Chương
“Ồ, anh nói người đó hả. Anh ấy là đồng nghiệp của tôi, anh ấy về nhà rồi”.
Hoa Nhụy thản nhiên đáp.
“Về nhà?”
“Sao tôi không tin nhỉ?”
“Lúc đến đây chúng tôi nghe ngóng được, tên đó về nhà cùng cô mà”.
Lão Hắc mặt mày u ám, uy hiếp Hoa Nhụy.
“Hoa Nhụy, cô đừng quên thân phận của mình, bố cô đã nhận của tôi một triệu tiền sính lễ rồi”.
“Bây giờ cô là con dâu nhà họ Phùng, cô dám gây chuyện ở bên ngoài, tôi sẽ giết cả nhà cô”.
“Có bản lĩnh thì giết tôi đi, nói cho ông biết tôi sẽ không gả cho Phùng Bân, còn một triệu kia, ai lấy thì đi đòi người ấy”.
Hoa Nhụy vừa nghe thấy Lão Hắc uy hiếp mình liền nổi giận.
Nói xong tim cô ta đập thình thịch, cảm giác sợ hãi lan ra.
Lão Hắc cảm thấy ngứa tay, ông ta là người có thù tất báo, không có ai ở Tam Hương Ngũ Lí dám động vào ông ta.
“Mẹ nó, dám nói năng như vậy với ông đây hả?”
“Hôm nay, ông đây sẽ cho mày biết tay”.
Nói xong liền đánh mắt với hai tên đàn em, hai tên đó cười xấu xa, tiến lên khống chế Hoa Nhụy.
Hoa Tiểu Bình cứ trốn trong nhà không dám ra.
Lúc này nhìn thấy Hoa Nhụy bị bọn họ khống chế, ông ta không nhịn được nữa.
Lảo đảo xông ra ngoài.
“Lão Hắc, có gì cứ đổ lên đầu tôi”.
“Đừng động vào con gái tôi”.
Hoa Tiểu Bình hét lớn, cơ thể run rẩy kịch liệt.
Mười mấy tên côn đồ nhìn thấy Hoa Tiểu Bình đứng còn chẳng vững thì không kìm được mà cười phá lên.
“Chết mẹ mày đi”.
Một tên tiến lên tung cước, đá Hoa Tiểu Bình ngã ra đất.
Còn hai tên đứng sau kéo Hoa Nhụy đi vào trong nhà.
“Bố, Hoa Nhụy là vợ con”.
Phùng Bân ngăn Lão Hắc lại rồi nói.
Lão Hắc trợn trừng mắt nhìn hắn.
“Con trai, thiếu gì gái, hôm nào bố tìm cho con một đứa khác. Còn con Hoa Nhụy này, bố nhất định phải xử lý nó”.
Phùng Bân mặc dù không muốn nhưng không dám cãi lời bố, chỉ có thể lặng lẽ lùi về sau.
Gò má Hoa Tiểu Bình đỏ lên, ông ta bò dậy nhìn Hoa Nhụy bị kéo vào trong nhà, ông ta nhặt hai chai rượu từ dưới đất lên, xông thẳng vào trong.
“Bộp!”
Vừa đi đến cửa nhà liền bị một tên đá bay ra ngoài.