Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi ăn tối trên bàn dài, quản gia nói cho bọn họ, chủ nhân lâu đài cổ sẽ xuất hiện vào bữa tối mỗi ngày, cùng dùng bữa tối với chư vị khách nhân.
Úc Sâm nhanh nhẹn bắt lấy trọng điểm, chủ nhân của lâu đài cổ? Đó tám phần là đối tượng nhiệm vụ của bọn họ.
Anh cùng Tư Tuyên Dương nhìn nhau, đột nhiên, dư quang thoáng thấy ánh mắt của quản gia khi nhìn anh, ánh mắt đó tà khí cổ quái thật sự, mang theo một tia ác ý hưng phấn, còn có một chút ngo ngoe rục rịch gấp không chờ được.
Trong lòng Úc Sâm thoáng sợ hãi, thu hồi ánh mắt, bình tĩnh bỏ một miếng thịt bò nhỏ vào miệng, tinh tế nhấm nháp.
Sau khi quản gia đi, anh chậm rì rì nói một câu với Tư Tuyên Dương: "Tại sao tôi cảm thấy lần này tôi sẽ đi tong?"
Tư Tuyên Dương lạnh lùng trừng anh: "Anh đang nói cái rắm gì thế?"
Úc Sâm sâu kín thở dài: "Chỉ mong lần này lời tôi nói thật sự là cái rắm, tôi cũng không muốn ngỏm củ tỏi...."
Anh nhắm mắt xoa giữa mày, tổng cảm thấy ánh mắt mới vừa rồi của quản gia cũng không phải dấu hiệu tốt.
Tại sao lại bị chú ý đến? Đêm nay bọn họ mới đến, gặp mặt chỉ mới có hai lần với quản gia mà thôi, rốt cuộc là sai chỗ nào, mới bị bà ta chú ý?
Lâu đài cổ rất lớn, gồm bốn tầng, mỗi một tầng diện tích đều rất rộng, trên bốn tầng còn có một cái gác lửng nhỏ.
Gác lửng có vẻ lâu rồi không có người vào, cửa sổ khóa chết, sau khi đi vào liền cảm giác được không khí nặng nề, trên gia cụ bằng gỗ chồng chất một lớp bụi, bị dòng khí khi mở cửa tung lên không trung, chậm rãi rơi xuống.
Chỗ này càng giống một phòng tạp vật, đồ vật rất nhiều, chợt vừa thấy, còn có một vài con búp bê được làm từ vải bông và rơm rạ, ngồi giữa hàng tạp vật, tròng mắt như pha lê nhìn bọn họ chằm chằm.
Lạc Vũ có chút không được tự nhiên: "Tại sao tôi lại cảm thấy tròng mắt của đứa bé này động đậy? Giống như tôi đi hướng nào thì cũng đối diện với nó."
"Suy nghĩ nhiều rồi, là búp bê giả thôi, đó đại khái giống như nguyên lý sữa bò Vượng Tử ()."
[() Nguyên lý sữa bò Vương Tử: quảng cáo sữa năm , lyric khá dài nên tui lười dịch, nói tóm tắt là nhìn tôi tôi sẽ uống bạn (nhìn hình sẽ hiểu).]
"......!Úc ca ví dụ của anh thật chân thực."
"Tại sao giọng anh lại có chút khàn?" Tư Tuyên Dương nhíu mày nhìn về phía Úc Sâm.
"Có sao? Tôi không cảm giác được." Úc Sâm thanh thanh giọng nói.
Tư Tuyên Dương đến gần, dán mu bàn tay lên trán Úc Sâm, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi: "Có chút nóng, phát sốt."
"A?" Úc Sâm phản ứng trì độn chớp chớp mắt, "Hèn gì đầu có chút choáng, tôi còn tưởng rằng là do nơi này quá oi bức."
"Trước tôi mang anh xuống nghỉ ngơi một lát, Tư Nam các anh tiếp tục đi đi."
"Được." Tư Nam vội vàng đáp.
Tư Tuyên Dương không nói gì kéo Úc Sâm xuống lầu.
Khoảng khắc đi qua hành lang lầu hai u ám, Úc Sâm giữa hoảng hốt đột nhiên nghe được một thanh âm.
Anh dừng bước chân, nhìn bốn phía, hỏi: "Em nghe thấy không?"
"Cái gì?" Tư Tuyên Dương không rõ nguyên do.
Không nghe được? Là anh nghe lầm? Hay là nói chỉ có một mình anh nghe thấy?
Úc Sâm rũ mắt: "Không có gì, có thể là tôi nóng đến ảo giác."
Thanh âm sột sột soạt soạt từ bốn phía tuôn lại đây, có nam có nữ, mang theo các loại ngữ điệu trêu đùa, tham lam, điên cuồng, hưng phấn, giống như từng đợt gió tiến vào tai Úc Sâm.
"Thơm quá!"
"Đồ ăn mỹ vị, muốn nếm một miếng......"
"Mùi hương thật ngọt!"
"Có thể từ từ xé mở rồi hưởng thức....."
