Quản gia Hách đã chờ ở cửa, hướng bọn họ xoay người cung kính, "Thiếu gia, tiểu thư."
Cố Tiểu Ngải từ trên lưng Sở Thế Tu đi xuống.
"Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi." Chú Hách quả thực là một quản gia chuyên nghiệp, đã sớm chuẩn bị xong xuôi tất cả.
Lúc nãy, ông ấy đã nhận được điện thoại của thiếu gia, nói là thuận lợi đón tiểu thư trở lại......
Thiếu gia chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có kết cục mỹ mãn.
"Em đi tắm rửa trước." Trên mặt Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng lộ vẻ lễ phép tươi cười, nhìn Sở Thế Tu liếc mắt một cái quay đầu rời đi.
"Ừ."
Sở Thế Tu ngóng nhìn bóng lưng cô rời đi, trong mắt đầy vẻ mất mát.
Rõ ràng Ngải Ngải đã ở bên cạnh anh nhưng khoảng cách giữa hai người dường như hoàn toàn không có gần hơn.
Cô còn nhớ Lệ Tước Phong sao?
Người đàn ông động một chút lại dùng vũ lực như vậy, cô lại thích sao?
Tại biệt thự Lệ gia.
Linh Mộc Nại Nại đi theo Lệ Tước Phong vào nhà, từ bến thuyền trở lại biệt thự, sắc mặt Lệ Tước Phong kém tới cực điểm.
"Lệ tiên sinh, Linh Mộc tiểu thư, đồ ăn khuya đã chuẩn bị xong rồi." Bảo mẫu đi tới cung kính nói, sau khi nhận thấy được không bình thường mới nhìn phía sau bọn họ, kinh ngạc hỏi, "Cố tiểu thư đâu?"
Bà còn chuẩn bị thuốc cho riêng Cố tiểu thư nữa.
Mấy ngày nay, Cố tiểu thư đều là dựa vào Lệ tiên sinh buổi tối đút một chút thức ăn, bà còn cố ý đem thuốc đến muộn một chút để Lệ tiên sinh đút cho Cố tiểu thư uống......
Cố tiểu thư.
Nghe ba chữ như thế, trong mắt Lệ Tước Phong xẹt qua một chút gì đó nói không rõ.
Lạnh nhạt nhìn bảo mẫu liếc mắt một cái, Lệ Tước Phong liền đi nhanh lên lầu.
"Lệ tiên sinh không ăn cơm sao?" Bảo mẫu kinh ngạc cực kỳ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Nhìn bóng lưng Lệ Tước Phong đi thẳng lên trên, bảo mẫu lại hô một câu, "Trang phục mới bên châu Âu vừa chuyển tới, đáng lẽ cuối tháng mới nhận được, tôi đã cho người sắp xếp trong phòng quần áo rồi."
Lệ Tước Phong dừng bước lại, bóng lưng cao to vô cùng lạnh nhạt, "Câm miệng!"
"Hư ——"
Ngón tay Linh Mộc Nại Nại để ở trên môi, hướng bảo mẫu làm hành động đừng nói nữa, nhỏ giọng nói, "Tiểu Ngải bị Sở Thế Tu thắng dẫn đi rồi, bà đừng nói ở trước mặt A Phong nữa......"
"Cái gì?!"
Bảo mẫu khiếp sợ há to mồm, lập tức lại khó hiểu hỏi, "Tại sao Lệ tiên sinh không mang Cố tiểu thư trở về?!"
"Cô ấy bị Sở Thế Tu thắng dẫn đi rồi."
"Cho dù Sở công tử thắng, Lệ tiên sinh cũng sẽ không bỏ Cố tiểu thư đi......"
Bảo mẫu kiên định nói.
Lệ tiên sinh luôn luôn là một người đàn ông mạnh mẽ, làm sao có thể trơ mắt nhìn Cố tiểu thư bị dẫn đi, cậu ấy không đánh Sở công tử sao?
Rất không hợp với lẽ thường...... Chuyện này giải thích không thông......
