Giằng co mấy giờ trong trò chơi 'cho kẹo hay bị ghẹo', cuối cùng cũng kết thúc trước mười hai giờ đêm.
Trong khoảng thời gian đó mấy người Úc Sâm cũng nghe thấy mấy tiếng hét tuyệt vọng ngắn ngủi, ngay sau đó lại biến mất trong tiếng bước chân liên tục không dứt hướng về phía lầu trên của mấy đứa con nít.
Ngoại trừ nữ quỷ giúp hắn làm việc, Tư Tuyên Dương vẫn luôn duy trì ở mức chỉ cho một viên kẹo, đám quỷ nhỏ buồn bực thì buồn bực, nhưng vẫn cung cung kính kính không dám lỗ mãng, xoay người liền gieo rắc tức giận của mình lên các phòng khác.
Mười hai giờ kém mười phút, Tư Tuyên Dương đưa mắt kính lẫn năm viên kẹo còn dư lại cho hai người Tư Nam.
Tuy nói nửa đêm đến sáng hẳn là sẽ không có bất cứ thứ gì kỳ lạ, nhưng phòng ngừa chưa bao giờ là thừa, đưa mấy thứ này cho bọn anh tương đối hợp lý, còn phòng của Úc Sâm bọn họ, chính bản thân của Tư Tuyên Dương đã là một cái chốt an toàn, loại chuyện như bảo toàn tính mạng lại khá đơn giản đối với bọn họ.
Úc Sâm thân thể yếu ớt, tinh thần cũng kém, máy sưởi vào đông lại vô cùng có tính mê hoặc, có Tư Tuyên Dương ở bên, anh cũng lười chú ý đến thứ xung quanh, ngay khi cơn chóng mặt nổi lên, sớm đã ngã lên giường xiêu xiêu vẹo vẹo ngủ.
Tư Tuyên Dương tay chân nhẹ nhàng tiễn Tư Nam Lạc Vũ rời đi, nhìn bọn họ an toàn vào phòng, đóng cửa lại thu xếp vài thứ, lại cẩn thận kiểm tra vết thương trên cổ của Úc Sâm, sau đó mới ôm người thoải mái dễ chịu ngủ thiếp đi.
......
Tuyết rơi sáng đêm, lúc tỉnh dậy cũng chưa dừng.
Úc Sâm không phải tự nhiên tỉnh, sáng sớm bên ngoài hành lang tới tới lui lui vài tiếng bước chân vội vã, còn cho nhau mấy tiếng chửi rủa nhục mạ, ồn ồn ào ào, vô cùng náo nhiệt.
Anh bị tiếng ồn đánh thức, vừa liếc mắt đã thấy làn da nhẵn nhụi của Tư Tuyên Dương lõa lồ trước mặt anh, mặt anh cách rất gần, mỗi một hơi một thở, đều có thể cảm giác được độ ấm phả lên trên, trao nhau ấm áp.
Bên hông bị cánh tay vòng chặt lấy, ngay cả nhúc nhích thân thể cũng không được, thậm chí hai chân cũng bị chân của Tư Tuyên Dương đè lấy, cả người đều bị giam cầm trong ngực đối phương, một chút cũng không tránh được.
Nhưng Úc Sâm lại bị ôm đến nóng lên chảy ra một thân mồ hôi, vết thương trên cổ ngứa không chịu nổi, cơ thể mềm nhũn sau cơn sốt cao, giống như mỡ hòa tan, lại bị hạ đường huyết đánh thức nên sinh ra tức giận lúc rời giường, bây giờ quả thực khó chịu cực kỳ.
"Anh muốn chết......"
Lúc há miệng nói chuyện anh còn chưa ý thức được không đúng, nhưng đã quá lâu kể từ khi nghe được giọng nói của mình nên khi một lần nữa vang lên, Úc Sâm mới chợt phản ứng lại: "Anh nói được rồi?"
Anh vui vẻ trong lòng, dựa vào bên gáy Tư Tuyên Dương nhỏ giọng rên rỉ: "Rất khó chịu...... Đại ma đầu, anh rất khó chịu......"
Tư Tuyên Dương chợt tỉnh giấc, theo bản năng siết chặt cái ôm: "Sao thế?"
"..... Em sắp siết chết bạn trai của em rồi....." Úc Sâm hữu khí vô lực.
"A?" Ác ma mới vừa thức giấc vẻ mặt mờ mịt vội vàng thả lỏng cánh tay, nửa chống thân thể, dựa gần để xem khuôn mặt của Úc Sâm, mu bàn tay dán lên trán của anh, "Có thể nói được rồi? Mồ hôi đầy đầu, có phải rất chóng mặt phải không?"
Sốt cao mới vừa lui, sức lực cơ thể hầu như bị rút đi hết, sắc mặt của người đang uể oải nằm trên gối còn tái nhợt, vài sợi tóc đen ướt đẫm mồ hôi, mềm mại dán bên má trắng nõn, băng gạc trên cổ nhợt nhạt một ít màu đỏ, đáng thương vô cùng, khiến Tư Tuyên Dương cực kỳ lo lắng.
