Lương Noãn Noãn đẩy cửa xe ra, một đôi giày cao gót mười phân bước xuống, mặc chiếc váy dài đỏ tươi làm cho cả người cô ta có vẻ càng thêm hoàn mỹ, càng thêm quý khí, quyến rũ, tao nhã bức người.
Tháo đôi kính đen trên mũi xuống, Lương Noãn Noãn có một đôi mắt to xinh đẹp như trăng tròn, vẻ mặt cười sáng lạn đi tới chỗ bọn họ.
"Noãn Noãn?" Sở Thế Tu có chút kinh ngạc nhìn cô ta, "Tại sao em lại đến đây?"
"Anh để quên đồng hồ ở chỗ em, em nghĩ anh sẽ đến nơi này cho nên mang tới cho anh." Lương Noãn Noãn cười đi đến phía trước ôm lấy cánh tay của Sở Thế Tu, ý tứ mười phần là quyền sở hữu, mắt có vẻ lạnh nhạt lướt qua Cố Tiểu Ngải.
Sở Thế Tu bị Lương Noãn Noãn ôm cánh tay, ánh mắt bị kiềm hãm nhìn về phía Cố Tiểu Ngải có chút xấu hổ, nhưng cũng không buông Lương Noãn Noãn ra.
Cố Tiểu Ngải trầm mặc không có lên tiếng.
Phải dùng cái cớ gì để rời đi đây?
Lương Noãn Noãn lấy đồng hồ ra đeo vào cho Sở Thế Tu, trên vẻ mặt xinh đẹp vẫn tươi cười, ra vẻ nghi hoặc nhìn về phía Cố Tiểu Ngải hỏi, "Vị tiểu thư này là…?"
......
Cố Tiểu Ngải đối với Lương Noãn Noãn có chút bội phục, diễn thực tự nhiên như vậy.
Nếu cô ta đi làm diễn viên, nhất định rất xuất sắc.
Cố Tiểu Ngải cũng không chọc phá cô ta, nếu cô ta muốn giả bộ như hai người chưa bao giờ quen biết vậy thì không quen biết thôi, không sao cả.
"Là Ngải Ngải." Sở Thế Tu khẽ cười, giới thiệu Cố Tiểu Ngải, "Noãn Noãn là vợ sắp cưới của anh."
Ba chữ vợ sắp cưới được anh nói ra rất nhẹ, rất nhẹ nhàng.
Có phải cô cũng nên diễn một chút lễ phép chào hỏi không?
Cố Tiểu Ngải đang định chào hỏi, Lương Noãn Noãn đã muốn bày ra một vẻ mặt vui mừng, "Cô chính là Cố tiểu thư mà Thế Tu luôn luôn tìm sao? Thế Tu tìm cô rất nhiều năm rồi."
......
Cố Tiểu Ngải nhìn Lương Noãn Noãn diễn rất xuất sắc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Thấy Cố Tiểu Ngải không phản ứng, hai tay Lương Noãn Noãn ôm cánh tay phải của Sở Thế Tu trách móc, "Anh tìm được Cố tiểu thư khi nào vậy? Tại sao không nói cho em biết?"
"Anh......"
"Mới gặp mặt mấy ngày hôm trước thôi." Cố Tiểu Ngải cướp lời Sở Thế Tu, trên mặt làm ra vẻ mỉm cười, nhìn chằm chằm mặt Lương Noãn Noãn nói, "Tôi còn có việc đi trước, lần khác sẽ cùng các người gặp mặt."
Nói thực lễ phép, Cố Tiểu Ngải chuẩn bị rời đi, Lương Noãn Noãn lại giữ chặt túi xách của cô kéo lại, nhiệt tình khách khí nói, "Thật không dễ mới tìm được cô, tại sao lại rời đi vội vàng như vậy, Thế Tu, gọi chú Hách chuẩn bị hai ly trà ấm đi...... Đừng quá nóng cũng đừng quá lạnh, không phải nói dạ dày Cố tiểu thư không tốt lắm sao?"
