Lúc Trình Hạ thi tốt nghiệp trung học, trong nhà rất lo lắng cho cậu. Trình Hạ học không tồi, học mỹ thuật tạo hình rất tốt, điểm thi kĩ năng cũng vô cùng xuất sắc, bố mẹ và thầy cô đều muốn cậu thi vào trường đại học Bắc Kinh. Thật ra trong lòng Trình Hạ cũng muốn đi, nhưng vừa nghĩ tới nếu mình đi rồi, nói không chừng mấy cô gái thầm thương trộm nhớ anh hai sẽ nhào tới, đến khi mình trở lại chắc sẽ có cháu bồng luôn.
Trình Hạ vẫn không rõ tình cảm của mình dành cho Trình Đông, bởi vì cậu vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình và anh hai có cái gì không đúng, nhưng tham muốn giữ lấy càng lúc càng nghiêm trọng.
Trình Hạ biết mình làm vậy là không đúng, anh Hạng cũng từng nói với mình, nói anh hai đã từng tuổi này rồi, tuy rằng sự nghiệp không lớn nhưng xem như không tệ, là thời điểm nên lập gia đình. Lúc ấy Trình Hạ nghe xong cũng không nói gì, nhưng suốt ngày lại rầu rĩ không vui. Trình Đông thấy thế, lập tức nhạy bén đi tìm Hạng Kiến Minh, sau khi Hạng Kiến Minh nói cho hắn nghe, Trình Đông thiếu chút nữa đã đánh nhau với Hạng Kiến Minh.
Hạng Kiến Minh nhìn Trình Đông thề thốt với Trình Hạ, cam đoan mình tuyệt đối sẽ không yêu ai, nhịn không được thở dài, đáy mắt có chút sầu lo.
Sau đó Trình Hạ vẫn lựa chọn trường nghệ thuật, mặc dù không tốt như đại học Bắc Kinh nhưng cũng không tệ. Bố Trình mẹ Trình có chút thất vọng, nhưng khi nghĩ đến có thể gặp mặt con trai thường xuyên, hai ông bà cũng không nói gì thêm. Hai ông bà giờ đã về hưu, con trai lớn buôn bán không tệ, con trai nhỏ học nghệ thuật, hai đứa con trai đều hiểu chuyện nghe lời, chỉ cần hai đứa con khoẻ mạnh bình an là ông bà đã mãn nguyện rồi.
Trình Đông vuốt vuốt đầu Trình Hạ, không nói gì.
Bất luận em trai làm gì, bất luận học cái gì cũng là em trai của mình, cho dù sau này em ấy học hành không tốt, không phải vẫn còn có mình sao. Trình Đông không cần những thứ hư vô, chỉ cần Trình Hạ vui vẻ là tốt rồi. Huống hồ hắn cũng có chút tư tâm, hi vọng Trình Hạ có thể ở bên cạnh mình, cho dù Trình Hạ vĩnh viễn không biết tình cảm của mình cũng không sao.
Trình Hạ chọn trường đại học nổi tiếng nhất về điều kiện kí túc xá. Ngày khai giảng, Trình Đông giúp Trình Hạ chuyển đồ, một phòng kí túc xá gồm bốn người, có máy điều hoà, có một phòng tắm vòi sen, Trình Đông cũng tương đối hài lòng.
Ba người bạn cùng phòng của Trình Hạ đều rất hoạt bát, Trình Đông cảm thấy ba cậu nhóc này xem ra cũng rất đơn thuần. Trình Đông giúp bọn nhóc thu dọn mọi thứ rồi mời cả bọn ăn một bữa, để bọn họ chiếu cố Trình Hạ nhiều hơn.
Sau khi Trình Đông về, mấy cậu nhóc choai choai vây quanh Trình Hạ cảm thán, “Anh của cậu đẹp trai quá! Ra dáng đàn ông thiệt!”
“Đối xử với cậu cũng tốt nữa! Anh của tớ chỉ thích ăn hiếp tớ thôi!”
Trình Hạ cười hì hì, trong lòng cảm thấy rất hãnh diện, “Ừ, anh hai của tớ đó!”
Hãnh diện như thể trên thế giới chỉ có mỗi anh hai của mình.
Năm nay, Trình Hạ cũng sắp sang tuổi , còn Trình Đông đã gần .
Sau khi lên đại học, mỗi tuần Trình Hạ vẫn nhịn không được về chỗ Trình Đông ở hai ngày, hai ngày đó chính là hai ngày ngủ ngon nhất trong tuần.
