[() Tựa đề có nghĩa là đôi giày múa màu đỏ, để Hán - Việt nghe hay hơn ~~]
Từ đó về sau, Úc Sâm chiến tranh lạnh với Tư Tuyên Dương cỡ chừng bốn năm ngày, nhưng trên thực tế, chỉ đơn phương mình anh chiến tranh lạnh, Tư Tuyên Dương tựa hồ đã có kháng thể với mặt lạnh của anh, nguyên bản hung dữ nóng nảy lúc này lại trở nên không chút gợn sóng, bất luận Úc Sâm dùng ngôn ngữ công kích ra sao, đều không dao động, nên uống thuốc thì đè tay chân cho uống, lúc nên nằm nghỉ thì một bước cũng không cho Úc Sâm xuống giường.
Mấy ngày nay, ngay cả chính Úc Sâm cũng chết lặng, lúc trước tại sao lại trư du mông liễu tâm () mà cho rằng đây là một sinh viên ngây thơ mềm lòng lại đơn giản?
[() Trư du mông liễu tâm: chỉ người suy nghĩ không thông suốt, làm việc không phân rõ đúng sai phải trái, đánh mất lương tâm.]
Đây mẹ nó quả thực là hại người hại mình mà!
......
Úc Sâm làm ổ trong chăn, mấy ngày nay thời tiết chuyển lạnh, điều hòa trung tâm không mở, cửa sổ có khe hở, gió tự nhiên thổi vào từ cửa sổ, xua tan một ít mùi thuốc dày đặc trong phòng.
Anh lại lần nữa thở dài, Tư Tuyên Dương giống như si ngốc, cho anh uống đủ loại thuốc, dù Úc Sâm có khi thật sự phiền lòng, lỡ tay làm đổ một chén thảo dược trị giá sáu chữ số, Tư Tuyên Dương cũng sẽ bình tĩnh mà trong thời gian ngắn yêu cầu phòng bếp mang ra một chén khác, dùng mọi cách bắt anh uống xong.
Vô cùng độc tài! Không dung phản kháng!
Lần này mặc kệ anh làm nũng phản đối ra sao, thậm chí là sắc dụ câu dẫn, Tư Tuyên Dương nên hôn nên động một lần cũng không thiếu, nhưng nên uống thuốc, vẫn một ngụm cũng không cho phép anh tránh được.
Vùi đầu vào gối, đập tan vị đắng không xua được trong miệng, Úc Sâm lại thở dài, thật sự là không có cách.
"Than giận gì thế?" Tư Tuyên Dương đi vào, đóng kín cửa sổ, lại đặt ly sữa bò trong tay lên đầu giường, xoa xoa cái đầu nhô ra khỏi chăn bông, "Uống sữa bò nè, giảm bớt mùi thuốc trong miệng."
"Không muốn uống, trong dạ dày toàn là nước, lắc một cái cũng có thể nghe thấy tiếng nước, anh ơi em uống không nổi nữa." Tiếng buồn bực của Úc Sâm phát ra từ trong gối, lộ ra mười phần mười ủy khuất.
Ngón tay Tư Tuyên Dương đặt trên chăn siết chặt, ngữ khí bất đắc dĩ: "Chỉ là đêm nay có khả năng sẽ vào thế giới đồng hồ treo tường, em cũng không có biện pháp......"
Úc Sâm nhanh chóng quay đầu về phía hắn: "Em có cảm giác?"
"Ừm," Tư Tuyên Dương lẳng lặng nhìn chăm chú anh, "Mấy ngày trước đã có dự cảm, thời gian quá ít, thân thể anh lại chậm chạp không dưỡng tốt, ngoại trừ phải bắt anh uống thuốc, em không có biện pháp nào khác."
Tư Tuyên Dương rũ mắt, môi mím chặt lộ ra vài phần bất an "Thế giới đồng hồ treo tường sẽ khuếch đại sự khó chịu của thân thể, do đó dẫn đến thương tổn càng nghiêm trọng, đây căn bản chính là vòng tuần hoàn ác tính, em biết anh không muốn uống thuốc, nhưng em càng sốt ruột, em không biết anh lại--"
"Dương Dương," Úc Sâm nắm lấy tay hắn, nhếch môi, "Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu, anh cam đoan với em.
Lại nói, em xem anh nói không uống, không phải uống một chén cũng không thiếu sao."
Tư Tuyên Dương cười khổ: "Đều là em ép anh, hơn nữa.....!Bảo đảm của anh từ trước đến nay chưa bao giờ đáng tin."
"Dù không đáng tin, anh cũng chỉ bảo đảm với một mình em."
Úc Sâm cười xấu xa, nhảy lên ôm chặt lấy khuôn mặt của Tư Tuyên Dương, hung hăng hôn lên.
Mùi thuốc đắng chát trong miệng len lỏi qua lại, dần dần tan mất.
Sau khi uống xong sữa bò, Tư Tuyên Dương cũng không rời đi, nằm bên cạnh Úc Sâm, ôm nhau đi vào giấc ngủ.
- ------------------------------------
Gió đêm ngày càng lạnh, lúc Úc Sâm mở mắt, đã đối diện với ánh mắt lo lắng của Tư Tuyên Dương, đối phương thấy anh tỉnh, nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Nắm tay Tư Tuyên Dương chậm rãi ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía trống trải, anh biết đây lại là đi vào thế giới đồng hồ treo tường, cách đó không xa Tư Nam cùng Lạc Vũ nâng nhau đứng lên.
"Không có cảm giác gì, hẳn là còn ổn."
Úc Sâm cẩn thận đứng lên, cũng không cảm thấy choáng váng đầu hay có bệnh trạng khác, nhìn Tư Tuyên Dương cười cười: "Xem ra liệu pháp bắt anh uống thuốc của em rất có hiệu quả."