Ngay cả dạ dày cô không tốt lắm Sở Thế Tu đều nói cho Lương Noãn Noãn sao?
Cố Tiểu Ngải có chút sửng sốt.
Có lẽ do cô nghĩ nhiều rồi, tình yêu của bọn họ mới thực sự tồn tại, cô chẳng qua chỉ là một người bạn mà thôi.
Cũng chẳng ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.
Sở Thế Tu liếc liếc mắt Cố Tiểu Ngải một cái, ôn hòa gật đầu, "Được."
Sở Thế Tu xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Sở Thế Tu đi ra xa, ánh mắt Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nhìn về phía Lương Noãn Noãn còn đặt tay lên túi xách của mình, "Diễn đủ chưa? Còn không mau buông tay?"
"Buông tay?" Lương Noãn Noãn tươi cười hoàn toàn lui ra, cầm lấy túi xách của cô giật xuống đất, lạnh lùng thốt, "Cố Tiểu Ngải, không buông tay là cô! Cô dây dưa với Thế Tu muốn làm cái gì?!"
Túi xách bị giật rơi xuống đất, những thứ bảo mẫu chuẩn bị cho cô đều bị rơi ra.
Nhìn chằm chằm túi xách, ánh mắt Cố Tiểu Ngải lạnh lùng, "Lương tiểu thư, chẳng lẽ cô lại giống như những người phụ nữ chanh chua khác sao?"
Bị Cố Tiểu Ngải mắng gương mặt Lương Noãn Noãn tức giận đến vặn vẹo, châm chọc nói, "Cố Tiểu Ngải, coi như cô cũng có bản lĩnh, dụ dỗ được Lệ Tước Phong rồi bây giờ còn đến dây dưa với Thế Tu, cô muốn như thế nào? Thế Tu là chồng sắp cưới của tôi, tôi cảnh cáo cô, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt ảnh nữa!"
Dụ dỗ Lệ Tước Phong bây giờ còn đến dây dưa Thế Tu......
Không hiểu vì sao, lời này làm cho ngực cô run lên.
"Lương tiểu thư, mời cô đem đồ nhặt lên." Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nói.
"Cố Tiểu Ngải, cô đừng nghĩ là có Lệ Tước Phong làm chỗ dựa vào liền hóng hách như vậy......" Lương Noãn Noãn tức giận nói, mắt nhìn những thứ rơi xuống đất bỗng nhiên chợt lóe lên, giọng nói đột nhiên ngừng lại.
Giây tiếp theo, Cố Tiểu Ngải liền thấy Lương Noãn Noãn cúi gập thắt lưng thay cô nhặt đồ.
......
Lương Noãn Noãn làm sao vậy?
Bị bùa chú gì rồi sao?
Không ngờ lại nhặt đồ cho cô thật......
"Làm sao vậy?" Sở Thế Tu từ trong biệt thự đi ra, thấy Lương Noãn Noãn đang nhặt đồ ngạc nhiên hỏi.
Cố Tiểu Ngải chợt hiểu ra, khó trách Lương Noãn Noãn không tiếp tục mắng cô nữa......
"Không có gì, em vừa mới không cẩn thận làm rớt túi xách của Cố tiểu thư." Lương Noãn Noãn đem tất cả bỏ vào trong túi xách, đứng thẳng dậy làm vẻ mặt khách khí tươi cười đưa cho Cố Tiểu Ngải, "Trả lại cho cô, Cố tiểu thư, nếu cô có việc gấp thật hay là đi trước đi."
"Việc gấp sao?" Sở Thế Tu nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, trong mắt lộ ra vài phần khẩn trương, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Tiểu Ngải im lặng quét mắt qua Lương Noãn Noãn một cái, miễn cưỡng xả ra một chút tươi cười, "Chuyện riêng mà thôi, em đi trước."
"Anh đưa em đi." Sở Thế Tu lập tức nói.
