Tư Tuyên Dương giơ giá cắm nến lên, dẫn Úc Sâm chậm rãi đi trên nền đất ẩm ướt, xương cốt trong phòng giam hai bên báo hiệu con thuyền này đã lênh đênh trên biển qua bao năm tháng dài đằng đẵng, từ lâu đã không còn nhân khí.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng giam cuối cùng, bàn tay được Tư Tuyên Dương nắm của Úc Sâm chợt siết chặt, theo bản năng dời tầm nhìn đi, che mũi lùi về phía sau.
Tư Tuyên Dương phản xạ có điều kiện dịch đến trước tầm mắt anh, che đi hình ảnh phía trước, trầm giọng hỏi: “Không sao chứ? Có phải lại muốn nôn hay không?"
Úc Sâm nhíu mày lắc đầu, khàn giọng như thể bị nghẹn thứ gì đó, đẩy hắn về phía bên cạnh: "Cẩn thận một chút, đừng đưa lưng về phía chúng nó."
Cảnh tượng trong phòng giam trước mặt khác xa so với mấy phòng giam trước đó, bị nhốt không phải xương trắng, mà là từng cơ thể chưa thối rữa, bị giảo hình (), dây gai treo cổ lơ lửng trên không, nhìn thoáng qua lại thấy tất cả vẫn còn lay động hai chân.
[() Giảo hình: cách trừng phạt tội nhân thời cổ, tức là thắt cổ tội nhân cho chết.]
Thân thể chưa phân hủy, thậm chí quần áo giày dép cũng chưa phai màu, vừa nhìn lại tưởng mới chết gần đây.
Nhìn cách ăn mặc và sắc mặt của những người này, niên đại xa xưa, khuôn mặt trải qua bao mưa dập gió vùi, đây hẳn là lũ hải tặc trên thuyền trước kia, có lẽ sau khi bị hải yêu khống chế, lại bị treo cổ trong chính phòng giam của mình.
Chỉ là mấy bộ thi thể này đều khá mới, hoàn toàn không giống như đã chết nhiều năm, một số lại không có bất kỳ thi khí xám xịt nào trên mặt.
Giống như bị treo sống ở đây để chịu đau đớn, nhưng khi nhìn sợi dây gai thắt chặt kia, rõ ràng là họ đã bị siết chết từ rất lâu rồi.
Chung quanh im ắng, ánh sáng mập mờ, mười mấy bộ thi thể hoàn hảo nguyên vẹn bị treo lên, trong ánh nến lay động chiếu ra cái bóng trên tường, trông cực kỳ quái dị.
“Bọn họ...... Rốt cuộc chết chưa?" Úc Sâm nắm lấy tay của Tư Tuyên Dương, soi ánh nến vào phòng giam, "Tại sao lại không giống như đã chết?"
"Nếu không chết, vậy nhiệm vụ trên tờ giấy chắc hẳn không phải là giải thoát hải tặc, mà là giải cứu." Tư Tuyên Dương nói.
"Nếu nói vậy, tiếng động vừa nãy là từ đâu đến? Là từ những người này sao...." Úc Sâm nói, lông tơ trên người dựng đứng lên, có chút lạnh lẽo, tự giác dính dính lên người Tư Tuyên Dương.
Tư Tuyên Dương sờ ngón tay lạnh lẽo của anh, có chút lo lắng: “Không bằng chúng ta trở về, lát nữa em nói rõ tình huống với những người khác, để họ đến xem."
Úc Sâm xoa nhẹ lồng ngực, vẫn có chút do dự, cuối cùng mới gật đầu đồng ý.
Nói thật, nếu không phải vì manh mối, anh cũng không muốn ở đây, không khí dưới đáy khoang thuyền vốn ngột ngạt, lắng đọng mùi thối rữa khó ngửi của xác chết, vừa nghe qua đã khiến cháo trong bụng quay cuồng.
Càng đừng nói đến việc nhìn một phòng đầy quỷ bị giảo hình này, hình ảnh chấn động đến nỗi khiến trái tim nhỏ bé của anh hồi hộp.
“Đi thôi.”
Anh kéo Tư Tuyên Dương, xoay người chuẩn bị đi, ánh nến lướt qua cái bóng trên tường, tiếng kim loại vừa rồi lại bất chợt vang lên trong không gian lặng yên.
Cùng lúc đó, phía sau lại vang lên giọng nói trêu đùa: "Tại sao mới đến đã vội rời đi? Ở lại thêm một lát nữa đi."
“Ai! Ai đang ở đó!?”
Tư Tuyên Dương chợt xoay người, chắn phía trước Úc Sâm, rút đoản kiếm mang theo bên người, chiếu ánh nến vào góc, lạnh giọng hỏi.
Úc Sâm híp mắt, ánh mắt đọng lại tại góc tối phía trước, không biết vì sao, anh lại có dự cảm, tiếng động khẳng định phát ra từ hướng đó.
Quả nhiên, sau một hồi giằng co, từ chỗ đó xuất hiện một người đàn ông vận trang phục của hải tặc thời Trung cổ, ngũ quan khôi ngô sắc sảo, nụ cười như có như không mang theo tà khí bất kham.
Hắn nhìn Úc Sâm ẩn sau Tư Tuyên Dương, hứng thú đánh giá anh: "Còn rất nhạy bén.”
