Ta vẫn đi tiếp về phương Nam, trong lòng ta cứ cảm giác có một giọng nói đang thúc giục ta, ở phương Nam vẫn còn có sứ mệnh chưa hoàn thành, chờ ta đến thực hiện.
Ta cố ý đi đến phủ Quảng Nam, ở trước cổng Trần phủ hiện tại, à không phải, bây giờ không còn là Trần phủ nữa mà đã đổi thành Hạ phủ, nghe nói đây là người làm ăn, thảo nào sư tử đá trước cổng cũng bị thay đổi thành hai con tỳ hưu to lớn.
Thời gian trôi qua, đường phố vẫn là đường phố năm ấy, phiến đá vẫn nằm đó. Mọi thứ dường như đã thay đổi nhưng lại giống như không gì thay đổi, bất kể thế nào, ta vẫn là ta khi đó, một Đồng Hoa trong trắng, sạch sẽ.
Đúng vậy, vì để dễ dàng đi lại ở bên ngoài, ta đã tự đổi tên mình thành Đồng Hoa.
Cha mẹ vốn đặt tên cho ta là Mãn Hoa, sau khi vào phủ, tiểu thư đã đổi thành Đồng Nhi, nhiều năm sau đó mọi người đã quen gọi ta là Đồng Nhi.
Nhưng ở bên ngoài, nếu ta tự giới thiệu mình là Đồng Nhi, nghe có hơi ngượng ngùng, thế là ta ghép mỗi chữ trong hai cái tên lại thành một cái tên mới là Đồng Hoa.
Lần này ta ở lại phủ Quảng Nam mười ngày, đi hết những con đường mà trước đây ta chưa từng đi.
Hóa ra ở đây có một cây cầu đá, soi bóng sóng xanh, trên bờ là từng hàng dương liễu thẳng tắp, ta chợt nhớ đến câu thơ tiểu thư đã dạy: Dương liễu xanh nước sông lặng, chợt nghe tiếng chàng hát trên sông.
Cũng không biết thiếu gia và tiểu thư phủ Quốc công đã thành thân hay chưa, một người tốt như hắn xứng đáng có một cô nương tốt bầu bạn bên cạnh, sống một đời bình an suôn sẻ.
Đi hết phủ Quảng Nam, ta lại lên đường đi đến phủ Bình An.
Đó là quê hương của ta, ta từ nơi đó đến, cũng nên trở về đó ngắm nhìn lại.
Cứ như thế ta chậm rãi đi về nơi đã sinh ra ta, gõ cửa nhà Nha bà.
Nha bà thấy ta thì tỏ ra ngạc nhiên, nhìn một hồi lâu mới nhận ra ta, vội vàng mời ta vào nhà:
“Nghe nói cha của ngươi đã chuộc ngươi về, cả nhà đã dọn vào trong thành rồi mà, sao ngươi lại một thân một mình về đây? Chẳng lẽ lại gặp khó khăn rồi sao, lại đến đây bán mình lần nữa à?” Nhiều năm như thế, Nha bà cũng đã già, trước đây ta phải ngẩng đầu lên nhìn bà ấy, nhưng bây giờ phải khom người xuống chút mới có thể nắm lấy tay bà:
“Cháu không gặp khó khăn gì cả, lần này đến đây chỉ muốn cảm ơn bà, năm đó bà đã tìm cho cháu một nơi gửi gắm tốt như vậy, bà đã cứu sống cả nhà cháu, cháu đến tạ ơn cũng là điều nên làm.”
Nha bà xua tay:
“Không cần màu mè như thế, ta chỉ là người trung gian, đó là phúc trong mạng của ngươi, đi đến đâu đều sẽ có phúc tinh phù hộ.”
Ta hỏi Nha bà, bây giờ còn có cô nương nào bán mình không?
Nha bà kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ ta về đây để mua cô nương sao?
Ta cười nói:
“Cháu muốn về quê mở một tiệm thêu, đến chỗ bà xem xem có người nào thích hợp hay không sẽ chuộc thân cho họ, để họ đến tiệm giúp việc.”
Nha bà luôn miệng niệm phật, nói với ta:
“Hiện giờ mùa màng tươi tốt, cuộc sống mọi người dần khá hơn, trong quê đã không còn thịnh hành việc bán con nữa rồi, hiện giờ chỉ có ba cô nương còn ở đây.”
Một cô nương là do cha nàng vì thua bạc nên bán vào, một cô nương là vì cha mẹ qua đời nên thúc bá đã bán vào, người còn lại giống như ta năm đó, vì muốn kiếm tiền bốc thuốc cho mẹ nên đã bán mình đi.
Đều là những đứa trẻ đáng thương, bà còn nhờ ta chăm sóc tốt cho họ.
Ta đồng ý với Nha bà, sau đó lấy ra năm mươi lượng bạc đưa cho bà ấy rồi dắt ba cô nương kia đi.
Ánh mắt của họ nhìn ta rất ngây ngô hệt như ta năm đó, đôi mắt không có hy vọng không có ánh sáng, cảm thấy đi đâu cũng sẽ bước vào ngõ cụt.
Ta thật sự mở một cửa tiệm thêu trong trấn, tên tiệm Đồng Hoa Ký do ta tự đặt, từ đó ta yên ổn định cư lại nơi đây.