"Không còn sức, như nằm trên bông......"
Úc Sâm đôi mắt trống rỗng, chậm rãi dịch qua, vòng lấy cánh tay đối phương, hơi ngẩng đầu, dường như với không tới, rơi xuống một nụ hôn như có như không ở cằm Tư Tuyên Dương.
Vừa nhẹ vừa mềm, chọc đến khí huyết trong thân thể của ác ma trẻ tuổi nhảy lên nhảy xuống, trái tim vui vẻ nhảy nhót đập không ngừng.
"Nụ hôn chào buổi sáng." Úc Sâm lại lần nữa nhắm mắt nằm trở về, vẻ mặt mệt mỏi.
Tư Tuyên Dương nhẹ lau đi mồ hôi trên mặt anh, ngón tay xẹt qua băng gạc, thở dài: "Thân thể không khỏe còn trêu chọc linh tinh, em thấy anh đúng thật là chuyên môn khắc em tra tấn em."
Cuối cùng còn bổ sung một câu: "Hy vọng lúc trở về thế giới hiện thực, sau khi khỏe lên cũng có thể duy trì tinh thần chủ động hiến thân chọc em."
Úc Sâm nhắm hai mắt im lặng giả chết.
Tư Tuyên Dương xuống giường lấy khăn nóng và hộp thuốc, cẩn thận lau khô người cho anh, lại cẩn thận thay thuốc trên cổ.
Chắc do tối hôm qua lúc ngủ bất cẩn vặn vẹo mấy cái, vết thương lại lần nữa ra máu, trên cổ tinh tế trắng nõn trông vô cùng khó chịu.
Úc Sâm hé nhỏ mắt, thoáng nhìn qua sắc mặt lạnh lẽo cùng đôi môi mím lại thành một đường thẳng của ác ma đang thay thuốc, thức thời nhắm mắt lại, tiếp tục xụi lơ.
Vừa quấn xong băng gạc mới, liền có người gõ cửa.
Tư Tuyên Dương cũng không vội, cẩn thận thắt nút băng gạc, sau đó mới nhét Úc Sâm vào chăn, khoác quần áo đi mở cửa.
Vừa mở cửa, Tư Nam đã lôi kéo Lạc Vũ hấp tấp xông vào, trong miệng hỉ khí dương dương nhắc mãi: "Cuối cùng cũng đến ngày này, cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này, ông đây thật là vui....."
Lạc Vũ ngáp một cái đóng cửa lại, một bên oán giận: "Anh trai cậu điên rồi, tối hôm qua anh ta ngủ không được bao nhiêu, có khi còn đột nhiên cười khúc khích mấy tiếng, khiến tôi cho rằng anh ta bị quỷ nhập!"
Tư Tuyên Dương gật đầu với cậu: "Đúng là có ngáo một tý, cậu vất vả rồi."
"......"
"Úc ca còn chưa dậy sao? Bên ngoài loạn xạ ầm ĩ." Tư Nam ồn ào ngồi lên sô pha.
Tư Tuyên Dương liếc mắt nhìn anh: "Bên ngoài ồn ra sao em không biết, nhưng em biết nếu anh còn làm ồn nữa, sau khi Úc ca trở về sẽ đập chết anh."
Tư Nam: "......"
Anh hạ thấp giọng thì thầm: "Em nói đúng, anh sai rồi."
"Chậm, tôi bị đánh thức rồi." Úc Sâm nhắm mắt lạnh lùng nói.
"Úc ca cậu nói được rồi à? Xem ra hai mẹ con kia không nói dối," Tư Nam kinh ngạc, ngay sau đó liền tái mặt: "Đừng mà..... Nể tình người anh em tôi đã gả cho cậu đứa em trai, tha cho tôi một lần thôi!"
Úc Sâm mở mắt, nhìn qua đại ma đầu lãnh khốc soái khí cũng đúng lúc nhìn lại anh, khóe miệng gợi lên một nụ cười giảo hoạt: "Cũng đúng."
Tư Tuyên Dương nhướng mày khẽ cười một tiếng: "Chậc, cười ngọt như vậy, lại bắt đầu trêu người? Lời lúc nãy em nói, từ ngày này trở đi mỗi ngày đều phải nhớ rõ."
Úc Sâm: "......"
"Nói gì thế?" Tư Nam chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Úc ca mới tỉnh sao? Tôi đệt! Hai người quá không phúc hậu rồi, không ngờ lại cùng nhau hợp tác gài tôi!"
Tư Tuyên Dương cười: "Với chỉ số thông minh của anh, cần hợp tác sao?"
"...... Đi chết đi!"
"Đúng rồi, anh vừa mới nói tình huống bên ngoài ra sao?"
"Tối hôm qua chết không ít người," Tư Nam khoa trường làm mặt quỷ, "Một số người dùng hết kẹo Halloween để đổi lấy thẻ thông hành cũng đã chết, máu đẫm đầy đất, những người không có thẻ, vừa rồi cũng xông vào phòng người ta lục tung tìm kiếm, còn có vài người sờ soạng mò mẫm trên quần áo của người chết, thật đúng là người trước trồng cây người sau hái quả....."