Ánh mắt nhìn Úc Sâm kia thật sự tràn đầy hứng thú, Tư Tuyên Dương đen mặt, sát khí trong giọng nói gần như hóa thành thực thể: “Anh là ai?”
Hải tặc dời tầm mắt từ Úc Sâm sang người hắn, cười cúi người gật đầu: "Các cậu có thể gọi tôi là thuyền trưởng Edward."
Thuyền trưởng Edward? Nghe có vẻ như là boss của con thuyền này, chắc hẳn có thể hỏi một chút thông tin liên quan đến hải yêu, Tư Tuyên Dương nghĩ thầm.
Nhưng lời tiếp theo của Edward lại khiến hắn đen mặt hoàn toàn, một câu cũng không muốn hỏi.
Hắn vươn tay với Úc Sâm, cười đến cực kỳ thân sĩ lịch sự tao nhã, không giống với vẻ thô kệch thường thấy của hải tặc, ngược lại giống kẻ bại hoại nhã nhặn trong lòng đầy mưu mô: "Vị mỹ nhân này, có muốn trải qua đêm đẹp cùng tôi không?"
Cái quái gì thế?
Úc Sâm co rút khóe miệng, khinh thường nhìn Edward, lại thấy Tư Tuyên Dương giơ kiếm muốn giết đối tượng viện trợ nhiệm vụ, nhanh chóng giữ chặt lấy hắn.
“Đừng kích động đừng kích động...... Dương Dương đừng kích động, đừng so đo với tên tâm thần đó."
Anh nhìn tên Edward này lớn lên khá giống người Châu Âu, đôi mắt màu xanh lục, xem ra trò chơi nơi dị giới này thiết lập khá nhân tính, trực tiếp phiên dịch đối thoại của nhân vật sang ngôn ngữ họ có thể hiểu được, miễn cho đàn gảy tai trâu.
Nếu không thì từ ngữ dở hơi như thế, người Châu Âu bình thường không thể nói ra.
Úc Sâm cười lạnh một tiếng: “Xem ra các hạ bị hải yêu đập chết, quả nhiên là tự làm tự chịu."
Anh vốn định thử xem Edward chết hay chưa, không ngờ đối phương trực tiếp thẳng thắn vô tư thừa nhận: "Bị em nhìn ra rồi, quả nhiên nhạy bén, không tồi, hiện tại tôi là người chết, cho dù dùng kiếm, tôi cũng sẽ không bị tổn thương mảy may."
Nói xong, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn đoản kiếm trên tay Tư Tuyên Dương, lại bỗng nhiên dừng mắt, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Kiếm này của cậu..... Đã được thánh chủ ban phước, có thể phá vỡ phòng ngự trên người hải yêu."
Úc Sâm và Tư Tuyên Dương nhìn nhau, điểm này họ không ngạc nhiên cho lắm, vũ khí lạnh trên thuyền có thể tiện tay lấy cũng không ít, đồ vật mà đồng hồ treo tường cố tình đưa cho họ phòng thân, nhất định là có lực sát thương đối với hải yêu.
“Các cậu là ai?” Edward hiếm thấy thu liễm ý cười.
"Là người có thể giải thoát các ngươi." Úc Sâm lạnh lùng nói, "Cho nên trước khi tán tỉnh, không bằng kể kĩ càng tỉ mỉ ân oán giữa hải yêu với anh cùng.... Mấy người anh em bị giảo hình kia của anh cho chúng tôi."
Edward nghe xong lời anh nói, ánh mắt lóe sáng: "Các cậu thật sự có thể giúp tôi?"
Vô nghĩa, không giúp anh chúng tôi sẽ không thể sống sót trở về! Úc Sâm không kiên nhẫn chậc một tiếng: "Rốt cuộc nói hay không? Nơi này có mùi khó ngửi muốn chết, không nói chúng tôi sẽ rời đi."
Edward ngẩn người, hắn đã chết từ lâu, mất đi cảm quan vốn có, tất nhiên không biết chỗ này có mùi ra sao.
Nhưng khi hắn nhìn khuôn mặt như bạch ngọc của Úc Sâm giữa tối tăm, cùng với đôi mắt mang theo hơi chút thiếu kiên nhẫn như sao lạnh (), chợt ma xui quỷ khiến nói ra miệng:
[() Sao lạnh: sao mờ trong đêm đông.]
"Chi bằng theo tôi lên captain's room (), tôi sẽ kể rõ ràng rành mạch từng chuyện cho em, ý mỹ nhân thế nào? "
[() Captain room: có hai loại: . Captain's In Port Cabin: nơi thuyền trưởng ăn ngủ nghỉ, giống phòng khách sạn hạng sang. . Captain's At Sea Cabin: phòng điều khiển con tàu, thuyền trưởng sẽ ngủ ở đây khi đi qua mấy nơi nguy hiểm như các vịnh có nhiều đá ngầm... Để có thể có mặt ngay lập tức trong trường hợp nguy hiểm. Chỗ này dùng với nghĩa .]
Tác giả:
Tiểu mỹ nhân, ngủ với tôi đêm nay đi, tôi không phải phá hai người, mà là muốn gia nhập cùng, tôi nguyện ý ngủ giữa hai người.