Các đôi tình nhân bên cạnh tranh thủ chụp ảnh, nói thì thầm với nhau những lời thân mật, trên mặt tràn đầy hạnh phúc......
Cái loại này cô vốn thiếu thốn nhất.
Thật lâu, bong bóng cũng đã bay lên bầu trời, xa xôi chỉ còn lại có một ít màu sắc, các đôi tình nhân cũng bắt đầu tản ra dần dần......
Cố Tiểu Ngải nhìn bầu trời thật lâu mới xoay người rời đi, một cái bong bóng hình trái tim bị vướng lại ở ven đường.
Cố Tiểu Ngải cúi người nhặt lên, chợt thấy trên bóng bóng có hàng chữ màu vàng tươi rực rỡ: Ngải Ngải, everything will be better. (Ngải Ngải, tất cả mọi thứ sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn)
Ngực chợt đau đớn.
Là bóng bóng do Lệ Tước Phong thả sao? Cho nên hắn mới nói không nên làm nhiều như vậy?!
"Cám ơn." Cố Tiểu Ngải cầm chặt bóng bóng trong tay nhẹ giọng nói.
Lệ Tước Phong, cám ơn anh đã làm cho tôi nhiều thứ như vậy, lúc tôi hai bàn tay trắng...... Nhưng thật sự thật có lỗi với anh, tôi biết anh muốn cái gì, nhưng hiện tại chính tôi không thể quay trở lại làm bất cứ thứ gì cho anh......
"Ai muốn nghe lời cô cám ơn chứ!" Giọng nói bá đạo khinh thường đột nhiên vang lên ở sau lưng cô.
Ngực Cố Tiểu Ngải chợt chấn động, kinh ngạc xoay người lại, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Lệ Tước Phong không ai bì nổi đứng ở đàng kia, trên mặt anh tuần tràn ngập khí chất kiêu ngạo cuồng vọng, trong mắt lại che dấu không được sự vui vẻ.
Cô gái này lại nói cám ơn quả bong bóng...... Thật là ngu đần.
"Không phải anh đi rồi sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi, cô còn tưởng rằng hắn bỏ cô lại ở công viên.
Trên mặt Lệ Tước Phong xẹt qua một chút xấu hổ, lập tức lớn tiếng nói, "Tôi thích nên trở về được không?!"
Không trở lại làm sao có thể thấy một màn như vậy chứ? Tại sao cô ấy không nói với bong bóng rằng em yêu anh? Như vậy hắn sẽ càng vừa lòng hơn......
"......"
Cố Tiểu Ngải cầm bong bóng không nói gì, chậm rãi rũ mắt xuống.
Lệ Tước Phong bỗng nhiên đi nhanh tới chỗ cô, kéo cô ôm thật chặt vào lòng, mặt cọ cọ mái tóc dài của cô, tiếng nói trở nên có chút nặng nề, "Cố Tiểu Ngải! Không phải mỗi lần tôi đều có thể quay đầu lại! Cô có thể cho tôi một chút hy vọng được không?"
Hắn từng nghĩ, Sở Thế Tu không có, cô gái này nhất định là của hắn.
Thân thể của cô, lòng cố chấp của cô đều đã là của hắn.
Kết quả hiện tại...... Đừng nói hi vọng, ngay cả đốm lửa nhỏ hắn cũng chưa thấy trên người cô, cô giống như một cái giếng cổ, không một tia gợn sóng.
Hi vọng?
Chính hi vọng của cô cũng bị mất rồi, còn có thể cho hắn hi vọng sao?
Cố Tiểu Ngải bị hắn ôm chặt, mắt chợt sáng lên, muốn giơ tay lên vòng qua thắt lưng hắn, ngón tay lại cứng ngắc không nhúc nhích......
Cô cố gắng thử ôm hắn, nhưng không có thành công.
"Cái cô chết tiệt này, đi thôi." Lệ Tước Phong nắm lấy tay cô đang dừng giữa không trung rời đi.
"Đi đâu?"
"Hạ hỏa!"
"......"
Đến lúc Lệ Tước Phong đem hai cây kem nhét vào tay cô, Cố Tiểu Ngải phát hiện suy nghĩ gian tà của Lệ Tước Phong.
Cô còn tưởng rằng hắn nói phải hạ hỏa.....
"Tôi không cần ăn đến hai cái." Cố Tiểu Ngải đưa một cây kem qua.
"Ai nói cho cô ăn, dạ dày của cô không tốt còn muốn ăn lạnh sao?!" Lệ Tước Phong lạnh lùng liếc cô một cái, nắm tay cô đưa tới trước mặt mình, hung hăng cắn một cái, "Đây để cô cầm cho tôi ăn!"
"......"
Tay hắn bị chặt đứt tàn phế rồi sao?! Muốn ăn kem còn bắt cô đút.