"Đêm nay ở trên bến thuyền thực quỷ dị." Linh Mộc Nại Nại nhỏ giọng nói, "Nhưng mà A Phong đã thua, các người cũng nên đem những thứ liên quan đến Tiểu Ngải thu dọn sạch sẽ đi, đừng làm cho A Phong nhìn thấy lại đau lòng."
"...... Nhưng Lệ tiên sinh không có dặn dò." Tuy rằng, bảo mẫu cũng không muốn nhìn Lệ tiên sinh đau lòng, nhưng dù sao bà chỉ là người hầu......
"Không sao đâu, các người là vì tốt cho anh ấy thôi mà, tôi giúp bảo mẫu làm nha......" Linh Mộc Nại Nại khéo léo cười, rất nhiệt tình nói.
Phòng thay quần áo ——
Lệ Tước Phong đóng cửa lại, cởi áo khoác tùy tay vứt trên mặt đất, giày cùng caravat quăng trên thảm, ánh sáng trong phòng thay quần áo được thiết kế sa hoa, quần áo được sửa sang lại ngay ngắn trật tự. Lệ Tước Phong đứng thẳng nhìn tất cả những thứ này, một đôi mắt đen không rõ tâm tình.
Đây là phòng quần áo chuẩn bị cho Cố Tiểu Ngải.
Tất cả đều là trang phục với kiểu dáng mới nhất của E.S......
Mở cửa tủ quần áo ra, mỗi một bộ trang phục bên trong đều là size của Cố Tiểu Ngải......
Hắn dường như có thể tưởng tượng bộ dáng Cố Tiểu Ngải mặc chúng vào, mỗi một loại phong cách cô đều có thể phù hợp.
Hơn nữa, ngũ quan cô độc đáo sạch sẽ, khí chất thanh thuần...... Cho dù là quần áo khêu gợi cô mặc vào cũng có thể lộ vẻ thanh khiết, thập phần tự nhiên.
Để cho hắn xem trăm lần cũng không chán.
......
"Lệ Tước Phong, anh có biết anh có bao nhiêu ghê tởm hay không?"
"Tôi muốn nói lại cho anh một câu, là tôi cũng thuộc cùng hạng người với anh!"
......
Lúc cô nằm ở dưới thân hắn nói lời này giống như đang nhìn thấy một con gián ghê tởm.
Ngoại trừ lúc cô hôn mê nói bừa bãi mấy câu kia, đến cuối cùng cô bị Sở Thế Tu ôm rời đi, đều không có cùng hắn nói một câu nào.
Cô thật sự chán ghét hắn.
Nếu chán ghét hắn như vậy, vì sao còn nhận hai phát súng.
Ở trên bến thuyền, cô lựa chọn hắn thua, lại đem khẩu súng bóp cò vào chính mình......
Suy nghĩ của hắn trong chớp mắt trống rỗng.
Cô đang suy nghĩ gì, hắn cũng không rõ.
Có lẽ cô biết rõ con người hắn, cho dù cô chuyển súng cho hắn, hắn sẽ gian lận trong đánh bạc, sẽ đem họng súng nhắm ngay Sở Thế Tu cùng cô......
Cho nên cô đem khẩu súng nhắm ngay chính mình......
Cô chơi đánh bạc còn lớn hơn so với hắn cùng Sở Thế Tu, dùng chính mạng mình chấm dứt một ván bài, nếu không phải hắn, cô đã chết...... Có lẽ, cô cũng không phải muốn cùng Sở Thế Tu rời đi như vậy.
Nhưng cuối cùng, cô cũng không nhìn hắn nói một câu nào......
Hắn lần đầu tiên trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác ôm vào trong ngực rời đi......
Mà hắn, cái gì cũng đều không có làm.
Buồn cười đến cực điểm.
Nhìn tủ quần áo rực rỡ muôn màu, Lệ Tước Phong đứng yên lặng, ngón tay thon dài chạm vào một cái áo khoác, là cái mà Cố Tiểu Ngải đã từng mặc qua.
Cô mặc qua quần áo nào hắn đều cho bảo mẫu giặt sạch rồi để lại tủ quần áo.
Chưa từng quăng đi.