Có một hôm thứ sáu, buổi chiều thầy giáo có việc, đổi thành tiết tự học. Trình Hạ cúp tiết chiều, chuẩn bị cho Trình Đông một sự ngạc nhiên.
Kết quả chưa kịp ngạc nhiên thì đã bị hoảng hồn. Trình Hạ lặng lẽ mở cửa vào, chợt nghe giọng nói của Hạng Kiến Minh.
“Tôi và Tiểu Viện đã sắp kết hôn, cậu còn không chuẩn bị yêu đương? Tôi thấy cô quản lí Đường kia đối xử với cậu rất tốt, người ta vừa xinh đẹp lại có năng lực, đã vậy còn rất thích cậu. Nếu cậu không thích, cậu cứ nói với anh, cậu thích loại con gái nào anh cũng tìm đến cho cậu.”
“Tôi nói rồi, bây giờ tôi chưa muốn kết hôn.”
Hai người ngồi trong thư phòng, Trình Hạ đứng ngoài phòng khách nên không nhìn thấy biểu tình của anh hai. Trong lòng cậu rất hồi hộp, cậu biết mình nên rời đi, nhưng chân lại bất động.
“Là cậu không muốn kết hôn, hay Tiểu Hạ không muốn cậu kết hôn?”
Trình Đông không nói gì, tương đương như cam chịu. Mặt mày Hạng Kiến Minh đột nhiên sụp xuống, “Lão Trình à, cậu thành thật nói cho người anh em này nghe, có phải tình cảm cậu dành cho Tiểu Hạ. . . Không phải chỉ là tình anh em?”
Trình Hạ áp sát vào bức tường trong phòng khách, nghe câu hỏi của Hạng Kiến Minh, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, chân muốn nhũn ra.
Cậu vừa sợ Trình Đông sẽ thừa nhận, vừa không hi vọng Trình Đông sẽ phủ nhận, suy nghĩ mâu thuẫn này khiến Trình Hạ cảm thấy đau đầu.
Nhưng Trình Đông vẫn không trả lời, sau một lúc lâu mới nghe giọng nói chua xót của Hạng Kiến Minh, “Tôi đã biết cậu và Tiểu Hạ không bình thường, làm gì có anh hai đối xử với em trai như thế, nó có phải là con của cậu đâu. Vậy, Tiểu Hạ nghĩ thế nào?”
Trình Đông cười khổ một tiếng, “Nó không biết, nó vẫn xem tôi là anh hai, tôi đã chiều hư nó rồi, thế nên nó mới không bỏ được tôi.”
“Nếu có thể, tôi cũng muốn xem nó là em trai, tôi đã thử rồi, nhưng mà. . .”
Nhưng chuyện tình cảm, sao có thể nói thích là thích, nói không thích là không thích. Không biết tình cảm biến chất vào lúc nào, trong lúc bất tri bất giác mình đã trao ra tình cảm thật, sao có thể nói thu hồi là thu hồi.
Mặc dù biết là không nên, mặc dù trong lòng hiểu rất rõ người đó là em ruột của mình, là em trai ruột vẫn luôn tôn trọng, ỷ lại mình.
Trình Hạ không biết mình trốn ra khỏi nhà Trình Đông như thế nào. Suốt đường đi cậu đều mơ mơ màng màng, đến khi bị bạn cùng phòng tát cho một cái thì mới phản ứng lại, ra là mình đã trở về kí túc xá.
Chuyện một tiếng trước cứ như một giấc mơ, nhưng Trình Hạ biết rất rõ, chuyện đó là sự thật. Trình Hạ vô lực nằm trên giường, hồi tưởng lại mười tám năm quá khứ sống chung với anh hai.
Tuy rằng có rất nhiều chuyện mới xảy ra mà cậu còn không nhớ, nhưng có thể do ở chung với anh hai quá lâu, hoặc do anh hai đối xử với cậu quá tốt, cho nên rất nhiều chuyện đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ. Trình Hạ nhớ lúc mình còn nhỏ xíu đã rất thích bám anh hai, mặc kệ anh hai đi đâu mình cũng phải bám theo sau. Lúc đó Trình Đông cũng còn nhỏ, bé trai trời sinh rất mê chơi, Trình Đông đương nhiên cũng không ngoại lệ. Lúc mới đầu Trình Đông không thích mang em trai đi cùng, bởi vì nếu mang theo thì phải trông chừng, không thể chơi thoả thích, nhưng không cho đi thì Trình Hạ lại khóc thảm thiết, vì vậy Trình Đông đành phải cõng em trai theo.
