“A.”
Lệ Tước Phong cười nhẹ một tiếng, nữ nhân này có thù với Liễu Tử Mật sao?
Lệ Tước Phong vòng qua hông của cô, cúi đầu dán vào lỗ tai của cô hôn, đầu lưỡi liếm vành tai, tiếng nói khêu gợi ở bên tai cô vang lên, “Tôi thích nghe cô kêu.”
Kêu cái gì?
Kêu hắn đi chết sao?
Cố Tiểu Ngải trong lòng âm thầm oán thầm.
Lỗ tai của cô thực mẫn cảm, Lệ Tước Phong phát giác điểm này sau mỗi lần hôn lỗ tai của cô, mỗi lần đều làm cho cả người cô sợ run.
Ngồi ở trên đùi hắn, Cố Tiểu Ngải bất an xoay thân mình, Lệ Tước Phong lập tức ôm chặt eo nhỏ của cô, không cho cô động đậy.
”Cố Tiểu Ngải, cô là tiện nhân!”
Liễu Tử Mật bị Cố Tiểu Ngải rõ ràng nói trắng ra sửng sốt, nửa ngày mới ở đầu dây bên kia tức giận chửi ầm lên.
Cô mới là tiện nhân!
E sợ cho thiên hạ không có tiện nhân sao!
Cố Tiểu Ngải không mắng ra thành lời, chỉ cầm di động lạnh lùng hỏi,“Không biết sau khi Liễu tiểu thư bị đuổi ra E. S còn có thể ở trong làng giải trí sao? Hay là nên đổi nghề?”
“......” Liễu Tử Mật lại là sửng sốt.
”Tôi khuyên Liễu tiểu thư một câu, đổi nghề là tốt nhất, bởi vì xác thực cô diễn không được, từ đầu tới đuôi, cô cũng chỉ rên rỉ mà thôi.”
Nói xong, Cố Tiểu Ngải không đợi Liễu Tử Mật đánh trả, đem điện thoại cắt đứt.
Thật sự là hết giận.
Đem điện thoại đưa về phía Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải không khỏi hỏi, “Anh vẫn cần còn dùng cô ta làm nữ nhân vật chính của《 giết 》sao?”
Cô vừa mới chỉ lo chính mình phát tiết tức giận, cũng chưa nghĩ tới vấn đề này.
Nếu Lệ Tước Phong không muốn kịch tổ gặp tổn thất lớn, hay là muốn dùng Liễu Tử Mật làm nữ nhân vật chính của phim《 giết 》, Liễu Tử Mật kia có năng lực sắt.
”Cố Tiểu Ngải.” Lệ Tước Phong không trả lời, chỉ liếc một cái bàn bên cạnh, “Tính tình của cô đều vượt qua những thứ này.”
Cố Tiểu Ngải nhìn theo ánh mắt của hắn xem qua, chỉ thấy đến bàn đầy đủ các loại hạt tiêu cay......
Tính tình của cô giống hạt tiêu sao?
Cô cho là mình thuộc loại bất trị rồi......
Cô luôn luôn là người không đánh ta, ta không đánh người.
”Ăn cơm đi, đồ ăn đều nguội rồi.” Cố Tiểu Ngải bĩu môi nói, muốn từ chân Lệ Tước Phong đứng lên.
”Đừng nhúc nhích.” Lệ tước đè lại thân thể của cô, một tay cầm di động, đầu ngón tay vuốt vuốt, đem ảnh vừa mới chụp đều truyền đi ra ngoài.
”Anh truyền tới nơi nào?” Cố Tiểu Ngải kinh ngạc hỏi.
”Computer trong nhà.” Lệ Tước Phong nói xong, cầm lấy điện thoại di động quăng vào sọt rác, “Số điện thoại cá nhận bị lộ rồi, ăn cơm chiều xong tôi dẫn cô đi mua điện thoại di động.”
......
Số điện thoại di động bị tiết lộ thôi mà, có tất yếu phải bỏ luôn cả điện thoại đi không.
”Dẫn tôi đi mua điện thoại di động sao?” Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên hỏi, ý tứ này của hắn là muốn đi theo hắn mua điện thoại di động, hay là cho cô mua điện thoại di động.
”Cũng mua cho cô cho thành một bộ.”
“......” Cố Tiểu Ngải cảm thấy vui vẻ, hắn đây là muốn khôi phục tự do của cô sao?!
Lệ Tước Phong lạnh lùng liếc cô một cái, không nhanh không chậm nói một câu, “Kết nối với điện thoại của tôi cùng trò chuyện.”
“......”
Vừa dâng lên đến vui sướng nhanh chóng bị dập tắt.
Kết nối, đó không phải là phụ thuộc di động của hắn mà thôi?
Chỉ có thể cùng bạo quân này trò chuyện điện thoại...... Cô tình nguyện không cần.
Tầm mắt không khỏi hướng về sọt rác, Cố Tiểu Ngải có một loại tâm tư khác.....
”Đi, ăn cơm.”
Lệ Tước Phong ôm cô đứng lên, đi đến bàn ăn.
Một bộ phác họa ở góc bàn ăn, Lệ Tước Phong buông cô ra đi qua cầm phác hoạ lên.
