều vô tri, thành kiến, cực đoan, ngu xuẩn như vậy. Có một số việc nếu không được xử lý tốt sẽ rơi vào cạm bẫy ngu ngốc. Ví dụ như chuyện ba tôi. Một chuyện mà ngay cả con trai ông cũng không để ý, song lại có bao nhiêu là chính nhân quân tử, bao nhiêu là văn sĩ trí thức vô vị bàn tán sau lưng, thêm mắm dặm muối. Đương nhiên ba tôi hoàn toàn bàng quan. Phải mà, hành vi của ông không làm tổn hại đến bất cứ ai cả, cứ yên dạ yên lòng thôi. Thế nhưng tôi vẫn thấy bị một đám ngớ ngẩn bàn tán về mình là một chuyện rất đáng ghét, rất khó chịu. Cho nên để tránh phạm phải sai lầm giống ba, tôi bảo vệ cuộc sống cá nhân của mình thật cẩn thận, không để bất cứ ai xung quanh biết được.