Nhưng cho dù anh hai không thích cõng mình, khi có thằng nhóc nói sao em mày xấu quá vậy, anh hai vẫn xông lên đánh thằng nhóc kia một trận, sau đó mang khuôn mặt trầy trụa cõng mình về, sau này không chơi với thằng nhóc kia nữa.
Trình Hạ rất muốn cười, thật ra thằng nhóc kia chỉ nói sự thật mà thôi, trước đây bộ dạng của mình thật sự rất khó coi.
Sau này mình lớn hơn một chút, mỗi chiều đi học về, anh hai làm xong bài tập sẽ dạy mình đọc chữ đếm số, thậm chí còn chơi trò chơi với mình, một bé trai mười mấy tuổi đã biết kể truyện cổ tích Andersen dỗ mình ngủ.
Chuyện sau đó thì không cần phải nói nữa, bất cứ điều gì anh hai làm đều xoay quanh mình. Lúc học trung học anh ấy sẽ để dành tiền ăn mua quà và sô cô la cho mình, sau khi xuất ngũ lại quay về cưng chiều mình. Bình thường không để ý, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, Trình Hạ thật sự nghĩ không ra có bao giờ mình cần anh hai mà anh ấy lại từ chối mình.
Đúng vậy, giống như anh Hạng nói, làm gì có người anh nào lại đối xử với em trai như thế. Trước kia Trình Hạ vô ý bỏ qua, bây giờ nghĩ lại, thật ra từ lâu anh hai đã ôm tình cảm khác với cậu rồi.
Vậy còn mình thì sao? Trình Hạ tự hỏi mình, tình cảm mình dành cho Trình Đông rốt cuộc là tình cảm gì?
Là tình anh em, hay tình yêu?
Trình Hạ chưa từng yêu ai bao giờ, không biết tình yêu là cái gì, chỉ có thể nhô đầu hỏi cậu bạn cùng phòng đang lên mạng, “Này, An Dịch, cậu có biết thích một người là thế nào không?”
An Dịch ngạc nhiên nhìn Trình Hạ một cái, “Thích một người, cậu không thấy người đó sẽ rất nhớ, nhìn thấy người đó vẫn rất nhớ, muốn ở chung với người đó mọi lúc, nhìn thấy người đó ở cùng với người khác sẽ khó chịu, chỉ hi vọng người đó thuộc về một mình mình.”
“Nè, Tiểu Hạ, sao đột nhiên lại hỏi tớ chuyện này, chẳng lẽ cậu có người trong lòng rồi à?”
Trình Hạ không để ý tới ánh mắt nhiều chuyện của cậu bạn, đỏ mặt quay về trên giường. Muốn ở chung với người đó mọi lúc, luôn nhớ tới người đó. . . Lỗ tai Trình Hạ cũng ửng đỏ, mình thật sự luôn nhớ tới anh hai, có đôi khi đang học lại đột nhiên nhớ anh ấy, sau đó muốn lập tức nhìn thấy anh ấy.
Trình Hạ chôn mình trong chăn, mình vừa nghĩ tới anh hai ở chung với người khác đã khó chịu muốn chết, thật ra. . . Có lẽ mình đã sớm thích anh ấy rồi.
Bởi vì vẫn không biết, bởi vì không có khái niệm chính xác về tình yêu, thế nên đều coi tất cả là tình thân, nhưng ai sẽ khó chịu đến mức không thể thở nổi chỉ vì người thân của mình muốn yêu ai đó?
Hình như mình, trong lúc vô tình, cũng đã thích anh hai rồi.
Nhưng hai người là anh em. . . Là anh em ruột chảy cùng dòng máu. . . Trình Hạ tự hỏi mình, mày có thể chấp nhận một chị dâu sao? Đáp án dĩ nhiên là không, chỉ mới nghĩ mà đã cảm thấy không thể chấp nhận được.
Nếu vậy, cho dù là anh em thì sao? Hai người bọn họ ở chung với nhau đã lâu, trong khoảng thời gian đó, hành động cử chỉ vốn không giống anh em bình thường. Đã thân mật với nhau lâu như vậy, thật ra muốn chấp nhận loại chuyện kinh thế hãi tục này cũng không khó như tưởng tượng.
Trình Hạ nghĩ, có lẽ do anh hai đối xử với mình quá tốt.