"Đem hắn để lại cho vị kia......"
......!
Lần này khẳng định không phải là ảo giác, Úc Sâm đứng yên dừng bước, biểu tình nghi hoặc, chắc chắn âm thanh này là hướng đến anh, chỉ có anh mới có thể nghe thấy.
Một luồng khí lạnh lặng yên từ cổ chân lan tràn lên lồng ngực.
"Úc Sâm?"
Tư Tuyên Dương thấy anh không đi, quay đầu kéo anh, lúc này đột nhiên chỗ ngoặc ở thang lầu nhảy ra một người đàn ông, hoang mang rối loạn, bước chân lộn xộn chạy đến, Úc Sâm né không kịp, bất ngờ bị gã đụng vào bức tường hành lang.
Bả vai bị đèn làm bằng đồng trên vách vách cấn đến đau, Úc Sâm mắng nhỏ một tiếng, che lại bả vai, không khống chế được cuộn lại thân thể, mồ hôi lạnh nhanh chóng toát ra.
"Úc Sâm!" Tư Tuyên Dương đỡ anh, sắc mặt âm tàn rống với người đàn ông ngã trên đất: "Anh mẹ nó lớn lên không có mắt sao!"
Người đàn ông đối với tiếng mắng của hắn phảng phất như không nghe thấy, ngồi trên sàn nhà chậm rãi co lại, toàn thân đều đang run rẩy, môi bị dọa đến trắng bệch, ánh mắt kinh sợ, không thèm chớp mắt mà trừng cửa thang lầu.
"Quỷ......!Có quỷ! Có quỷ! Cứu mạng......!Cứu tôi......"
Úc Sâm dựa vào người Tư Tuyên Dương hít khí, cụp mắt xuống, thoáng nhìn miệng vết thương trên mắt cá chân của người đàn ông, nhớ đến gã chính là Triệu Kỳ trên bàn cơm hồi sáng tự mình thổi phồng bản thân có bao nhiêu động tác nhanh nhẹn vào tối hôm qua.
"Cái quỷ gì? Vampire? Anh nhìn thấy đối tượng nhiệm vụ?" Úc Sâm giữ chặt Tư Tuyên Dương, ý bảo hắn trước hỏi tình huống.
Triệu Kỳ giống như bị dọa bể mật, đôi mắt vẫn luôn nhìn vào cửa thang lầu, nói năng lộn xộn: "Tôi nghe thấy giọng nói.....!Rất nhiều giọng nói....!Còn có tay, bọn nó nắm chân tôi.....!Thật lạnh.....!Đau quá....!Bọn nó muốn ăn tôi! Bọn nó muốn ăn tôi!"
Úc Sâm như suy tư gì đó mà nhíu mày, sắc mặt Tư Tuyên Dương tức khắc càng thêm khó coi, hắn nặng nề nhìn vết thương trên mắt cá chân Triệu Kỳ, không nói một lời ôm lấy Úc Sâm, cường ngạnh mang anh về phòng.
"Làm gì?" Úc Sâm không thể hiểu được bị đánh gãy suy nghĩ, nhưng cũng không bực hắn, "Muốn ban ngày tuyên dâm?"
Tư Tuyên Dương trầm mặc đóng cửa lại, kéo Úc Sâm ngồi xuống mép giường, sau đó bắt đầu cởi quần áo trên người anh.
Úc Sâm ngốc: "Thật sự bị tôi nói trúng rồi? Không được đâu Dương Dương, đối đãi người bệnh như vậy cũng quá tàn nhẫn, hay là em cảm thấy chơi lúc phát sốt sẽ thêm kích thích?"
"Anh lại đang nói cái lẳng lơ gì thế?"
Tư Tuyên Dương trừng anh, cởi áo khoác của Úc Sâm sau đó động tác nhẹ lại, thật cẩn thận kéo chiếc áo thun cổ rộng ra khỏi vai.
Nơi bị đâm đã tím một mảnh lớn, da Úc Sâm trắng, máu bầm dưới da càng trông ghê người.
Cũng may không có vết trầy, Tư Tuyên Dương thoáng thả lỏng mày, trong lòng lại không nhẹ đi chút nào.
Úc Sâm không thúc giục hắn, đôi tay mở ra, hào phóng thật sự: "Em còn muốn nhìn chỗ nào sờ chỗ nào? Tôi có thể cởi giúp."
Tư Tuyên Dương dừng một chút, kéo cổ áo lại cho anh, lạnh lùng liếc anh một cái: "Tên ngốc, đầu anh không choáng?"
"Choáng," Úc Sâm mặc áo khoác lại một lần nữa, thở dài: "Nhưng cứ choáng choáng.....!Thành thói quen, đi như đạp lên bông, cũng không khó như vậy."
Trái tim của Tư Tuyên Dương bị bắt lấy, ngữ khí tức khắc mềm: "Vậy anh nằm một lát, trước tiên đừng tìm manh mối."
"Không được," Úc Sâm giật giật vai, "Tôi cảm thấy lâu đài cổ này như hổ rình mồi với tôi, hơi chút thả lỏng cảnh giác sợ là sẽ bị lạnh."
