Đông Hoang Thần Vương

chương 321

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Có lẽ vì nghe thấy lời động viên của Trần Thiên Hạo, cơ thể hắn đã lập tức run lên.

“Chủ nhân, tôi sẽ cố gắng hết sức, không làm anh thất vọng”.

Vừa ra khỏi tầng hầm, anh đã trông thấy bà Trần ngồi trong sân với cặp lồng trên tay.

“Mẹ à, mẹ định làm gì vậy ạ?”

“Thiên Hạo, con và mẹ cùng đến bệnh viện nhé, mẹ mang ít canh gà cho Tiểu Nguyệt, để con bé bồi bổ sức khoẻ”.

Bà Trần cất lời.

“Mẹ đừng đi ạ, để con đi một mình là được rồi”.

Trần Thiên Hạo dịu giọng khuyên nhủ.

“Sao lại thế được, Tiểu Nguyệt nằm viện, mẹ phải đi thăm con bé chứ”, bà Trần kiên quyết nói.

“Mẹ à, bác sĩ bảo là bây giờ Tiểu Nguyệt cần tĩnh dưỡng. Mẹ mà đến đó thì cô ấy lại bận rộn tới lui, làm sao nghỉ ngơi được ạ. Mẹ nghe lời con, ở nhà nhé”.

“Sức khoẻ của Tiểu Nguyệt vẫn ổn, chỉ là chịu một chút kch thích thôi ạ”, Trần Thiên Hạo tiếp tục khuyên.

Bà Trần thở dài.

“Vậy thôi được, con mang canh gà đến đó ngay đi, lần lữa là canh nguội mất đấy”.

Trần Thiên Hạo khẽ lắc đầu cười.

Mẹ đối xử với Lưu Tiểu Nguyệt còn tốt hơn đối xử với anh cơ.

Mang theo tấm lòng của mẹ, Trần Thiên Hạo lái xe đến bệnh viện trung ương.

Trong phòng bệnh.

Sắc mặt của Lưu Tiểu Nguyệt đã tốt hơn ban sáng rất nhiều, có điều miệng vẫn còn đắng, chưa muốn ăn gì.

Lúc trưa, cô cũng chỉ ăn chút cháo.

Vì đây là phòng đơn, nên ngoại trừ lối vào nhà vệ sinh và lối ra vào, thì nơi này bày đầy quà cáp.

“Tiểu Nguyệt à, bố có hầm canh gà cho con, mua cả burger lừa nữa này, vẫn còn nóng đấy, con ăn một chút nhé”.

Lưu Cảnh Minh bước vào phòng với cặp lồng và một túi bánh mì cuộn trên tay.

Lưu Tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn rồi lắc đầu chán nản.

“Bố à, con không muốn ăn đâu”.

“Không được, sáng nay con đã không ăn gì rồi, trưa nay cũng chẳng ăn mấy. Bây giờ sức khoẻ của con đang yếu lắm, phải ăn uống đầy đủ”.

Lưu Cảnh Minh khuyên bảo con với giọng hơi tức giận.

Lưu Tiểu Nguyệt thật sự chẳng muốn ăn chút nào, nhưng lại không đành lòng khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng đến mức toát đầy mồ hôi của bố.

“Bố để xuống đi ạ, khi nào đói con sẽ ăn”.

Lưu Cảnh Minh bất lực thở dài, nghĩ bụng Tiểu Nguyệt không ăn uống gì thì sao mà được, định gọi điện báo cho Trần Thiên Hạo.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Lưu Cảnh Minh đã thấy Trần Thiên Hạo xách cặp lồng tiến đến, trong tay còn cầm một phần burger lừa.

Lưu Cảnh Minh không nén được cười, bèn chào Trần Thiên Hạo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio