Chương
Có thể thấy người này coi trọng nó đến thế nào.
Bên trong khung ảnh là những tấm ảnh đen trắng cũ kỹ.
Trần Thiên Hạo có thể nhận ra.
Đây là bức ảnh chụp trong quân đội, đằng sau khuôn mặt tươi cười xán lạn kia là chiến trường chất đầy xác chết.
Một tấm.
Hai tấm.
Ba tấm.
Có tổng cộng mười tấm, mỗi bức đều có cùng một người đàn ông, miệng người này rất rộng, luôn mỉm cười, lộ ra vẻ trẻ trung phấn chấn.
Có điều nhìn kỹ lại.
Có thể thấy càng về sau nụ cười trên mặt càng không tự nhiên.
Đôi mắt trở nên trống rỗng vô hồn.
Đến bức cuối cùng sắc mặt Trần Thiên Hạo hiện lên vẻ khiếp sợ.
Đây là một bức ảnh tập thể, trên đó có ít nhất mười mấy người, anh vừa nhìn liền nhận ra người thứ ba là bố mình, Trần Vĩnh Cường. Sau đó anh phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
Hình như là Lưu Bá Thiên, cùng với Triệu Thiên Đạo đang ngồi.
Hoa Nhụy tiến lên chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi.
“Đây là bố tôi”.
Trần Thiên Hạo nhíu mày, hỏi.
“Bố cô là lính Nam Cương?”
“Sao anh biết?”, Hoa Nhụy kinh ngạc nhìn anh.
Trùng hợp vậy sao.
Ông ta là chiến hữu của bố anh.
Trần Thiên Hạo chỉ vào một người ở giữa.
“Đây là bố tôi”.
Hoa Nhụy kinh ngạc nhìn người kia, sau đó lại nhìn Trần Thiên Hạo.
Cô ta mỉm cười.
“Chúng ta có duyên thật”.
Trần Thiên Hạo gật đầu, cười nói.
“Thế hệ của bọn họ đều là những người anh hùng thật sự”.
“Anh hùng?”
“Nếu là anh hùng thật sự thì sao lại khiến vợ mình bỏ đi, sao có thể trở thành một tên nghèo kiết xác không nuôi nổi con mình chứ”.
“Nếu thật sự là anh hùng thì sao suốt ngày say rượu rồi hành hạ bản thân”.
“Hành hạ người nhà”.
Hoa Nhụy nói, nước mắt lăn dài.
Trần Thiên Hạo đột nhiên không biết phải nói gì.
Đúng là có nhiều người xông pha chiến đấu nơi chiến trường nhưng khi quay lại cuộc sống thường nhật thì vô cùng hoang mang.