Ngoại trừ định kỳ kiểm tra thân thể, những ngày bên ngoài dị giới quả thực nhàn nhã.
Vết nứt trên đồng hồ treo tường ngày càng nhiều, gần như mỗi một chỗ đều chằng chịt những đường vân, sau đó nữa, pha lê bị nứt thành màu xám trắng, thông qua bóng của kim đồng hồ, vẫn có thể nhìn ra kim điểm mười giờ.
Theo vết nứt này càng thêm nghiêm trọng, bọn họ cảm giác được, khoảng cách có thể là 'lần cuối cùng' tiến vào dị giới của đồng hồ treo tường ngày càng đến gần.
Lần này tuy rằng Úc Sâm cũng phát hiện được Tư Tuyên Dương vội vàng muốn dưỡng anh thật tốt, nhưng mấy loại chuyện này chỉ có thể từ từ làm dưới kỹ thuật y học ở hiện thực.
Tư Tuyên Dương biết rõ điểm này, càng không dám lại điên cuồng rót thuốc cho Úc Sâm, thế nên mặc dù trong lòng gấp như kiến bò trên chảo nóng, nhưng mọi việc vẫn duy trì như bình thường, chậm rãi tỉ mỉ điều trị.
Úc Sâm tất nhiên cũng biết sự nghiêm trọng của vấn đề, ngày thường làm gì thì làm, nhưng đề cập đến vấn đề sức khỏe thân thể, vẫn tận lực cố gắng phối hợp với tiến độ của bác sĩ.
Cho dù lắm lúc mấy cái kiểm tra với uống thuốc phức tạp sẽ khiến anh có chút áp lực bực bội, nhưng Tư Tuyên Dương vẫn luôn bên anh, trấn an anh, mấy cái trình tự kiểm tra với số lượng thuốc uống so với hắn còn cần phải nhớ nhiều hơn, rõ ràng là một người còn hung hơn cả anh, ở mặt này lại không có chút nào là mất kiên nhẫn.
Sau vài lần, tâm lý của Úc Sâm cũng dần trở nên tốt hơn, phối hợp với bác sĩ càng thêm ăn ý, tốc độ khôi phục của thân thể có thể làm kinh hỉ.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ thở gấp, phổi có chút đau, và thỉnh thoảng bị sốt, mấy thứ khác trên cơ bản đều giảm hơn phân nửa.
Khi thân thể của Úc Sâm dần nhẹ nhàng lên, sau bốn ngày đêm, bốn người lại lần nữa bị đưa vào dị giới.
-------------------------------------
Tiếng gió rít gào thét bên tai, xen lẫn cùng lạnh buốt, như phiến băng, gần như có thể cắt ra vết thương trên vành tai mỏng.
Thời điểm mơ mơ màng màng được người ôm từ mặt đất lạnh cứng, Úc Sâm chân thành phát ra tiếng than khóc trong lòng.
—— mỗi lần đều như thế này, ở hiện thực vất vả nuôi tốt thân thể bao nhiêu, khi vào dị giới, lại trở về trước giải phóng, trở nên yếu ớt vô lực, như thế cứ tuần hoàn lặp lại tra tấn anh.
À, lần này còn cảm thấy thêm một cái: khó thở.
Úc Sâm nắm chặt cổ áo của Tư Tuyên Dương, cố gắng muốn chui vào lòng người.
Lần này là lạnh nhất, đêm đông hoàn toàn, tiếng gió thổi hóa thành thực chất, càng miễn bàn đến mặt đất vùng hoang vu nơi bị sương lạnh mỏng manh bao trùm lên.
Quần áo trên người Úc Sâm rất mỏng, ngây người ở đây một phút, thân thể liền triệt triệt để để lạnh từ trên xuống dưới, há miệng hô hấp, hít vào phổi hình như toàn là băng sương, đâm cả người anh phát đau.
"Còn nói không có khắc anh không có khắc anh! Mỗi lần đều như trúng độc, này mẹ nó chính là muốn khắc chết anh!"
Anh áp môi trên người Tư Tuyên Dương nói chuyện, nhưng gió lạnh vẫn tận dụng từng kẽ hở, chui tọt vào thân thể, không chịu buông tha cho anh.
Thân thể co rúm phát run, Tư Tuyên Dương đẩy anh ra, cách xa bản thân một chút, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Úc Sâm, tay kéo vạt áo, làm động tác muốn cởi áo cũng đồng dạng mỏng trên người.
Úc Sâm vội vàng đè tay hắn lại: "Em điên à! Sao tự nhiên nổi điên muốn cởi áo!? Đầu bị lạnh đến hỏng rồi sao!?"
Tư Tuyên Dương yên lặng nhìn người lông mi rung động vì bị gió thổi có chút bất đắc dĩ: "Em không lạnh, anh mặc thêm một lớp đi, không biết khi nào mới có thể đến địa điểm nhiệm vụ, anh đừng gắng gượng chống đỡ."