"Không có việc gì là tốt." Tư Tuyên Dương nhéo nhéo lòng bàn tay anh.
"Đệt! Rốt cuộc cũng nhìn thấy người khởi xướng!" Tư Nam hai ba bước nhảy lại câu chặt cổ Tư Tuyên Dương, "Đều tại em! Làm hại anh trai em phải trải qua sinh hoạt cực kỳ tàn ác nhiều ngày như vậy! Em muốn bồi thường anh thế nào!"
"Không bỏ tay ra em sẽ ném anh qua vai." Tư Tuyên Dương lạnh lùng liếc.
Tư Nam thân thể cứng đờ, cực kỳ không có chí khí mà vẻ mặt đưa đám buông tay ra, ủy khuất lên án: "Em cũng không biết mẹ anh có bao nhiêu khủng bố, năng lực liên tưởng của bà ấy quả thực rất phong phú! Không ngờ lại hoài nghi anh với Lạc Vũ ra nước ngoài nhận nuôi con! Tra tấn anh đến sắp điên rồi, lần này trở về, em làm gì cũng phải giải thích rõ ràng sự tình cho bọn họ!"
"Tùy tâm tình."
Úc Sâm cười nhạo một tiếng, chào hỏi với Lạc Vũ: "Cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì," Lạc Vũ cười cười, "Tôi nửa ngày cũng không nghẹn ra được một chữ, bá phụ bá mẫu () đem tất cả lửa đạn tập trung lên người Tư Nam."
[() Bá phụ bá mẫu: Tiếng gọi cha mẹ của bạn bè hoặc bạn đồng học.]
"Đứa bé đáng thương." Úc Sâm thở dài, người anh em tốt này của anh xem ra bị anh chỉnh thật sự thảm, mấu chốt là bản thân anh còn không quá rõ ràng Úc Sâm đã chỉnh anh cái gì.
"Trước xem manh mối đi."
Mười mấy giây sau, vị trí nơi đồng hồ treo tường biến mất, bọn họ tìm được một nhánh hoa hồng đỏ, một chiếc gương, một thẻ ticket, còn có tờ giấy trắng quen thuộc.
Trên giấy viết chỉ thị là: giết chết cô gái Hồng Vũ Hài.
Sau khi nhặt đồ vật xong xuôi, bốn người xác nhận phương hướng, dọc theo lộ chậm rãi đi.
Đi chưa bao lâu, đã nhìn thấy một tòa nhà lớn bất quy tắc, chính diện viết nhà hát nhạc vũ kịch Hồng Kiều, trông rất hoành tráng và trang trọng.
"Hẳn là nơi này, đi thôi, vào trong." Úc Sâm nói, thân thể đột nhiên dừng lại, cảm thấy bụng thượng có chút không thoải mái, anh nhẹ nhàng ấn vào, biểu tình có chút kỳ quái.
Giống như là dạ dày?
"Làm sao vậy?" Tư Tuyên Dương có chút khẩn trương đỡ lấy anh, "Choáng váng đầu?"
"Không phải đầu," Úc Sâm ánh mắt phức tạp nhìn hắn, thở dài: "Xem ra là uống quá mức mấy chén thuốc của Dương Dương em, dưỡng tốt một bộ phận lại bị thương bộ phận khác, lần này sợ là bệnh dạ dày."
Tư Tuyên Dương ngây ra một lúc, ngay sau đó sắc mặt khó coi lên, nắm chặt tay Úc Sâm, trầm giọng nói: "Trước đi vào tìm phòng nghỉ ngơi."
Úc Sâm bị hắn kéo vào trong, trong lòng cũng có chút buồn bực, uống hết thuốc kia quả thực tổn thương đến dạ dày, cho dù dược hiệu ôn hòa, nhưng thuốc bổ độc ba phần, điều này ở thế giới hiện thực có thể xem nhẹ, nhưng ở chỗ này, sẽ dần dần khuếch đại như lần trước.
Nhưng lần này so với trước, vấn đề hẳn là không lớn, chỉ là nhìn bộ dáng như lâm đại dịch tự trách của Tư Tuyên Dương, anh lại càng khó chịu.
Trong lòng có chút ê ẩm đau.
Anh vươn tay nhéo nhéo sau cổ Tư Tuyên Dương, mang theo một loại trấn an, thấp giọng nói: "Dương Dương, anh chỉ suy đoán mà thôi, hơn nữa kỳ thật cũng không quá đau, em đừng xem như gánh nặng, anh không muốn nhìn em áy náy."
Tư Tuyên Dương quay đầu nhìn anh, ánh mắt giữa ánh đèn u ám không rõ nghĩa, hắn thấp giọng nói: "Không phải gánh nặng, là sợ hãi."
Hắn sợ mất đi lần nữa.
Tim Úc Sâm bỗng nhiên thắt lại, nắm lấy tay Tư Tuyên Dương.
......!
Bên ngoài rạp hát nhìn bất quy tắc, bên trong lại là một vòng tròn lớn rỗng ruột hợp quy tắc, ngoại trừ từng hàng chỗ ngồi và sân khấu ở lầu một, lầu hai lầu ba đều là ghế lô đơn, bên trong như phòng ngủ nhỏ, thứ gì cần có đều có, thậm chí xuyên thấu qua diện tích cửa kính lớn có thể nhìn thấu cảnh tượng trên sân khấu.
Úc Sâm mở cửa một gian ghế lô, đập vào mặt là mùi cồn tràn vào cổ họng, dạ dày dâng trào axit pantothenic, anh bất ngờ cúi xuống vì đau..