Chương
“Đã cống hiến cho trường tôi nhiều như vậy”.
“Cậu có yêu cầu gì không? Ví dụ tên của thư viện sẽ được đặt theo tên cậu”.
“Không cần, chỉ cần con em chúng ta thích tôi có thể quyên thêm mấy cái thư viện nữa”.
Trần Thiên Hạo gật đầu nói.
“Cái, cái gì cơ?”
“Cậu còn muốn quyên thêm mấy cái nữa á?”
Ngô Đông kinh ngạc há hốc mồm.
Hoa Nhụy đứng bên, lo lắng muốn nhắc nhở Trần Thiên Hạo.
Có tiền cũng không được tiêu pha như vậy.
Mắt Ngô Đông sáng rực lên, ông ta kích động nói.
“Vậy tất nhiên là được”.
“Chúng ta có thể xây thêm phòng khoa học, phòng thí nghiệm, trung tâm giải trí”.
“Mỗi lần đi họp ở thành phố, nhìn thấy những đứa bé được hưởng thụ môi trường học hiện đại, tôi vô cùng ngưỡng mộ”.
“Nếu như nông thôn chúng ta cũng có điều kiện như vậy thì có chẳng cần lo đất nước thiếu nhân tài rồi”.
“Hiệu trưởng Ngô, chúng ta bàn đến chuyện nhập học đi”.
Hoa Nhụy ngồi bên nói xen vào.
Một thư viện là đủ rồi, Ngô Đông này tham quá.
Cái gì mà phòng khoa học, phòng thí nghiệm.
Ông ta chỉ muốn moi tiền của Trần Thiên Hạo thôi.
“Đúng đúng đúng, nói chuyện nhập học thôi”.
Ngô Đông gật đầu, không muốn chuyển chủ đề khác lắm.
“Xin hỏi cậu Trần, học sinh nhập học là người nhà của cậu hay là…”
Người có thể bỏ ra một triệu, con cái chắc chắn cũng phải học trường quý tộc đẳng cấp quốc tế.
Vậy nên theo như ông ta thấy đối phương chỉ muốn làm việc thiện, giúp đỡ một đứa trẻ nghèo khó nào đó không được đi học thôi.
Người lương thiện như vậy, ông ta thấy nhiều rồi.
“Là con trai tôi”.
“Năm nay mười ba tuổi, ông xem sắp xếp học lớp nào?”
Trần Thiên Hạo nghĩ một lúc rồi nói.
Anh cũng không rõ nhóc học lớp mấy rồi.
“Con trai cậu?”
Ngô Đông xấu hổ, tác phong của người có tiền đều kỳ lạ vậy sao.
“Nếu như cậu chưa rõ cấp học của bé thì chỉ cần để chúng tôi làm bài kiểm tra đầu vào là được”.
Ngô Đông nghĩ một lúc rồi nói.
“Vậy thì được, cứ làm theo lời ông nói đi”.
“Cần thủ tục gì, ông cứ nói với Hoa Nhụy là được”.
Trần Thiên Hạo đứng dậy đi ra ngoài.