“Đánh rắm! Người ngốc mới không lạnh!” Úc Sâm tức giận đến đau đầu, dùng sức kéo áo hắn xuống, "Em mặc đàng hoàng cho anh! Mỏng như vậy, anh mặc ít hay nhiều cũng như nhau, em đừng lộn xộn!"
Đùa gì thế, nếu thật sự cởi ra cho anh, vậy không phải Tư Tuyên Dương sẽ trần trụi nửa người trên sao!
Gió lạnh thổi đau như cắt, cho dù Tư Tuyên Dương nguyện ý, Úc Sâm cũng không muốn.
Dù sao tim anh cũng không phải làm bằng đá.
Nhưng thời tiết thật sự quá lạnh, anh mở miệng nói vài câu, gió lạnh đã nhắm vào ngực chui vào, thân thể như bị khoét thành một cái động lớn, bị gió lạnh sương lãnh xỏ xuyên qua.
Đau đớn vì buốt giá khiến anh muốn khóc, tra tấn còn hơn cả bị thương.
Chỉ dựa vào người Tư Tuyên Dương, cổ tương triền lẫn nhau. Nhiệt độ trên cơ thể đối phương cao hơn thân thể anh, giống như bếp lò nhỏ vĩnh viễn không tắt.
Bị nhiệt độ không khí tàn phá ý chí, giọng nói của Úc Sâm vừa run vừa mềm làm nũng với hắn: "Em ôm anh một cái....."
Sau đó ở trong lòng tự trừng mắt với bản thân đối với việc mình vừa làm.
Tư Tuyên Dương không bận tâm đến quần áo nữa, vẻ mặt lo lắng đặt tay Úc Sâm lên ngực mình, trực tiếp nhét vào áo của hắn, nhiệt độ như khối băng khiến bụng hắn theo phản xạ chợt rụt lại, thân thể lại không lui nửa bước, trầm giọng dặn dò: "Đợi chút nữa đừng mở miệng, coi chừng bị sặc, nhớ kỹ dùng mũi hô hấp."
Độ ấm dưới lòng bàn tay, khiến đau đớn ở xương ngón tay với xương cổ tay giảm bớt đi. Mắt cùng mũi của Úc Sâm bị thổi đến buốt giá, rầu rĩ đáp ứng: "Ừm."
Lúc này Tư Nam và Lạc Vũ đã nhặt vật phẩm cùng tờ giấy lên.
Ba dạng vật phẩm lần lượt là: Một túi kẹo, một lồng đèn bí ngô, một mắt kính Phương Tây hai màu hồng lam.
Trên tờ giấy viết: ăn bánh kem ở hoạt động du hành Halloween.
"Cho nên thời gian hiện tại ngay bây giờ hẳn là trước Halloween." Lạc Vũ quơ quơ lồng đèn bí ngô trong tay.
Bí ngô lớn được nối với một sợi dây thừng, treo lủng lẳng trên cành gỗ chắc chắn.
Trên thân bí tròn dẹp bị khoét ra hình đôi mắt và cái miệng, hai mắt hẹp dài, miệng giống như của chúa hề, vết khoét rất bự, trên dưới có răng cưa, nhìn tà ác lại hề hước.
Ánh nến ấm vàng bên trong rọi ra, có thể soi sáng cả một vùng lớn, kỳ lạ chính là, gió rõ ràng rất lớn, ánh nến kia lại ổn định vững vàng, cũng không bị thổi yếu đi.
"Chắc thế, đi về phía đằng trước, tìm chỗ ở." Tư Tuyên Dương gật đầu, ôm Úc Sâm đi về phía trước.
Phía trước có một nguồn sáng yếu ớt, cho dù không quá sáng, nhưng trong đêm tối vẫn rất rõ ràng, bọn họ không chậm trễ giây phút nào, nhặt hết đồ vật rồi đi đến nơi đó.
Đường đến đích lại nghịch hướng gió, gió lạnh luồng lách thổi đến bọn họ, gần như khiến mắt họ lờ mờ đi, nếu không phải nguồn sáng phía trước ngày càng sáng, có lẽ hướng đi cũng sẽ bị lệch.
Úc Sâm cúi đầu lặng lẽ bước đi, thân thể dần dần tê dại, rất nhanh đã mất đi cảm giác.
Vừa mới bắt đầu anh còn kề sát Tư Tuyên Dương, hấp thụ lấy hơi ấm duy nhất, nhưng sau đó thân thể dần đông cứng, cảm thụ cũng không còn ấm áp như vậy nữa.
Cứng nhắc bước ra bước tiếp theo, Tư Tuyên Dương đang ôm lấy anh chợt bỏ tay ra, ngồi xổm trước mặt anh, trầm giọng nói: "Lên, em cõng anh, như vậy có thể bị ít thổi đến...... Lưng em cũng có thể ấm áp chút."
'Lưng em cũng có thể ấm áp chút' là lý do nhảm gì thế? Úc Sâm cúi đầu trầm mặc nhìn hắn, đầu óc trì hoãn hai giây mới chầm chậm bò lên.