"Quy tắc nói không thể trộm và cướp, nhưng một số người muốn lách luật, muốn sử dụng một vài cách khiến người giữ thẻ trực tiếp thừa nhận là cho,"Lạc Vũ nói, "Quá nóng vội, hiện tại rất nhiều người nhao nhao lên."
"Còn hai người chúng anh, dính ánh sáng của em, tạm thời không bị quấy rầy," Tư Nam chớp chớp mắt với Tư Tuyên Dương,c"Nhưng vừa rồi khi đi ngang qua hành lang, có vài người trong mắt mang theo hâm mộ ghen tị hận thù, cho nên vì bảo đảm an toàn, không bị mấy người bệnh tâm thần đó không biết khi nào sẽ nổi điên tàn hại, anh trai quyết định......"
"-- hôm nay mỗi giờ mỗi phút sẽ dính chặt lấy em trai yêu dấu của anh!"
"......"
......
Úc Sâm cảm thấy chóng mặt lẫn mất sức, được Tư Tuyên Dương mặc xong váy, bế lên.
Anh còn chưa nhớ ra mình có thể nói, đầu tiên là mờ mịt 'ừm' một tiếng, cung phản xạ dạo quanh một lần trong đầu, mới hỏi: "Sao lại ôm nữa? Anh cảm thấy như vậy quá cao điệu, hôm nay tính tình ai nấy đều nóng vội, tốt nhất là không kích thích người khác."
Tư Tuyên Dương không tín nhiệm liếc anh một cái, nói: "Một ngày mặc váy cuối cùng, em không quá tin câu nói sau trở về sẽ mặc váy thủy thủ cho em xem của anh lúc trước, thừa dịp hôm nay có thể ôm liền ôm cho đã, hơn nữa, thả anh xuống, bản thân anh có thể thuận lợi không ngã leo hết cầu thang à?"
Tư Nam cùng Lạc Vũ nghe được ba chữ 'váy thủy thủ', biểu tình phúc tạp ăn ý liếc nhau, sau đó lại giả điếc.
Úc Sâm thở dài, u buồn dựa đầu lên vai ác ma, "Em hiện tại lại có thái độ hoài nghi đối với bạn trai em, rất không tốt, hơn nữa anh càng muốn nói chính là..... Dây xích trên người em cộm anh khiến anh không thoải mái."
Tư Nam ở bên cạnh phun tào: "Cậu là công chúa đậu hà lan à? Mỏng manh như vậy, trước kia lúc hai ta quen biết nhau tại sao lại không thấy cậu như này?"
"Anh có yêu đương với anh ấy đây, vì sao phải có thái độ giống nhau?" Tư Tuyên Dương buột miệng thốt ra.
"Đệt cả nhà em! Anh trai đang giúp em!" Tư Nam khiếp sợ, "Tại sao lại có địch ý với anh?"
"......"
Tư Tuyên Dương yên lặng giả điếc: PTSD () vụ chị dâu thôi.
[() Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài> tháng và bắt đầu trong vòng tháng sau sự kiện.]
......
Đại sảnh lầu một đã có một ít người đang ăn, sau khi thấy Tư Tuyên Dương ôm Úc Sâm đi xuống, vẻ mặt hoặc ít hoặc nhiều đều có chút thay đổi.
Một cô gái thần sắc lãnh đạm đi tới, Úc Sâm nhớ rõ cô ta là người quấy phá mối quan hệ của hai người Viên Phi và Hoàng Chinh Hiên.
Cô ta nhìn băng gạc trên cổ của Úc Sâm, lại yên lặng nhìn về phía Tư Tuyên Dương, nhẹ mỉm cười: "Hồi nãy chúng tôi tìm thấy thi thể của Viên Phi, đã lạnh thành khối băng, nhưng có một người học y kiểm tra qua, nói gã chết rất thống khổ, trên cổ bị cắt ra nhiều miệng vết thương, chảy máu đến chết, nền tuyết xung quanh thi thể cũng đỏ một vùng."
Úc Sâm lông mi run rẩy, không nói gì mà vùi mặt vào cổ Tư Tuyên Dương.
Cô ta lại nói: "Là cậu làm đúng không? Tuy rằng tôi không rõ cậu làm cách nào có thể giết người mà không bị trừng phạt, nhưng chúng tôi không phải hạng người thích xen vào chuyện của người khác, cậu xác thực rất lợi hại......"
"Tôi sẽ không động thủ với những người khác, cũng không cần thiết, các người cứ yên tâm đi,"
Tư Tuyên Dương đánh gãy cô, ôm chặt lấy người tinh thần sa sút trong lòng, mặt vô cảm liếc nhìn từng người xung quanh, trong giọng nói lộ rõ ý cảnh cáo hung tàn.
"-- chỉ cần các người đừng ngu dốt động vào người bên cạnh tôi."