“Về phần chuyện ăn cơm coi như xong, là thư ký tôi tự tiện chủ trương. Thật có lỗi đã quấy rầy .” Sở Thế Tu thanh tuyến dịu dàng, nhưng giọng điệu đã có loại cố chấp, tức giận.
“Này. . . . . .” Cố Tiểu Ngải còn muốn nói nhiều chuyện nữa nhưng Sở Thế Tu đã cúp điện thoại.
Cố Tiểu Ngải cầm điện thoại ngây người thật lâu. . . . . .
Cô khó lắm mới có cơ hội nghe một chút giọng nói của anh ta, cư nhiên liền như vậy chặt đứt.
Nếu anh ta biết đầu điện thoại là cô Cố Tiểu Ngải, còn có thể đem điện thoại cúp nhanh như vậy sao?
Bất quá cũng tốt, nếu Sở Thế Tu đã biết là Lệ Tước Phong hãm hại, sẽ có biện pháp tránh đi chuyện không hay. . . . . .
Nhìn chằm chằm số điện thoại trên màn hình điện thoại, Cố Tiểu Ngải yên lặng nhớ lấy.
Đây là điện thoại văn phòng của Sở Thế Tu. . . . . .
Vừa quay đầu lại, mặt bảo mẫu có vẻ khó hiểu nhìn cô, “Cố tiểu thư?”
Cố Tiểu Ngải chợt nhớ tới mình vừa mới chạy vội đến điện thoại, sợ bảo mẫu sẽ đem việc này nói cho Lệ Tước Phong, liền giải thích, “Tại đây trong biệt thự tôi đều không nghe được thanh âm của bên ngoài .”
“. . . . . .” Bảo mẫu vẻ mặt rối rắm, “Cố tiểu thư, Lệ tiên sinh hứa cho cô đi ra ngoài một chút.”
Hứa cho đi ra ngoài một chút?
Tay bị còng như thế này sao? Còn mang theo một bảo mẫu giám sát?
Nếu đụng người quen, còn phải thế nào?
“Quên đi, tôi đi xem phim.”
Lầu biệt thự Lệ gia đều là nơi để giải trí, Cố Tiểu Ngải ngồi trên sô pha ở phòng chiếu phim sa hoa, bảo mẫu liền đứng ở một bên hầu hạ nhưng thật là theo dõi.
Mỗi lần bảo mẫu có việc phải đi, bảo mẫu liền đem còng tay cô mắc ở chỗ kế bên, dường như sợ cô chạy mất.
Vài lần xuống dưới, Cố Tiểu Ngải nhìn hình ảnh bảo mẫu bận rộn không khỏi nói, “Tôi không có chạy trốn.”
Người hầu biệt thự Lệ gia đến vệ sĩ cao thấp mấy chục người, cô muốn chạy cũng chạy không thoát. . . . . .
“Bảo mẫu không phải sợ cô chạy, là sợ cô nhảy lầu.” Nói xong, bảo mẫu chỉa chỉa phim ảnh trên màn hình to, “Cố tiểu thư tiếp tục xem, tôi đi lấy hoa quả lại đây.”
“. . . . . .”
Sợ cô nhảy lầu?
Nguyên lai là sợ cô trong lòng nghỉ quẩn. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cả người ngồi ở trên sô pha, ăn khoai tẩm sở trường, túi của cô. . . . . . Lệ Tước Phong đến bây giờ còn không có trả lại cho cô.
Đã bốn ngày, không có cơ hội liên lạc bên ngoài, cũng không biết cậu lo lắng thành bộ dáng gì nữa.
Lại bị nhốt như vậy, không cần thuốc phiện cô cũng sẽ nổi điên .
“Phiền chết đi.”
Cố Tiểu Ngải phiền lòng cầm miếng khoai cắn nát.
Toàn là phim điện ảnh nhàm chán, Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm trên màn ảnh hiện ra phim phụ đề mới. . . . . .《 thanh mai trúc mã 》
Tên phim.
Cố Tiểu Ngải ngây người, không khỏi nói hơi lớn.
《 thanh mai trúc mã 》:hai người từ nhỏ cùng nhau trưởng thành, nam nữ nhân vật chính trước đây đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện thú vị, về sau lại bởi vì một ít thay đổi, hai người ra đi. . . . . .
Tìm nhau rất nhiều năm, rốt cục tìm được nhau.
Gặp lại một màn, nam nhân vật chính dẫn vợ đã đính hôn, nữ nhân vật chính mang theo bạn trai.
Bốn người ngồi ở quán cà phê hời hợt thảo luận một ít chuyện lý thú.
Phân biệt thì nam, nữ nhân vật chính cho nhau quay đầu nhìn liếc mắt một cái, sau đó đều trầm mặc cùng bạn đời mình rời đi.
. . . . . .
Cô xem nhập tâm đến nổi ngay cả bảo mẫu bưng hoa quả đến khi nào đều không biết.
Nhìn đến cuối cùng, Cố Tiểu Ngải đau lòng nằm xuống ghế.
Hình ảnh cuối cùng——
Nam nhân vật chính viết trong nhật kí: anh cùng vợ cưới nhau năm, cùng em một chỗ năm. Nhưng em không phải của anh.
Nữ nhân vật chính viết trong nhật kí: em cùng bạn trai quen nhau năm, cùng anh một chỗ năm. Đối với em không phải của anh.
. . . . . .
Chúng ta. . . . . . Vì sao không thể thuộc về nhau .
. . . . . .
Rõ ràng hai người cùng một chỗ thời gian lâu, rõ ràng hai người cùng một chỗ càng thêm quen thuộc, lại bởi vì xa nhau mấy năm. . . . . . Liền không thể cùng một chỗ, cả đời. . . . . . Đều sai.
Cô cùng Sở Thế Tu sẽ không như vậy chứ.
Cô thà lựa chọn không gặp mặt nhau, nếu giống trong phim nam nữ nhân vật chính gặp mặt một lần như vậy. . . . . kỳ thật là tàn nhẫn hơn nữa .
Cố Tiểu Ngải che miệng kìm nén lại xúc động muốn khóc.
Nhạc Piano bi thương kèm theo phụ đề kết thúc phim, du dương từng góc ở phòng chiếu phim.
Cố Tiểu Ngải đem mình lui một góc ở sô pha, thân mình gầy guộc nhẹ nhàng sợ run .
Bảo mẫu đứng ở một bên nhìn xem một màn khó kiểu, “Cố tiểu thư, phim này hay đến thế sao?”
Nội dung phim hấp dẫn như vậy sao?
Cô cư nhiên xem đến ngã vào trên sô pha, phim cảm động như vậy sao. . . . . .
Cửa phòng nặng nề của phòng chiếu phim bị đẩy ra, bảo mẫu lập tức xoay người độ, tất cung tất kính hô, “Lệ tiên sinh đã trở lại.”
Trong phòng chiếu phim không có bật đèn, chỉ có ánh sáng trên màn ảnh chiếu sáng một nữ nhân lui vào một góc ở trên sô pha.
Lệ Tước Phong đứng ở sô pha nhíu mi, cúi thân xuống trực tiếp đem cô kéo đứng lên, “Cố Tiểu Ngải!”
. . . . . .