Không phải anh không muốn nhanh tay nhanh chân, chỉ là chân tay anh bị đông cứng cả rồi.
Nếu miễn cưỡng bước tiếp, sợ là chưa đến nơi cần đến, anh đã ngất mất rồi.
Úc Sâm hiểu rõ, lúc này đồng ý để Tư Tuyên Dương cõng anh, khẳng định sẽ thêm gánh nặng cho đối phương, nhưng nếu anh cậy mạnh bản thân rồi ngất xỉu, đó mới chính là một đòn giáng mạnh có thể khiến Tư Tuyên Dương suy sụp.
Gió lạnh bị chắn hơn phân nửa, cơn đau nhói trong ngực cũng giảm bớt.
Úc Sâm nằm trên lưng rắn chắc ấm áp của bạn trai, chậm rãi vòng tay lấy cổ của đối phương.
Tư Tuyên Dương hơi nghiêng đầu gọi anh: “Bảo bảo? Úc ca? Đừng ngủ có được không? Cố gắng thêm một chút, sắp đến rồi."
“Ừm......” Úc Sâm rầm rì một tiếng, ngữ điệu cũng mềm đi rất nhiều, "Em cũng đừng nói chuyện."
Uống gió lạnh cũng rất khó chịu.
Tư Tuyên Dương cười, cõng người, bước chân nhanh chóng ổn định lại.
......
Một lát sau, có thể dần dần thấy rõ nơi phát ra ánh sáng, có vẻ là một thị trấn nhỏ theo phong cách Châu Âu.
Bộ dáng rất đúng tiêu chuẩn Halloween, những ngôi nhà đơn lẻ hai bên đường treo đầy mấy cái đèn màu, trên bãi cỏ có đèn bí ngô lớn nhỏ bất đồng, nhìn kỹ còn thấy một ít ma nơ canh trông rất thật, ăn vận áo choàng kỳ dị, mặt mày dữ tợn như ác quỷ, phía sau còn có lưỡi hái thật lớn.
"Chắc hẳn không nên tùy tiện tìm một căn nhà để ở đi?" Tư Nam chà xát tay, đường phố vô cùng yên tĩnh, nhưng anh lại cảm thấy có thứ gì đó kỳ quái nhìn chằm chằm anh, còn lạnh hơn cả gió buốt.
“Phía trước có người!” Lạc Vũ cầm đèn bí đỏ vì bị bóng người kia dọa sợ nên có chút run rẩy, bất giác nuốt nước bọt.
Úc Sâm nghe vậy, ngẩng đầu từ trên lưng Tư Tuyên Dương nhìn qua.
Xác thật có một bóng người, là người phụ nữ mặc đồ đen với mái tóc dài.
Sau khi thấy bọn họ, người phụ nữ kia còn nở một nụ cười cứng nhắc, không được tự nhiên, nhìn có chút âm trầm.
Úc Sâm rụt cổ, yên lặng cảm thấy may mắn vì cô ta không mặc đồ đỏ.
Người phụ nữ này đến đón bọn họ vào nhà.
Nhà cô ta hình như là lớn nhất ở trấn nhỏ này, sân cũng rộng, lồng đèn bí ngô cam hồng đặt lả tả, trên cây còn treo mũ nhọn của phù thủy, trong không khí tràn ngập vị ngọt của kẹo.
Ngón tay khô gầy của người phụ nữ chỉ vào mấy cái rương ở cửa nhà, khàn giọng nói: "Đây là đồ Halloween cho các người, sau khi chọn xong, không thể đổi, hơn nữa mỗi ngày khi ra khỏi cửa, chỉ có thể mặc nó."
Tư Tuyên Dương thả Úc Sâm từ trên lưng xuống, nhìn mấy cái rương đó hơi nhíu mày: "Đồ không giống nhau đúng không?"
“Đúng vậy.”
"Vậy sau khi mở ra xem có thể đổi không?"
Người phụ nữ kỳ quái nhìn hắn: "Đương nhiên không thể."
Tư Tuyên Dương bĩu môi, đỡ Úc Sâm đến lan can bên cửa, cầm lên thử trọng lượng của hơn mười mấy cái rương, không dám lãng phí thời gian trong gió lạnh, đẩy một trong những cái đó đến trước mặt Úc Sâm, nói: "Cái này khá nặng, hẳn là sẽ khá dày, anh mở cái này đi."
Úc Sâm nghiêng đầu, có chút không hiểu mối quan hệ giữa nó, lỡ nặng vì đạo cụ trang trí thì sao? Như thanh tạ của Popeye gì đó.
Nhưng bên ngoài thật sự quá lạnh, anh không còn tinh thần lẫn cơ trí, dựa vào sự tín nhiệm vô điều kiện đối với bạn trai, cúi người chậm rãi mở rương.
—— mặt trên là một chiếc váy xếp tầng.
Tác giả:
Úc Sâm: Khá lắm! Tôi thẳng thắn khen ngợi khá lắm! Bạn trai của tôi lòng mang ý xấu! Bụng dạ khó lường!!!!