"Giơ cao lên một chút, ăn không được."
"......"
"Giơ cao quá rồi, Cố Tiểu Ngải, không thể tưởng được cô nhỏ bé như vậy, cánh tay có thể giơ cao lên như vậy thôi." Thật sự là không dễ dàng, cánh tay của cô còn rất dài nữa.
"......" Cô cũng chỉ cao m, nghĩ đến ai cũng đều cao lớn như minh tinh giống hắn sao.
"Nâng cao lên! Cố Tiểu Ngải cô cố ý sao?! Nâng lên một chút!"
"......"
Cái tên này......
Cố Tiểu Ngải đưa tay nâng mạnh lên, Lệ Tước Phong vừa vặn cúi đầu đến......
"Xoạt ——"
Một viên kem lớn bị áp vào trên mặt anh tuấn của Lệ Tước Phong, trong nháy mắt sắc mặt Lệ Tước Phong đen thành đáy nồi rồi......
"Cố —— Tiểu —— Ngải!" Lệ Tước Phong từng chữ từng chữ rống ra tên của cô, "Cô không chọc tức chết tôi thì cô không thoải mái có phải hay không?!"
"......"
Là do chính hắn đột nhiên cúi đầu đến, điều này cũng có thể trách cô.
Cố Tiểu Ngải đem kem nhét vào trong tay của hắn, lấy khăn tay ra lau mặt cho hắn, đầu ngón tay cách khăn tay xẹt qua mặt của hắn.
Sắc mặt Lệ Tước Phong cứng đờ, một đôi mắt thật sâu nhìn cô, yên tĩnh trở lại, im lặng hưởng thụ cô phục vụ.
Cố Tiểu Ngải lau khô kem trên mặt hắn, Lệ Tước Phong bỗng nhiên cảm thấy cổ họng co rút lại, có chút không được tự nhiên kéo khóa áo thể thao xuống một chút, làm cho hô hấp thông thuận một ít.
Cái cô này chỉ cần làm một chút chuyện thôi thì hắn đều có thể có phản ứng.
"Khụ." Lệ Tước Phong mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, bỏ kem cùng khăn tay qua một bên, kéo tay cô, "Đi, về nhà thôi."
Còn tiếp tục nữa, cơn tức trên người hắn sẽ không còn là hai cây kem có thể ngăn chận được nữa, mà cần cái khác......
Về nhà?!
"Anh nói tôi không cần quay về nhà anh mà." Lúc nãy cô vừa mới chơi trò bắn nhau với hắn, hắn lại muốn đổi ý? Lại muốn thay đổi thất thường?!
"Cô còn muốn quay về chỗ của cô bạn thân kia sao? Chỗ đó tốt thật sao? Trong nhà có to không?!" Lệ Tước Phong khinh thường nói, lôi kéo cô tiếp tục đi.
Cố Tiểu Ngải dừng bước lại, "Làm sao anh biết tôi ở nhà bạn tôi?"
Lệ Tước Phong từ trong lỗ mũi hừ lạnh ra một tiếng, "Có chuyện gì tôi không biết chuyện sao?"
"Anh theo dõi tôi?" Cố Tiểu Ngải hỏi lại, cái loại chuyện theo dõi này của Lệ Tước Phong cũng không phải lần, nhất cử nhất động của cô đều bị nắm giữ ở trong tay hắn.
"Vậy thì thế nào?!" Lệ Tước Phong rất là đúng lý hợp tình......
Nếu phạm vi hoạt động của cô hắn cũng không biết, không phải quá thất bại rồi sao?!
"Chẳng ra sao cả." Cố Tiểu Ngải không lộ vẻ gì nói, quay đầu đi không nhìn hắn.
Dù sao hắn chưa bao giờ cảm thấy mình làm chuyện gì sai cả, chỉ có người khác sai thôi.
"Cô đừng kỳ lạ như vậy được không?" Lệ Tước Phong thấy cô như vậy không khỏi nói, loại chuyện này có cái gì tức giận đâu.
"Anh đừng có hùng hồn như vậy được không?" Cố Tiểu Ngải lập tức nói, giọng điệu mang theo lạnh nhạt.
Vô tình bị Lệ Tước Phong gợi lên tâm tình của mình, Cố Tiểu Ngải cũng không có phát hiện.
"......" Lệ Tước Phong không có tức giận, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô giận dữ, không khỏi nhíu mày, cô này bắt đầu cãi lại rồi sao?
Cái nyaf có đucợ tính là phát tiết hay không đây?
Lệ Tước Phong dừng một chút, tiếp tục ngông cuồng tự đại nói, "Cô là phụ nữ của tôi, tại sao tôi không được theo dõi cô chứ?"
"Tôi đã không còn là nhân tình của anh nữa, tôi với A Tu sắp kết hôn......"
