Ninh Hoa tướng quân dẫn binh cứu viện, đám người hỗn loạn bên ngoài có nghĩa lý gì đâu?
Khi ta nghe thấy Phương giáo dụ lấy được cam kết của nhân chứng đã hào hứng đ.ấ.m hắn một quyền:
“Tiểu tử giỏi lắm.”
Hắn ngại ngùng hỏi ta, khi nào thì bên trên mới ban thưởng xuống, hắn thích một cô nương, hai người đã sắp thành thân, đến lúc đó song hỷ lâm môn, rạng danh tổ tiên.
Ha ha, anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, giống hệt như ta vậy.
Nghe nói trong nhà hắn mở một cửa hàng điểm tâm, ta chợt thấy hơi thèm, bánh ngọt mà nha đầu Đồng Nhi làm ngon cực, đã lâu rồi ta chưa được ăn.
Vậy thì nể mặt tiểu tử này, bổn tổng đốc sẽ đến cửa hàng điểm tâm nhà hắn nếm thử vậy, để cửa hàng nhà hắn cũng được vẻ vang.
Thế là chúng ta đã hẹn sẵn ngày giờ, hôm đó một đám người trong nha môn chúng ta chậm rãi đi tới, còn chưa đến cổng, ta đã nhìn thấy một tiểu cô nương đang bận rộn luôn tay ở trước cửa hàng.
Đợi đã, sao người này lại quen mắt thế, đó chẳng phải là Đồng Nhi sao? Chẳng lẽ người sắp thành thân với Phương giáo dục lại chính là Đồng Nhi?
Ta tức tối quay đầu rời đi.
Ta muốn nhanh chóng trở về viết thư hỏi mẹ, tại sao Đồng Nhi sắp gả đi rồi mà ta lại chẳng hề hay biết, đây là đạo lý gì chứ?
Rốt cuộc mẹ ở nhà làm gì mà ngay cả con dâu của mình cũng không canh chừng được, còn để nàng chạy theo người khác đến tận đây?
Lá thư hồi âm của mẹ đến dọc đường đi về kinh phục chức ta mới nhận được.
Trong thư mẹ mắng ta một trận từ đầu xuống chân, hỏi vì sao lâu như thế mà không có một lá thư nào gửi về nhà, còn hỏi ta vì sao lại bị giáng chức, cuối cùng mới nói Đồng Nhi và Thái Âm đồng hành cùng nhau đi xuống Giang Nam du ngoạn, người thành thân là Thái Âm.
Lúc thánh thượng nhìn thấy chứng cứ phạm tội ta trình lên, ngài mừng rỡ vô cùng, điều này đồng nghĩa với việc mấy thế gia đại tộc kia sắp gặp xui xẻo, trong đó phủ Định Quốc Công cũng bị liên lụy, chuyện tứ hôn hoàn toàn bãi bỏ.
Nhưng ngài lại nói với ta, dù sao cũng chưa thành thân, nếu như không thích tiểu thư nhà Định Quốc Công, có muốn cân nhắc đến công chúa không? Không không không, ta không cần công chúa, ta chỉ cần Đồng Nhi.
Thánh thượng lại ném vỡ chén trà, hạ lệnh giáng cấp của ta, lệnh cho ta đến phủ Bình An làm tuần phủ.
Tuần phủ thì tuần phủ thôi, dù sao cha ta năm đó cũng là tri phủ, tuần phủ tốt xấu gì cũng cao hơn một cấp so với tri phủ, đợi đến khi phủ Bình An đã dẹp yên, ta sẽ đón cha mẹ và Đồng Nhi đến đây, cả nhà bọn ta sẽ lại đoàn tụ với nhau.
Không ngờ, trong thư gửi đến mẹ lại mắng ta một trận nữa, nói rằng sau khi Thái Âm thành thân, một mình Đồng Nhi đã rời khỏi Phúc Tuyền Châu, hiện giờ không biết đã đi đến nơi nào.
Haiz, thật xui xẻo, chức quan không còn, nàng vợ nhỏ còn chạy mất, biết than trách với ai đây.
Tức giận thì tức giận, nhưng công việc thánh thượng giao phó vẫn phải hoàn thành.
Phủ Bình An bị tổn thất nặng nề trong trận chiến lần này, ta phải quản lý nó thật tốt, khôi phục sản xuất, ổn định lòng dân, nói không chừng sẽ làm thánh thượng vui lòng khôi phục lại chức quan cho ta.
Tận tụy làm việc suốt hai năm, ta đã quản lý phủ Bình An đâu ra đấy, cuộc sống của người dân cũng dần tốt hơn, ta cũng có nhận được chút tiếng tăm trong dân gian.
Mọi người đều nói tuần phủ đại nhân hết lòng với dân chúng, ngài là một vị quan tốt.
Cuối cùng ta cũng không phụ lòng mong đợi của cha, lên ngựa có thể dẫn quân, xuống ngựa có thể an dân. Chỉ đáng tiếc, ta vẫn chưa tìm được Đồng Nhi.
Vào ngày lễ Quan Âm, trong nha môn cũng được nghỉ, ta không có việc gì làm nên cũng đi dạo trên đường, ngắm nhìn dân chúng khắp nơi, cảm nhận cuộc sống thanh bình của họ.
Đội ngũ diễu hành rất hoành tráng, họ khiêng một cái kiệu, ngồi trên triệu là người sắm vai Quan Âm nương nương năm nay, áo bào trắng phất phơ theo gió, bàn tay trắng nõn nâng bình, miệng cười trong trẻo.
Đợi đã, người này sao có hơi giống Đồng Nhi vậy?
Ta vội vàng trở về nha môn, sai người đi điều tra xem người sắm vai Quan Âm năm nay rốt cuộc là ai?
Chẳng mấy chốc đã có tin báo, trong thành có mở một cửa hàng tên là Đồng Hoa Ký, chủ nhân của nó là một cô nương, chủ yếu kinh doanh các sản phẩm thêu thùa, điểm tâm và son phấn. Cô nương này rất tốt bụng, chuyên thu nhận những nữ tử gặp khó khăn phải chọn bán thân, nàng dạy họ tay nghề để kiếm sống, giúp họ chuyện tiền nong. Nàng nổi tiếng hiền lương khắp mười dặm tám thôn đều biết, bởi vậy nên mọi người mới tiến cử nàng sắm vai Quan Âm nương nương năm nay.
Đồng Hoa Ký, Đồng Hoa Ký, ta đã không thể ngồi yên được nữa, người ta luôn nhớ nhung lại ở ngay bên cạnh ta, ta phải nhanh chóng đi tóm lấy nàng, không thể để nàng chạy mất nữa, ta đã hai mươi rồi, nếu còn để nàng chạy sợ rằng ta sẽ độc thân cả đời mất.
Ta vội vã chạy đến chùa Quan Âm, trời đã sập tối rồi, may mà vẫn còn kịp, cô nương ta yêu tha thiết vẫn còn ở trong chùa. Vậy thì ta ở sẽ trấn thủ ở trước sơn môn, như vậy sẽ không bỏ lỡ nàng nữa!