Sắc mặt Lương Noãn Noãn trắng nhợt, môi đỏ mọng không tự giác cắn chặt.
"Không cần, em đã gọi xe taxi rồi. Tạm biệt."
Cố Tiểu Ngải dối trá nói lời lễ phép xong, đi lướt qua vai Sở Thế Tu, mở cửa hàng rào trắng ra đi......
Lúc cô đi lướt qua, tay Sở Thế Tu ý thức giơ lên, giống như là muốn bắt lấy chút gì, cuối cùng vẫn là buông xuống.
Một màn này đều lọt vào trong mắt Lương Noãn Noãn, ghen ghét tràn ngập trái tim.
Nếu không phải mấy ngày nay Sở Thế Tu đều rầu rĩ không vui, bộ dáng cùng cô nói chuyện cũng luôn không yên lòng, cô cũng sẽ không mỗi ngày cố ý đi theo Sở Thế Tu......
Thật không nghĩ tới, Cố Tiểu Ngải đã cùng Sở Thế Tu gặp mặt.
Mà cô lại không có đề phòng.
Tiếng sóng biển lọt vào lỗ tai, Cố Tiểu Ngải nhìn liếc mắt mặt biển mênh mông một cái, xoay người yên lặng rời đi.
Ngực trống rỗng......
Lương Noãn Noãn vẫn ôm cánh tay Sở Thế Tu tự nhiên thế kia, là cả đời cô đều hy vọng xa vời.
Dreamhouse.
Biển rộng, bờ cát......
Cô về sau sẽ không đến nữa.
Trở lại biệt thự Lệ gia, không có ăn cơm, Cố Tiểu Ngải trở về phòng ngủ, điện thoại của Lệ Tước Phong liền vang lên.
"Alo, tôi là Cố Tiểu Ngải."
"Bảo mẫu nói cô không chịu ăn cơm chiều." Giọng nói Lệ Tước Phong lạnh lùng vang lên, "Đi ăn nhanh đi, nếu không tôi về sẽ tính sổ với cô."
......
Bảo mẫu, báo cáo cũng quá nhanh mà.
Cô vừa mới trở về thôi mà.
Cố Tiểu Ngải nằm xuống giường lớn mềm mại, giọng nói rầu rĩ, "Không có khẩu vị, không muốn ăn."
Sớm biết cô đi đến biệt thự ở bờ biển, không chỉ gặp gỡ Sở Thế Tu, lại còn gặp gỡ Lương Noãn Noãn......
Cô đi làm cái gì chứ?
"Cố Tiểu Ngải, cô đây là đang làm nũng với tôi sao?" Đầu dây bên kia Lệ Tước Phong cười nhẹ một tiếng.
"Không có."
Hắn làm sao nghe ra cô làm nũng chứ?
"Đi ăn cơm nhanh đi, dạ dày của cô không ăn lại khổ, bằng không ngày mai không cho phép ra khỏi cửa." Lệ Tước Phong bắt đầu uy hiếp.
"...... biết rồi." Cố Tiểu Ngải trả lời một câu liền muốn cúp điện thoại, "Tôi đi ăn cơm trước."
"Hôm nay đi đâu?" Lệ Tước Phong như là không có nghe đến lời của cô tiếp tục hỏi.
Bên kia phát ra âm thanh lật giấy, giống như là đang xem tư liệu.
"Chỉ đi dạo thôi." Cố Tiểu Ngải từ trên giường ngồi dậy, ngẫm lại hay là hỏi nói, "Anh đến nước Đức rồi sao?"
"Ừ."
"Gặp ba anh rồi sao?"
"Ừ."
"Không bị ba anh đánh chứ?"
"......" Nghe vậy, Lệ Tước Phong dừng xem tư liệu lại, khóe môi gợi lên một chút tươi cười, đôi mắt thâm thúy mà sâu sắc, "Cố Tiểu Ngải, cô đang lo lắng cho tôi sao?"