Chỉ là lần này không ói ra nhiều như lúc trước, chỉ ói ra một chút, nhưng dạ dày lại khó chịu cực kỳ.
Sau khi ói xong, trong miệng chỉ toàn vị chua, lưu lại hơi thở cực nóng của Lệ Tước Phong ở môi cô......
Cố Tiểu Ngải khó chịu ngồi ở trước bồn cầu, tồn tại cảm giác lụn bại, ngay cả thân thể cũng chế nhạo cô đúng không?
Cô còn muốn tiếp tục cuộc sống, thân thể cũng không cho phép sao?
Lúc trước, cô từ thiên kim tiểu thư lập tức trở thành nghèo túng ăn nhờ ở đậu, cô đều có thể chống đỡ qua được. Hiện tại cô đã trưởng thành, có năng lực làm việc, không lý do nào lại chống đỡ không được......
Lệ Tước Phong đứng ở cửa nhìn chằm chằm bóng dáng của cô thật lâu, cơn tức hết sức căng thẳng ở trong mắt.
Bỗng dưng, Lệ Tước Phong đi nhanh tiến lên trước mặt cô đang ngồi xỗm, một tay bóp chặt vào cổ mảnh khảnh của cô, đáy mắt tràn đầy hung ác nham hiểm, gọng điệu phẫn nộ từ trong cổ họng bức ra đến, "Cố Tiểu Ngải! Con mẹ nó, cô đối với tôi ghê tởm như vậy sao?!"
Cố Tiểu Ngải bị hắn bóp cổ nhưng ngay cả phản ứng bị đau đều không có, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, "Lệ Tước Phong, bây giờ tôi rất khó chịu, hoặc là anh bóp chết tôi, hoặc là buông tôi ra."
Hoặc là bóp chết cô? Hoặc là buông cô ra?
Hai lựa chọn này đối với cô mà nói không quan trọng một chút nào cả sao?
Hay là ngay cả sống cô cũng không muốn sống?! Cái cô này, có thực là hắn nên bóp chết cô mới được hay không?!
Lệ Tước Phong bị phản ứng lạnh nhạt của cô biến thành nổ tung, tàn ác quát to, "Cố Tiểu Ngải! Là chính miệng cô nói động lòng với tôi! Cô dựa vào cái gì mà chê tôi ghê tởm?!"
Động lòng?
Cố Tiểu Ngải có chút giật mình. Đúng vậy, cô đúng là có động lòng với Lệ Tước Phong.
Nhưng hiện tại...... Vì sao cô không có cái cảm giác gì cả?
"Tôi không chê anh ghê tởm." Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn hắn.
Không ngại hắn ghê tởm?!
Không ghét hắn mà lúc hôn môi cô lại chạy đi nôn mửa sao?!
Hắn - Lệ Tước Phong chưa bao giờ có một người nào đang hôn với hắn mà dám chạy đi nôn cả!
"Vậy cô nôn cái gì? Nói, nói đi!" Lệ Tước Phong rống trong miệng, cả người tức giận đều bị bộc phát ra rồi, bóp cổ cô càng ngày lại càng chặt.
"......"
Cô phải nói như thế nào hắn mới tin tưởng chứ?
Cô chỉ là phía buồn nôn mà thôi......
"Lệ tiên sinh, tôi nấu cháo bí đỏ mà Cố tiểu thư thích ăn này." Bảo mẫu đang lúc đi tới nói, đột nhiên thấy Lệ Tước Phong bóp cổ Cố Tiểu Ngải cổ, sợ tới mức kinh hô, "Lệ tiên sinh, cậu......"
Bảo mẫu đột nhiên xuất hiện làm cho Lệ Tước Phong khôi phục chút lý trí, một phen bỏ tay của mình ra, Lệ Tước Phong dùng một tay kéo cô từ dưới đất đứng lên rồi ôm lấy, lực đạo có chút dùng sức.
Cố Tiểu Ngải trầm mặc.
Kỳ thật cô tình nguyện bị Lệ Tước Phong bóp chết, như vậy...... Cô cũng không cần chống đỡ nữa.
Cô không biết...... cô tiếp tục chống đỡ vì cái gì nữa.
Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong ôm đến trong phòng ăn, Lệ Tước Phong bỏ cô tới trước bàn ăn, động tác buông xuống rất nhẹ, không có làm đau cô.
Trên bàn đặt sẵn một chén cháo bí đỏ, bảo mẫu làm món cháo này luôn rất ngon miệng, thập phần mỹ vị.
Cố Tiểu Ngải cũng không cần Lệ Tước Phong uy hiếp, liền cầm lấy muỗng múc cháo ăn, một ngụm một ngụm bỏ vào miệng nuốt xuống, thái độ thực hợp tác.
Lệ Tước Phong ngồi ở một bên, một đôi con ngươi đen gắt gao trừng mắt cô, thấy cô ngoan ngoãn ăn cháo cuối cùng sắc mặt cũng không khó coi như lúc nãy.
Ngoại trừ một chút tái nhợt ra thì mặt cô rất có đường nét, không có gì đặc biệt tiều tụy, đôi mắt to tròn, ngay cả dấu vết thâm quầng đều không có.
Sau khi xảy ra chuyện, cô tốt hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Nhưng vì sao hắn có cảm giác cô có cái gì đó không đúng lắm?! Cô cùng Sở Thế Tu đã không có khả năng nữa, còn không chịu ở lại chỗ của hắn!
Hắn - Lệ Tước Phong, sức hấp dẫn đã kém như vậy rồi sao?! Kỳ lạ!
"Cố tiểu thư, ăn ngon không?" Bảo mẫu đứng ở một bên thân mật hỏi.
