Áo giáp thiêu cháy?
Từ lâu họ đã biết trang phục mặc trên người không tầm thường, trên cánh tay Tư Tuyên Dương có thể xuất hiện ma đằng, tự bốc cháy thật sự đơn giản vậy sao?
Úc Sâm cất bước đi vào trong nhà, anh rất muốn nhìn bộ dạng bị cháy ra sao, dù sao họ cũng mặc trang phục trên người, không làm rõ vấn đề, không phải tương đương với việc đem một bao thuốc nổ trên mình sao?
Dù đẹp ra sao thì cũng là một bao thuốc nổ được đóng gói đẹp mắt.
"Ai cậu đi làm gì! Nhanh nhanh nhanh..... Kéo cậu ấy lại." Tư Nam gọi người bên cạnh.
Không cần Tư Nam nhắc nhở, Tư Tuyên Dương đã nhanh chân đuổi theo, nắm lấy khuỷu tay của người nọ kéo về sau, ôm eo Úc Sâm, chặt như vòng sắt: "Muốn nhìn?"
Người sau ánh mắt sáng ngời gật đầu.
"Chậc!" Tư Tuyên Dương nhíu mày.
Lúc này ở bên ngoài đã ngửi thấy mùi khét nồng nặc, dù không còn nghe thấy tiếng thét trong nhà nữa, nhưng vẫn còn một ít tiếng thảo luận ríu rít của người trong nhà.
"Đừng đi, sẽ bị mùi này làm sặc." Lực độ trên eo của Úc Sâm không hề giảm.
Anh bất đắc dĩ a a hai tiếng, đột nhiên nhìn thấy một người đang đi ra từ trong nhà, vẫy tay về phía sân: "Thi thể đã bị đưa đi, có thể vào được rồi!"
Lần này ngược lại khá nhanh, đồng hồ treo tường cũng biết tùy cơ ứng biến à. Úc Sâm chửi thầm.
Nhưng vì thi thể đã biến mất, bây giờ đi vào cũng chẳng nhìn thấy gì, một đám người đứng ngoài sân, chờ mùi vị trong nhà nhạt bớt đi, mới một lần nữa vào nhà.
......
Người chết tên Hoàng Chinh Hiên, nghe đồng bạn Viên Phi của y nói, y là chủ của một công ty vật liệu xây dựng, vận khí luôn luôn tốt, ai ngờ tối hôm qua vận may lật xe, mới xui xẻo chọn đúng trang phục Wonder Woman hở tay lộ chân.
"Lúc y đi ra ngoài có lẽ không mặc quần áo trên người đúng không? Vậy không phải chính là tìm chết sao? Nữ chủ nhân người ta đã nói rõ ràng rành mạch vào tối hôm qua rồi." Có người trong phòng khách nói kháy.
"Có mặc có mặc...... Rất nhiều người đã thấy," Viên Phi vội vàng giải thích, "Làm sao có thể không mặc? Cũng không phải chưa từng nghĩ đến hậu quả."
"Chỉ là thời tiết sau khi y đi ra ngoài quá lạnh, trang phục của y mặc như không mặc, mấy chỗ lộ ra đều bị giá rét làm đau, y cũng không phải người có thể chịu được mùa đông, nên.... Nên quyết định cầm một chiếc áo khoác khoác bên ngoài, nghĩ rằng dù sao cũng không phải thay đồ, hẳn là không có vấn đề gì, ai biết lại dạo một vòng bên ngoài, sau khi trở về thì trên người đột nhiên bốc cháy....."
Viên Phi thoạt nhìn bởi vì cái chết của bạn mà có chút thương cảm, hốc mắt hơi ươn ướt, nói xong liền cúi đầu.
Một cô gái đang đứng ôm tay chợt lạnh lùng mở miệng: "Không phải là do cậu kiến nghị sao? Lúc đó tôi đi sau các người, nghe thấy cậu bảo Hoàng Chinh Hiên trở về mặc áo khoác, hơn nữa cậu không phải bạn của y, chắc hẳn là công nhân của y, tôi nghe thấy cậu gọi y là ông chủ."
Ánh mắt của mấy người xung quanh nháy mắt thay đổi.
Viên Phi ngẩn người, sắc mặt hiện ra vài phần hoảng loạn: "Vậy, vậy thì thế nào? Tôi thấy y toàn thân lạnh đến run, đi đường còn không được, liền kiến nghị y trở về mặc thêm quần áo, quan tâm y mà thôi, cái này có vấn đề gì?"
"Không có vấn đề gì," Cô gái nhún vai, "Chẳng qua là tôi cũng bối rối qua chuyện quá lạnh có thể mặc thêm áo khoác hay không, nhưng bởi vì an toàn nên không dám, nhờ phúc của cậu, Hoàng Chinh Hiên đã cho chúng ta thấy hậu quả, tôi cũng không cần bối rối nữa."
Úc Sâm nghe lời cô nói, lông mi như lông quạ rũ xuống, bắt lấy tay của Tư Tuyên Dương, viết trong lòng bàn tay hắn một chữ 'cũng'.
"Anh cũng cân nhắc vấn đề này?" Tư Tuyên Dương nhỏ giọng hỏi anh.
Úc Sâm an tĩnh gật đầu, gương mặt ửng hồng do máy sưởi lúc mới vào đã rút đi, chỉ còn một màu trắng mềm mại.