Trình Hạ bình tĩnh hồi lâu, rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật, trùng hợp Trình Đông gọi điện thoại tới, hỏi cuối tuần này chừng nào về, Trình Hạ nói sẽ lập tức đi qua.
Trình Hạ tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lí xong, nhưng giờ phút bước chân vào cánh cửa kia, cậu vẫn cảm thấy khẩn trương, hình như có thứ gì đó đã thay đổi.
Xế chiều hôm nay Trình Đông nói chuyện với Hạng Kiến Minh thật lâu, bây giờ tâm tình không được tốt lắm, thấy Trình Hạ đến cũng không có nhìn thẳng cậu, chỉ kêu cậu ngồi xuống ăn cơm, không có chú ý tới ánh mắt kì quặc và khuôn mặt đỏ hồng của em trai.
Hôm nay hai người đều mệt mỏi, cơm nước tắm rửa xong liền nằm chết dí trên giường. Trình Đông tán gẫu với em trai trong chốc lát như mọi khi, hỏi tình hình một tuần gần đây của cậu, sau khi nói xong thì cảm giác được Trình Hạ trơn mượt áp sát vào lòng ngực của mình —— Trình Hạ nói hôm nay nóng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Trình Đông.
Trình Đông giật mình, thân thể lập tức cứng ngắc, sửng sốt một chút mới cố gắng giữ bình tĩnh ôm cậu vào trong lòng, “Sao vậy? Không ngủ được à?”
Trình Hạ không nói chuyện, chỉ cọ cọ hắn, Trình Đông tưởng tâm tình em trai không tốt, hắn nhíu mày mở đèn nhỏ đầu giường, lo lắng hỏi: “Sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Trình Hạ đỏ mặt, có chút không được tự nhiên nói, “Hôm nay em nghe được có người nói thích em.”
Tâm Trình Đông trầm xuống, trong nhất thời đầu hắn trống rỗng, dùng hết sức mới khống chế được động tác của mình, cứng ngắc hỏi em trai, “Ai?”
Trình Hạ cười cười, không trả lời, biểu tình của Trình Đông lập tức trở nên dữ tợn, ánh mắt cũng sâu hoắm. Trình Đông vẫn nghĩ sau này mình có thể nhìn Trình Hạ kết hôn sinh con, nhưng giờ phút này, hắn phát hiện mình đã đánh giá cao bản thân. Đừng nói tự tay đưa Trình Hạ cho người khác, bây giờ chỉ nhìn em trai cười ngọt ngào nói có người thích mình, Trình Đông đã cảm thấy mình sắp mất hết lí trí.
Tuy rằng đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng khi nó thật sự đến, Trình Đông vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Trình Hạ là do hắn nuôi lớn, hắn hiểu rất rõ em trai. Nếu Trình Hạ không có cảm tình với người kia thì nhất định sẽ không làm ra vẻ mặt như thế, cũng sẽ không nói cho mình nghe. Nhưng người đó là ai? Trình Đông bắt đầu nghĩ tới những người mà Trình Hạ đã từng nhắc qua với mình, sau đó loại bỏ từng người một, hình như không có người nào phù hợp tiêu chuẩn của Trình Hạ, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
“Em nói xem người kia tên gì? Đang làm nghề gì? Mấy tuổi?”
Trình Hạ nghiêng đầu cọ cọ Trình Đông đang chống tay lên má, cau mày như đang suy nghĩ nên nói thế nào cho anh mình hiểu, “Người đó rất tuấn tú, cao hơn em, lớn hơn em vài tuổi, đối xử với em tốt lắm.”
Mỗi một câu Trình Hạ nói, tâm Trình Đông lại chìm xuống một chút, đến cuối cùng, Trình Đông thất bại nằm vật xuống bên cạnh em trai, cả người không còn chút sức lực nào.
Trong nháy mắt vừa rồi, thiếu chút nữa Trình Đông muốn đưa tay bóp chết Trình Hạ. Một khắc đó hắn giống như bị yêu ma nhập thể, nhìn biểu tình ngọt ngào của em trai, Trình Đông chỉ cảm thấy cho dù người này chết trong tay mình cũng không thể giao cho kẻ khác.
Nhưng sao hắn có thể làm như vậy được, Trình Đông vô lực nhắm mắt lại cười khổ. Đây là em trai hắn nuôi lớn, là em trai hắn yêu thương nhất, là người mà hắn yêu nhất, cho dù hắn phải tự tay giết mình cũng không thể ra tay tổn thương cậu. Có lẽ đành phải thỏa hiệp thôi.