Tư Tuyên Dương ánh mắt sâu kín, nuốt xuống câu còn có tôi ở đây đã đến bên miệng, suy tư trong chốc lát, nói: "Triệu Kỳ kia hẳn là lành ít dữ nhiều, Vampire mẫn cảm với máu nhất, trên người gã lại có một miệng vết thương lớn như vậy, khẳng định đã bị theo dõi."
"Hẳn là vậy, lâu đài cổ này khẳng định sẽ tìm mọi cách khiến chúng ta bị thương, bị thương chính là thành mục tiêu kế tiếp."
Úc Sâm thất thần, giọng nói mà anh và Triệu Kỳ nghe được hẳn là đến từ cùng một nhóm người, hoặc là nói đến từ cùng một đám Vampire, nhưng Triệu Kỳ nghe được, là bởi vì trên người gã mang vết thương, mùi máu tương đối đủ, nhưng hắn không có vết thương, vừa rồi mới bị đâm chỉ có máu bầm, tại sao cũng nghe được giọng nói?
"Suy nghĩ gì thế?" Tư Tuyên Dương nhẹ giọng hỏi.
Hắn nhìn bộ dáng như đi vào cõi thần tiên của Úc Sâm, bất an trong lòng ngày càng mạnh, trên mặt lại không hiện ra.
"Không có gì, đúng rồi......"
"A a a a a a --!"
Tiếng gào thảm thiết này không phải lần đầu tiên nghe thấy, nhưng lần này tiếng gào đó lại phá lệ làm cho bọn họ hoảng hốt, bởi vì thanh âm này đến từ chính người bọn họ quen thuộc nhất, Tư Nam.
......!
Không rảnh lo đầu choáng váng đến phát đau, Úc Sâm và Tư Tuyên Dương lao ra cửa.
Chỗ ngoặt thang lầu vây quanh một ít người, Úc Sâm liếc mắt trông thấy bạn xấu đứng trong đám người không ngừng vỗ ngực thuận khí, xem bộ dáng là an toàn không sao.
Anh nhẹ nhàng thở ra, chậm bước đi, dần dịch qua.
"Anh đang êm đẹp mà gào to cái gì?" Tư Tuyên Dương chỉnh lại sắc mặt không tốt, hắn nhớ rõ sáng sớm Úc Sâm bị tiếng thét dọa đến, trạng thái kia đến bây giờ vẫn còn làm lòng hắn sợ hãi.
"Không sao đúng không?" Úc Sâm đến gần đám người.
"Đừng nhìn." Tư Tuyên Dương muốn kéo anh lại.
"Đã thấy được." Úc Sâm bất đắc dĩ nói, "Đầu tôi chỉ có chút choáng mà thôi, em không cần khẩn trương như vậy."
Anh nhìn về phía Triệu Kỳ trên mặt đất, lúc này gã đã thành một khối thi thể.
Tư Nam chà xát cánh tay, vẻ mặt đưa đám: "Tôi cũng không muốn hét, lúc tôi và Lạc Vũ đến, chung quanh lại không có máu, còn tưởng rằng gã ngồi ở thang lầu suy nghĩ, ai biết đụng một cái liền ngã....."
"Trên cổ hắn có dấu cắn không?" Úc Sâm hỏi.
"Không có," Người xung quanh đến trước hai người Úc Sâm, xem rõ ràng hơn, "Nhìn qua không phải Vampire cắn."
"Có lẽ Vampire đối với người có bộ dạng xấu không hạ được miệng, dứt khoát để cho người hầu làm." Có người cười trộm nói.
"Bớt tranh cãi đi, người cũng chưa......"
"Tôi nói cái gì?"
......!
Úc Sâm có chút buồn nôn đối với mùi máu tươi như ẩn như hiện trong không khí, xoay người muốn đi.
Mới vừa bước ra một bước, những âm thanh bình thường nghe được trước đó đột nhiên giống như bầy rắn, nhanh chóng, dưới tình huống anh không hề phòng bị chui vào đầu óc, âm lượng tăng lớn, chấn đến cái đầu vốn choáng của anh càng thêm choáng.
Bên cạnh hành lang đặt bàn gỗ đỏ như trang trí, tầm nhìn Úc Sâm không ngừng xoay quanh, chiếu ra góc cạnh bàn gỗ, thân thể không chịu khống chết nghiêng về phía đó.
Xong đời!
Giây tiếp theo anh nghĩ sẽ vỡ đầu chảy máu, nhưng đột nhiên đầu lại được một bàn tay mang theo ấm áp vững vàng đỡ lấy, thân thể cũng được hữu lực ôm sát, tiến vào một cái ôm ấm áp.
Giọng nói trầm tĩnh bình thản của Tư Tuyên Dương như gió nhẹ ấm áp, xua tan tạp âm hỗn độn trong đầu: "Đừng lo, có tôi ở đây."
Thần kinh căng chặt của Úc Sâm thả lỏng xuống, chậm rãi nhắm mắt lại..