"Dạ." Cố Tiểu Ngải nhìn bà gật gật đầu, tiếp tục cúi đầu ăn cháo, ăn một muỗng rồi lại một muỗng rất nhanh.
Lệ Tước Phong thấy thế không khỏi nhíu mi, lấy một tay vỗ vỗ lên đầu của cô, bất mãn gầm nhẹ, "Cô ăn chậm một chút cho tôi! Không có ai giành của cô đâu!"
Cố Tiểu Ngải bị vỗ vỗ cả người chấn động, không nói gì, tiếp tục trầm mặc ăn từng chút cháo một vào trong bụng.
"Lệ tiên sinh, bác sĩ Trương đã đến rồi." Một nữ giúp việc đi vào nhà ăn nói.
Bác sĩ Trương?
Cái gì mà bác sĩ Trương?
Tay Cố Tiểu Ngải đang cầm thìa chợt dừng lại, vết thương trên tay cô không phải đã xử lý tốt rồi sao? Gọi bác sĩ đến làm gì nữa?
"Cho ông ta vào." Lệ Tước Phong ngồi ở bên cạnh Cố Tiểu Ngải lạnh giọng lên tiếng.
"Vâng, Lệ tiên sinh."
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông ăn mặc chỉnh chu, khoảng hơn ba mươi tuổi đi tới, trên tay mang theo một túi hồ sơ, cung kính đi về phía Lệ Tước Phong lịch sự chào hỏi, "Lệ tổng."
Lệ Tước Phong chẳng ừ hử gì chỉ nhìn người đàn ông, thái độ kiêu ngạo, lạnh lùng hỏi, "Thư ký Vương nói ngươi rất có danh tiếng?"
"Không dám." bác sĩ Trương khiêm tốn nói, lập tức nhìn thoáng qua Cố tiểu Ngải đang trầm mặc ăn cháo bên cạnh Lệ Tước Phong, hỏi, "Không biết lúc nào tôi có thể bắt đầu......"
Lệ Tước Phong ôm chầm Cô tiểu Ngải như cái đầu gỗ vẫn không nhúc nhích bên cạnh, "Bây giờ có thể bắt đầu rồi."
Cô gái này mặc dù có chút không bình thường, nhưng khẳng định không có nghiêm trọng như lão bà Vương Chiêu kia nói, bác sĩ tâm lí...... tùy tiện xem qua là được rồi.
"Lệ tổng, có thể để tôi nói chuyện một mình với vị tiểu thư này được không?" bác sĩ Trương mỉm cười hỏi.
Lệ Tước Phong nhíu mày lại.
Bác sĩ Trương vội vàng giải thích, "Ít người một chút, vị tiểu thư này mới có thể thả lỏng một chút, có vẻ nguyện ý nói chuyện."
"Tôi ở trong này có quan hệ gì chứ?!" vẻ mặt Lệ Tước Phong lập tức không vui.
Gặp bác sĩ tâm lí mà thôi, hắn vẫn không thể ở trong này sao?!
Cố Tiểu Ngải bị hắn ôm vai, yên lặng liếc mắt nhìn bác sĩ kia một cái, cúi đầu tiếp tục ăn cháo, giống như không biết bọn họ đang nói về cô......
Hoàn toàn chỉ lo chuyện của mình.
"Vâng, được rồi." Đối mặt với người đàn ông quá cường thế này, bác sĩ Trương không dám nói thêm cái gì nữa, mang theo hồ sơ đi đến ngồi xuống chỗ đối diện với bọn họ, chuẩn bị bắt đầu nói chuyện.
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong vỗ mạnh cái bàn rồi đứng lên, "Tôi đi ra ngoài! Đều đi ra ngoài cho ta!"
Chết tiệt, hắn vì sao còn phải lo lắng cho Cố Tiểu Ngải nữa.
Nếu như cô ấy không thoải mái ở trước mặt hắn thì làm sao có thể thoái mái với người khác được?! Cái gì mà bác sĩ tâm lí chứ?!
Quên đi, hắn sẽ thỏa hiệp một lần nữa!
......
Lệ Tước Phong đột nhiên thay đổi làm cho bác sĩ Trương sửng sốt, nhìn theo hắn rời đi, có chút không hiểu.
Vừa mới như đinh đóng cột không chịu đi......
Cố Tiểu Ngải đang ăn cháo, cảm giác được Lệ Tước Phong bên cạnh đứng lên đi ra ngoài, môi nhếch lên, mắt khẽ nhúc nhích, nhưng không có nói cái gì.
Loại người cường thế bá đạo như hắn lại có thể nghe lời bác sĩ.
"Tiểu thư tiếp tục ăn cháo đi, cứ coi như là cùng bạn bè bình thường nói chuyện phiếm được rồi." Đợi Lệ Tước Phong rời đi, bác sĩ Trương nói thực ôn hòa thực khách sáo.
"Vâng."
Bác sĩ Trương vừa lấy một cái máy mp nhỏ trong túi hồ sơ bên cạnh, vừa hỏi, "Xin hỏi tiểu thư họ gì?"
"Họ Cố." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, ăn xong muỗng cháo cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn về phía bác sĩ đối diện.
Mp được mở lên, phát ra tiếng nhạc nhẹ về thiên nhiên, tiếng chim hót, tiếng thác nước......
Cô nghĩ cô hiểu được vì sao bác sĩ trước mắt không mang theo hộp y tế mà mang cái cặp tài liệu.
Bởi vì anh ta là bác sĩ tâm lí.
Lệ Tước Phong bị làm sao mà lại cho cô gặp bác sĩ tâm lí chứ?
Chẳng lẽ, trong lòng cô có vấn đề sao? Cô hiện tại tốt lắm...... Vì sao phải gặp bác sĩ tâm lí.