Tất cả quần áo này, từng cái từng cái giống như là bóng dáng Cố Tiểu Ngải, tràn ngập trong tầm mắt của hắn......
"A Phong, A Phong......"
Cửa phòng thay quần áo bị mở ra, Linh Mộc Nại Nại ôm một cái hộp bánh bích quy xông tới.
Suy nghĩ bị quấy rầy, Lệ Tước Phong lạnh lùng nghiêm mặt, phiền chán quay đầu trừng mắt Linh Mộc Nại Nại, "Cút ra ngoài!"
"Em lập tức đi thôi, là em tới hỏi một chút."
Linh Mộc Nại Nại ủy khuất bĩu môi, mở ra hộp bánh bích quy vẻ mặt khó hiểu nói, "Anh xem bánh bích quy này cũng đã bị mốc meo rồi, không thể ăn nữa, em muốn vứt bỏ mà bảo mẫu còn không cho quăng, bà ấy nói anh muốn giữ lại. Vì sao không thể quăng chứ? Cũng không thể ăn nữa......"
Cũng không phải hàng cao cấp.
Một hộp bánh bích quy quá thời hạn có cái gì tốt mà giữ lại, chẳng lẽ còn có thể ăn sao? Thật sự là kỳ quái!
Trên mặt Lệ Tước Phong tức giận rồi đột nhiên tụ lại, mãnh liệt đoạt lấy hộp bánh bích quy, rống lớn nói, "Mẹ nó, ai cho cô đụng đến đồ của tôi?! Muốn chết sao?!"
Có phải đầu óc cô này có bệnh hay không?
Đồ đạc trong phòng hắn mà cô ta dám tùy tiện chạm vào?!
Cho tới bây giờ, không thấy sắc mặt Lệ Tước Phong khủng bố thành ra như vậy, Linh Mộc Nại Nại sợ tới mức liền chảy nước mắt ở trong hốc mắt, "Em...... Em sợ anh nhìn thấy những thứ liên quan đến Tiểu Ngải sẽ đau lòng, cho nên muốn thu dọn vứt bỏ."
"Vứt bỏ?!"
Lệ Tước Phong nhất thời tức giận, tiếng hét dường như muốn thủng màng tai cô, "Linh Mộc! Tôi cảnh cáo cô! Đừng xuất hiện ở nơi này nữa, nếu không tôi đem cô ném xuống cửa sổ!"
Cô ta còn dám tự tiện đụng đến đồ của hắn.
Hắn khi nào thì cho cô ta quyền đó!
"Em...... chỉ là em không muốn làm cho anh đau lòng mà thôi...... Tại sao anh lại hung hăng như vậy......" Linh Mộc Nại Nại ngấn nước mắt ở trong mắt không khỏi rơi xuống......
"Cút ra ngoài!"
Lệ Tước Phong không quan tâm cô chạy nhanh lao ra khỏi phòng thay quần áo......
Trong phòng chính, bảo mẫu cùng hai nữ giúp việc ôm thùng thu dọn đồ đạc, Lệ Tước Phong vọt tới cửa phòng lớn tiếng quát, "Mẹ nó, dừng tay cho tôi!"
"Lệ tiên sinh......"
Bảo mẫu cùng hai nữ giúp việc hai mặt nhìn nhau, chậm rãi đem hộp giấy bỏ xuống trên mặt đất.
"Hai người bị đuổi việc! Lập tức cút ra ngoài cho tôi!" Lệ Tước Phong đi vào trừng mắt hai nữ giúp việc vô tình quát, rống lớn mà giọng gần như khàn khàn.
Hai nữ giúp việc lập tức nhìn về phía bảo mẫu cầu cứu.
Nhìn Lệ Tước Phong dạng này, bảo mẫu đã ở bên cạnh chăm sóc Lệ Tước Phong nhiều năm cũng không khỏi sợ hãi hít vào một hơi.
Đều là do Linh Mộc tiểu thư......
Bảo các cô thu dọn đồ đạc của Cố tiểu thư, bà hẳn là không nên nghe theo, hiện tại lại liên lụy hai nữ giúp việc vô tội.