"Cô còn gọi hắn là A Tu?! Hắn là anh của cô! Các người muốn kết hôn trừ phi chết đi!" Lệ Tước Phong vừa nghe cô kêu Sở Thế Tu là A Tu, cơn tức nhất thời trỗi lên.
"......"
"Còn nữa, cô - Cố Tiểu Ngải chính là phụ nữ của tôi - Lệ Tước Phong, tôi chỉ là cho cô đi chơi một trận, hiện tại cô phải trở về rồi." Cho tới bây giờ cô vẫn chính là của hắn, cùng Sở Thế Tu không còn một chút quan hệ nào nữa!
"......"
Cố Tiểu Ngải trừng mắt nhìn hắn, tất cả mọi thứ đều là hắn Lệ Tước Phong sắp xếp.
"Không phản đối sao?!" Thấy Tiểu Ngải không nói lời nào, nghĩ đến cô tự biết đuối lý, Lệ Tước Phong không khỏi nhíu mày, có chút ngang ngược lôi kéo tay cô đi lên phía trước, "Đi, về nhà."
Cố Tiểu Ngải hung hăng một phen bỏ tay hắn ra, "Vì sao anh lại thay tôi quyết định như vậy?! Anh có hỏi qua xem tôi có đồng ý hay không chưa?! Tôi là một con người chứ không phải một con búp bê vải để cho anh tùy ý bố trí!"
"Cô có lý do gì cự tuyệt tôi?!" Lệ Tước Phong cầm lấy tay kia thì quả bong bóng trong tay cô nổ tung rơi xuống mặt đất, "Nếu không thì lúc nãy khi tôi quay lại, cô cũng không phải cái dạng một mình đáng thương nói cám ơn quả bong bóng!"
Hắn cùng cô cô còn không nguyện ý sao?! Vì sao phải nhất định cự tuyệt hắn!
"Có phải vĩnh viễn anh luôn luôn đúng còn tôi vĩnh viễn vẫn là sai hay không?!" Cố Tiểu Ngải lui về phía sau từng bước, trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.
"Cô làm cái gì vậy? Cô vĩnh viễn vẫn cự tuyệt tôi!" Nếu không phải trái tim của hắn mạnh mẽ, sớm đã bị cô chọc tức chết rồi.
"Đó là bởi vì vĩnh viễn anh cũng không biết làm sao để tôn trọng người khác!" Chẳng lẽ là bạn gái của hắn là có thể không có sao? Cô là cái gì, là một đứa con nít bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay đùa nghịch sao?
"Là vì tôi muốn tốt cho cô thôi!" Cơn tức Lệ Tước Phong càng tăng thêm, "Không phải tôi, cô có thể dễ dàng rời khỏi lễ khánh thành của Sở thị như vậy sao? Không phải tôi, thì cho đến bây giờ các phóng viên sẽ vẫn còn hỏi cô cảm tưởng khi từ vị hôn thê của Sơ Thế Tu biến thành em ruột của hắn ta!"
Sắc mặt Cố Tiểu Ngải trắng nhợt.
Lễ khánh thành của Sở thị......
Vị hôn phu biến thành anh......
Ngày hôm qua, tất cả mọi thứ lại lần nữa trở lại trước mắt, tất cả đèn loang loáng chiếu trên người cô, người ba cô yêu nhất lên sân khấu tố giác chuyện bê bối của Sở thị......
Tố giác cô chính là kết quả của mối tình vụng trộm.....
"Tốt với tôi thì không cần hỏi tôi liền quyết định tất cả thay tôi sao?" Cố Tiểu Ngải xiết chặt nắm tay, khắc chế cơn giận của mình.
Vì sao suy nghĩ của cô sẽ bị xem nhẹ.
Vì sao nguyện vọng của cô trong mắt người khác đều không được xem trọng.
"Cố Tiểu Ngải! Cô sẽ chủ động tới tìm tôi sao? Tôi - Lệ Tước Phong đến chết cũng chờ không được ngày đó!" Hắn cũng không muốn chính mình đuổi theo một người phụ nữ chạy trốn, nhưng cô sẽ chủ động tìm đến hắn sao? Sẽ không!
Cho dù cô cùng Sở Thế Tu không có khả năng, cô cũng nghĩ tới muốn tìm hắn! Xảy ra chuyện, tới trốn trong nhà bạn thân cũng không chạy tới tìm hắn!
Như vậy, hắn - Lệ Tước Phong rốt cuộc ở trong lòng Cố Tiểu Ngải xếp vị trí thứ mấy?! Ba không có, Sở Thế Tu không còn khả năng, hắn vẫn không được xếp thứ nhất?!
Chết tiệt!
Hắn Lệ Tước Phong khi nào thì biến thành như vậy!