Là hình hắn đứng nghiêng một bên trong phòng bếp nấu cơm, ngòi bút phác họa đơn giản nhưng tạo được cảm giác, giản lược cũng không qua loa......
Một bức phác hoạ đẳng cấp.
”Cô vẽ trộm tôi?” tầm mắt Lệ Tước Phong từ trên bức tranh phác hoạ thu hồi về, chế nhạo nhìn về phía Cố Tiểu Ngải.
......
Lệ Tước Phong ánh mắt tựa như đang nói: nhìn xem, tôi biết cô yêu tôi mà.
Bộ dáng thực chắc chắn.
Vốn chỉ là cô nhất thời ngứa tay phác hoạ bức tranh, bị loại ánh mắt này của hắn soi mói, giống như cô đối với hắn giống như hắn nghĩ vậy......
”Tôi tùy tiện vẽ tranh.” Cố Tiểu Ngải bị hắn nhìn xem trong lòng sợ hãi, tay lấy lại bản phác hoạ, người bị Lệ Tước Phong lập tức kéo vào trong lòng.
Trên trán bị in lại một nụ hôn thật sâu.
”Cố Tiểu Ngải.” Lệ Tước Phong cười nhẹ ra tiếng, giọng điệu đắc ý cực kỳ, “Cô nhanh như vậy liền yêu tôi?!”
Quả nhiên.
Cô chỉ biết hắn tự đại bá đạo một phương thức tự hỏi nhưng lại khẳng định và xuyên tạc ý của cô.
Chỉ là bức tranh phác hoạ mà thôi, hắn có thể nghĩ đến sâu xa như vậy sao?
Vậy hắn nấu cơm cho cô ăn, cô có thể cho rằng hắn yêu cô không? Cho nên không tiếc tự mình xuống bếp? Thật sự là buồn cười.
”Tôi còn vẽ phác họa cho bảo mẫu nữa.”
Cố Tiểu Ngải vẻ mặt thản nhiên nói, đoạt lấy bức tranh phác họa ôm vào trong ngực, cô thương hắn, trừ phi đầu óc cô không bình thường lắm.
”Vẽ cho bảo mẫu?”
Lệ Tước Phong sắc mặt nhất thời trầm xuống, dùng sức đem bức phác họa trong lòng cô cướp về, đi đến bên tường ấn xuống điện thoại nội bộ, “Bảo mẫu, đem bức phác họa cô ấy vẽ cho cô xé ngay. Lập tức! Lập tức!”
......
Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn hắn.
Nói xong, Lệ Tước Phong xoay người lại hướng cô giơ giơ lên bức tranh phác họa trên tay, “Hiện tại chỉ có một bức này.”
......
Cho dù chỉ còn lại có một bức tranh phác họa của hắn, có năng lực chứng minh cái gì?
Điều này có thể chứng minh cô yêu hắn sao?
Bởi vì yêu hắn chết đi sống lại, cho nên thế nào cũng phải cho hắn bức tranh phác hoạ?!
”Ăn cơm.”
Không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện nhàm chán này, Cố Tiểu Ngải đẩy ghế dựa ngồi xuống ăn cơm.
Ăn xong bữa tối siêu cay, thừa dịp Lệ Tước Phong đi tắm rửa, Cố Tiểu Ngải lén lút tiến vào trong phòng ăn, nhặt điện thoại bị hắn vứt bỏ trong sọt rác lên.
Đi vào một phòng ngủ khác, Cố Tiểu Ngải dùng khăn tay lau vết bẩn trên điện thoại di dộng, sau khi lau khô lại không biết nên làm cái gì.
Cô đặc biệt muốn khôi phục tự do, nhưng cô thực không biết nên gọi cho ai.
Bạn tốt Chu Chỉ Nghi nhất định là ở cùng bạn trai, cậu cũng khẳng định ở nhà ăn cơm...... Trừ bỏ hai người này ra, cô nghĩ không ra số của ai mà cô có thể gọi.
Không đúng, cô còn có ba dãy số......
Thời gian từng giây từng phút đi qua.
Cuối cùng, Cố Tiểu Ngải bấm số điện thoại di động Sở Thế Tu lưu cho cô, cô nghĩ đến cô sẽ không gọi điện thoại cho anh ta, không nghĩ tới nhanh như vậy...... Cô liền gọi qua.
Tiếng chuông của Sở Thế Tu đều là nhạc Piano Chopin.
Tiếng Piano trầm thấp vang lên không bao lâu đã được tiếp nhận, giọng nói Sở Thế Tu ôn hòa trong di động truyền đến, “Alo, tôi là Sở Thế Tu.”
Cố Tiểu Ngải cầm di động đứng ở trước cửa sổ, nghe nói như thế không khỏi hiểu ý cười.
Lời dạo đầu của Sở Thế Tu cùng cô giống nhau như đúc.
Mở miệng muốn nói chút gì, đến bên miệng Cố Tiểu Ngải mới phát hiện yết hầu chính mình bị tắt ách, một chữ đều nói không được.
Bất quá là vài giây trầm mặc.
Sở Thế Tu giọng điệu khẩn trương hỏi, “Là Ngải Ngải sao?”
Sở Thế Tu bên kia thực im lặng, im lặng đến mức cô đều có thể nghe được anh ta hô hấp có chút dồn dập, giống như cấp bách.