Xen kẽ ra vào gió lạnh bên ngoài cùng máy sưởi ấm áp trong nhà, chợt lạnh chợt nóng, chênh lệch nhiệt độ kích thích cơ thể dễ bị cảm hơn nhiều so với ở bên ngoài.
Lúc này trở về ngôi nhà ấm áp, đầu lại bắt đầu choáng váng, mí mắt cũng trĩu xuống, trong cổ họng ngứa ngáy, mất khống chế ho ra tiếng.
Một ly nước ấm được đưa tới trước mặt anh, anh đưa mắt nhìn, đối diện là một thiếu niên tuấn tú tuổi chừng mười mấy sắc mặt ửng đỏ, sau khi đối diện với ánh mắt của Úc Sâm thì càng thêm hoảng loạn, nhanh chóng dời tầm mắt đi, giả vờ không quan tâm nhẹ giọng nói: "Uống chút nước ấm đi, tôi thấy thân thể của 'cô' trông không được tốt lắm."
"......"
"Ha......" Úc Sâm cười nhẹ ra tiếng, mặt của thiếu niên đối diện càng thêm đỏ.
Quay đầu thoáng nhìn đại ma đầu cười như không cười bên cạnh, trong lòng anh nhận thấy được một chút nguy hiểm quen thuộc, lập tức mềm như không xương đáp lên vai của ác ma, xấu hổ tiu nghỉu lắc đầu với thiếu niên.
Ánh mắt của thiếu niên trở nên ảm đạm dần.
Tư Tuyên Dương dời ly đi, nhàn nhạt mở miệng: "Xin lỗi, anh ấy không ăn thứ người khác cho."
Ngay sau đó ôm Úc Sâm đi đến bàn ăn, khuấy canh cà chua trong nồi, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Hắn múc một chén đặt trước mặt Úc Sâm, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc lên tai, nói: "Chậm rãi uống, làm ấm dạ dày rồi ăn cái khác."
Ngay sau đó dùng mu bàn tay áp lên trán của anh, lúc chạm vào độ ấm hơi nóng, nhíu mày.
Úc Sâm cả người mềm yếu không còn sức lực, đầu cũng choáng váng, lười đánh rớt tay hắn, đầu hơi nghiêng, né tay hắn, chầm chậm dùng muỗng bạc múc canh bỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt rất thích hợp với cơ thể kén ăn của anh bây giờ.
Tư Tuyên Dương mỗi lần nhìn thấy trạng thái giống như chạm vào liền vỡ của anh, trong lòng vô cùng lo lắng, luôn muốn tìm phương pháp gì đó để khiến anh vui vẻ hơn.
"Mới hỏi qua, Tư Nam và Lạc Vũ cũng ở một cửa hàng khác mở ra thẻ thông hành, thêm mấy cái thẻ của chúng ta, tổng cộng là bốn cái, nếu anh không khỏe, chiều nay em sẽ ở trong phòng nghỉ ngơi cùng anh."
Úc Sâm chuyển động con ngươi, chỉ túi kẹo trên người hắn: "
Úc Sâm tròng mắt giật giật, chỉ hạ trên người hắn kẹo túi: "Uhm?"
"Cái này à, bọn họ dùng......" Tư Tuyên Dương vẻ mặt phức tạp, "Mười hai viên kẹo."
Mẹ nó tù trưởng châu phi!
Úc Sâm cạn lời trợn mắt, đầu óc càng thêm choáng váng mà trở người.
Tiếng nói chuyện trong phòng khách không dứt, sau khi xác nhận bốn người bọn họ đã có đủ thẻ thông hành, Tư Tuyên Dương mới để Tư Nam tiết lộ tin tức về chiếc thẻ cho những người khác.
Lúc này có lẽ tin tức đã truyền đi, một ít người thậm chí còn ăn chưa xong, liền lần nữa ra khỏi cửa.
Trong lúc nhất thời, bốn người bọn họ ngồi bên bàn ngược lại trông khá nhàn.
Kẹo Halloween bị bọn họ dùng mười lăm viên, còn lại mười lăm viên, Úc Sâm thở dài lắc đầu, buông cái muỗng trong tay.
Cơn chóng mặt khiến anh không muốn ăn bất cứ thứ gì.
Tư Tuyên Dương cũng không ép anh, địa điểm lần này đặc biệt, trong nhà bếp luôn luôn có kẹo bánh quy và một ít điểm tâm khác, ăn lúc nào cũng được.
Hắn lấy giấy, giúp Úc Sâm lau khóe miệng dính cà chua hồng nhuận, ôm lấy người đã hoa mắt đến thần chí không rõ, bế anh lên.
Tầng tầng lớp lớp làn váy xòe ra, vẽ lên không trung một vòng cung rất đẹp, dịu ngoan dừng trên chân tái nhợt của Úc Sâm, lả lướt như chiếc lông vũ, từ trên không nhè nhẹ rơi xuống.
Tư Tuyên Dương ôm anh, khuỷu tay đặt trên lớp vải trùng trùng điệp điệp, gần như không cảm nhận được xương đùi của Úc Sâm, chóp mũi còn quanh quẩn một mùi hương thanh nhã cùng với vị ngọt ngào của táo đường.
"Anh là kẹo bông gòn đúng không....."
Hắn cong môi cười, chào hỏi hai người Tư Nam, sau đó ôm người lên lầu.