Cuộc sống ở Bắc Mộ Châu cũng không dễ dàng, so với cảnh xuân tươi đẹp gió sông dịu dàng ở Giang Nam thì ngày tháng ở đây gian nan hơn nhiều.
Thực phẩm và quần áo chắc chắn sẽ không được đẹp đẽ như ở Giang Nam, bởi vì triều cục bất ổn nên quân đội phải chuẩn bị đầy đủ cho chiến tranh, nam giới đều phải ra trận diễn tập, còn nữ quyến thì ở hậu phương làm giày quân đội, may chiến bào.
Nhạc lão gia chuẩn bị cho chúng ta một ngôi nhà có sân lớn để ở lại, trong nhà lão gia không có nhiều người thân, cho nên trong viện chỉ có người trong Trần phủ.
Mọi người dần lấy lại tinh thần sau thảm họa tù ngục, trong viện cũng dần vang đến tiếng cười nói.
Lão gia làm phụ tá trong quân, thiếu gia cũng tòng quân, phu nhân đã nói, chỉ có đánh thắng Ngũ vương gia, chúng ta mới có thể có cuộc sống tốt hơn. Vì thế mọi người lại toàn tâm toàn ý làm mọi việc trong khả năng, hy vọng có thể sớm ngày nghênh đón ngày lành thắng lợi.
Thời gian dường như trôi qua chậm lại, ở trong viện thường chỉ có đám hạ nhân bọn ta ở cùng nhau, mỗi ngày lão gia và phu nhân đều phải đến trong quân doanh bàn chuyện, thiếu gia đi theo Nhạc lão gia ra tiền tuyến, ta phơi khô lông cáo, cẩn thận cạo sạch lông, sau đó làm thành miếng đệm đầu gối và áo lót bên trong ấm áp.
Áo giáp nặng như vậy, hy vọng thiếu gia có thể bớt cực nhọc hơn.
Đôi lúc lại truyền đến những tin không hay, ví như Thánh thượng đã băng hà, Ngũ vương gia và Bát vương gia tranh nhau túi bụi, hai quân nam bắc xắn tay áo hăm he như sắp lao vào đánh trận.
Có đôi khi lại có những tin tốt, ví như Trương tướng quân ở phía tây đã dẫn binh đều đầu quân, Đông dương Vương công phía Đông ủng hộ Bát vương gia. Mỗi ngày ở cổng thành có rất nhiều người tiến vào, có người đầu quân, cũng có lưu vong trôi dạt từ phương khác tới.
Cứ lôi kéo nuôi quân như thế nửa năm, chiến tranh vẫn phải diễn ra, bởi vì thiếu gia ở tiền tuyến, mọi người đều ăn ngủ không yên.
Phu nhân nhìn thấy bọn ta lo âu, bèn lên tiếng khuyên giải:
“Nam nhân bao giờ cũng muốn tạo dựng lập nghiệp cho mình, hắn muốn làm chim ưng, thì sẽ không thể cứ mãi làm gà con nấp trong lòng mẹ được. Việc chúng ta có làm chính là âm thầm ủng hộ hắn, làm hậu phương vững chãi nhất để hắn tựa vào.”
Tin tức tốt nhất trong thời gian này chính là chúng ta đã tìm được tiểu thư, binh sĩ đi đến đón người đã sai cấp dưới đến báo tin, tiểu thư và cả nhà ta còn năm ngày đường nữa sẽ đến nơi.
Thế là trong viện nhà lại hào hứng hẳn, đã hơn một năm mọi người chưa gặp được tiểu thư, ai nấy đều trông ngóng nàng bình an trở về.
Đương nhiên ta chính là người vui nhất, tiểu thư đã về, cha mẹ và đệ đệ cũng sẽ về theo, cả nhà ta sắp được đoàn tụ rồi. Đợi đến ngày thứ năm, từ sáng sớm ta đã thức dậy, cùng Thái Âm và Trương ma ma di chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn.
Đợi đến giữa trưa, quả nhiên đã nghe thấy tiếng cười trong trẻo của tiểu thư. . truyện xuyên nhanh
Nàng từ đằng xa chạy tới ôm chầm lấy ta:
“Đồng Nhi, Đồng Nhi yêu dấu của ta, ta lại gặp được ngươi rồi, chúng ta lại có thể bên nhau rồi!”
Phía sau là cha mẹ và đệ đệ của ta, nhìn ai cũng long đong vất vả.
Sức khỏe của mẹ ta đã tốt hơn, đi đường dài như thế mà cũng chỉ hơi mệt mỏi, đệ đệ đã trưởng thành còn cao hơn ta, ta sắp đã không nhận ra đệ ấy nữa.
Thế này đã tốt lắm rồi, trong giây phút này đây ta chỉ biết, bình an là tốt, đoàn tụ là đã tốt lắm rồi.
Trên bàn ăn, tiểu thư kể lại câu chuyện xuyên suốt một năm qua.
Đêm đó, nàng được cha ta bế đi thẳng về khách đi3m vùng ngoại ô, đợi khi trời vừa sáng lập tức lên đường về quê.
Tuy rằng điều kiện trong nhà không bằng Trần phủ, nhưng cha mẹ vẫn khăng khăng nhường phòng ngủ tốt nhất trong nhà cho tiểu thư ở, phòng ốc tuy đơn sơ nhưng cũng được quét dọn sạch sẽ. Họ nói với bên ngoài đây là ta đã được chuộc thân về, ngày thường rất ít khi ra ngoài, nên cũng không ai biết người bên trong lại chính là đại tiểu thư nhà Trần phủ.
Về sau nghe nói sắp đánh trận, đệ đệ phản ứng nhanh sợ sẽ có người tìm đến nhà, vội vã bỏ lại ruộng nương nhà cửa, cả nhà vào trong thành tìm việc làm, dù sao cũng làm thợ mộc, chạy đến nơi nào cũng làm được. Họ giấu kín tiểu thư trong nhà, không ai tìm đến được, thậm chí ngay cả binh sĩ do phu nhân phái đi cũng tìm suốt nửa năm mới thấy.
Đệ đệ xấu hổ gãi đầu:
“Ta chỉ sợ kẻ thù tìm đến.”
Phu nhân mỉm cười an ủi:
“Nhờ có ngươi thông minh nhanh trí biết phòng ngừa từ trong trứng nước, nếu không cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”