Gặp quỷ, Lệ Tước Phong rốt cuộc thế nào lại đem xe chạy đến đây? Chỗ này là chỗ nào? Ngõ nhỏ? Ngõ?
Trên người cô còn mặc váy cúp ngực, ngay cả áo khoác cũng không có, gió đêm thổi tới lạnh lẽo cô có chút e dè.
Chân mang giày cao gót Michael phân, chỉ có thể đi ra ngoài đón xe taxi .
Cố Tiểu Ngải xoa xoa tay sờ soạng đi ra ngõ nhỏ tối như mực, vừa đi vừa suy nghĩ đường lớn ở đâu thì bỗng nhiên đèn xe chiếu tới, ngay sau đó là tiếng vang dừng xe.
"Phanh ——"
Cố Tiểu Ngải căn bản không kịp chạy, cả người bị đâm ngã trên mặt đất, ma sát trên đường dài, máu tươi từ đầu gối cùng khuỷu tay ồ ồ mà ra, đau đến độ cô thiếu chút nữa kêu lên.
Đáng chết, cô đều không có chú ý xe.
Một người đàn ông trên xe xa hoa lao xuống, đi xuống liền hướng cô hùng hùng hổ hổ, "Cô đi đường không có mắt sao, ở trên đường cô đi bừa bãi cái gì."
Làm sao có thể có tài xế vô lý như vậy.
Cô hôm nay gặp phải xui xẻo quá lớn, trước bị Lệ Tước Phong lỗ mãng bỏ xuống xe.
"Anh chạy nhanh như vậy làm gì? ! Cũng không nhìn xem bên cạnh có người hay không sao?" Cố Tiểu Ngải tức giận đến độ ngồi dưới đất lý luận, ngẩng đầu một cái chớp mắt ngây ngẩn cả người, lái xe này. . . . . . Không phải Dư Đàn ngày đó ở nhà trẻ nhìn thấy sao?
Đi theo bên cạnh Sở Thế Tu, lại nghe theo vị hôn thê Lương Noãn Noãn.
Cô nhớ rõ rành mạch.
Nói như vậy, ngồi trên xe là. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhìn về phía đèn xe sáng như ban ngày, gương mặt một mảnh trắng bệch, ngay cả trên người đau đớn đều đã quên.
Dư Đàn là một người đàn ông hơn tuổi, nhìn thấy Cố Tiểu Ngải cũng sửng sốt, "Cô. . . . . ."
Nữ nhân này như thế nào nhìn quen mắt như vậy ?
Dư Đàn nhanh nhẹn trong túi tiền lấy ra ảnh chụp, qua ánh sáng đèn xe có vẻ người ngồi dưới đất là Cố Tiểu Ngải, không khỏi chấn động, lắp bắp nói, "Cô. . . . . . cô. . . . . . cô. . . . . . cô không phải. . . . . ."
Ảnh chụp từ trong tay của hắn rớt xuống.
Cố Tiểu Ngải thấy rất rõ ràng, là cô năm ấy lần đầu chụp hình.
"Làm sao vậy Dư Đàn? Bồi thường ít tiền là được." Cửa kính xe phía sau mở xuống, truyền đến tiếng nói một người phụ nữ tuổi còn trẻ, "Thế Tu uống rất say, rất không thoải mái, chạy nhanh về nhà."
Là giọng nói của Lương Noãn Noãn.
Ngồi trên xe quả nhiên là Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn.
Hôm nay. . . . . . Bọn họ đính hôn.
Ông trời giỡn với cô hay sao? Cùng một ngày Sở Thế Tu đính hôn, cô bị xe của anh ta đụng vào.
"Đã biết, Lương tiểu thư." Nghe được giọng nói của Lương Noãn Noãn, Dư Đàn vội vàng lên tiếng, không kịp nhặt ảnh chụp Cố Tiểu Ngải trên mặt đất, khẩu khí kiêu ngạo nói, "Cô muốn bao nhiêu tiền? Cầm đi nhanh lên!"
"Tê ——"
Động tác của hắn thô lỗ không chịu nổi, đọng đến miệng vết thương trên cánh tay cô.
"Buông!" Cố Tiểu Ngải đau đến mức đứng đều không vững, bị tay cứng rắn của hắn kéo cô đau đến tận xương tủy, không khỏi tức giận nói, "Bỏ tay bẩn thỉu của anh ra!"
Đư Đàn bị mắng đến tức giận, hận không thể dạy dỗ cô một chút, "Cô mắng ai? ! Không biết phân biệt ——"
"Rốt cuộc sao lại thế này?” Cửa xe bị đẩy ra, Lương Noãn noãn mặc một bộ váy cưới ngắn Lace màu trắng bước xuống xe, lộ ra hai chân dài.
Lúc nhìn thấy Cố Tiểu Ngải trong chớp mắt, Lương Noãn Noãn xinh đẹp trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Giây tiếp theo, đèn xe bị cô tắt đi.
Động tác sốt ruột này Cố Tiểu Ngải thấy muốn cười.
Liền như vậy sợ Sở Thế Tu nhận ra cô sao?
Sau khi tắt đi đèn xe sau, Lương Noãn Noãn mới nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt khinh miệt cao ngạo nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, "Nếu vị tiểu thư này không chịu từ bỏ ý đồ, Dư Đàn, ngươi cùng cô ta đi cục cảnh sát một chuyến, tôi lái xe về trước."
"Vâng, Lương tiểu thư." Dư Đàn cung kính đáp.
Cố Tiểu Ngải thủy chung không nói gì, lẳng lặng nhìn Lương Noãn Noãn, chỉ có sắc mặt tái nhợt.
Lương Noãn Noãn lại thâm sâu liếc liếc mắt Cố Tiểu Ngải một cái mới ngồi trở lại trong xe, khởi động xe chậm rãi lái đi.
Mặt sau cửa kính xe không có đóng, Sở Thế Tu mặc áo bành tô màu trắng cúi đầu ngồi, Khuôn mặt nho nhã anh tuấn bởi vì uống rượu mà có chút phiếm hồng.
Cố Tiểu Ngải xem mất thần, ngơ ngác dõi theo hắn, thân mình vẫn không nhúc nhích.
Trong xe gặp cô thoáng qua trong nháy mắt ——
Sở Thế Tu lấy tay ấn mi tâm ngẩng đầu lên, tựa hồ muốn đóng cửa xe, một đôi mắt híp lại nhìn thấy cô qua cửa sổ trong nháy mắt khiếp sợ trợn to, không dám tin trừng mắt cô.
Cố Tiểu Ngải không nghĩ tới Sở Thế Tu đột nhiên xoay đầu lại, nhất thời cũng ngơ ngẩn, trong óc trống rỗng, ngơ ngác nhìn hắn.
"Ngải Ngải. . . . . ."
Cô nghe được tiếng nói dịu dàng trời sinh của anh ta vang lên.