Chương
Nước mắt bất giác tuôn rơi.
“Ngon lắm”.
Lưu Tiểu Nguyệt nặn ra một nụ cười trong làn nước mắt.
Dưới sự giục giã của Trần Thiên Hạo, Lưu Tiểu Nguyệt đã ăn hết canh gà và burger lừa.
Đứng trước cửa phòng, Lưu Cảnh Minh cảm thấy thật chua chát.
Cùng là canh gà và burger lừa, chẳng lẽ của Trần Thiên Hạo đem đến lại ngon hơn của mình sao?
Tuy lòng buồn man mác, nhưng Lưu Cảnh Minh cũng hiểu rõ một điều,
Thuở bé Lưu Tiểu Nguyệt đã không có tình thương của bố, dẫu bây giờ Lưu Cảnh Minh cố gắng bù đắp cách mấy đi nữa, thì cũng thiếu đi một chút hơi ấm ấy.
Luôn có một bức tường vô hình ngăn cách bố con họ!
Ăn cơm xong, Lưu Tiểu Nguyệt thấy có tinh thần hơn hẳn.
“Thiên Hạo này”.
“Em không muốn nằm viện nữa. Em muốn ra viện”.
Nếu như là trước đây, chắc chắn Trần Thiên Hạo sẽ đồng ý. Nhưng bây giờ Tiết Thiên Linh đang ở biệt thự ngoại ô, anh không yên tâm để Lưu Tiểu Nguyệt về nhà.
Ngẫm nghĩ một hồi, anh bèn khuyên nhủ.
“Tiểu Nguyệt à, chúng ta nghe lời dặn của bác sĩ, nằm viện vài ngày để theo dõi nhé. Chờ đến lúc khoẻ hẳn rồi hẵng ra viện”.
“Có phải anh không muốn em về không?”
Lưu Tiểu Nguyệt đột nhiên ngước lên nhìn anh, cất tiếng hỏi.
“Sao lại thế được?”
Trần Thiên Hạo lắc đầu. Nhưng nhìn thấy vẻ rưng rưng của Lưu Tiểu Nguyệt, anh lại không đành lòng.
“Ở thêm một hôm nữa thôi. Muộn nhất là ngày kia, anh sẽ đưa em về nhà”.
“Được, anh hứa đấy nhé”.
Lưu Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu, ăn no rồi bèn ngồi dậy, xuống giường để vận động một chút.
Sau đó Trần Thiên Hạo có ghé qua phòng bệnh của các cựu binh để thăm họ, bảo họ cứ yên tâm dưỡng thương.
Anh còn dặn Thanh Long phát cho mỗi cựu binh một tấm thẻ ra vào Nhà chiến thần.
Nếu họ muốn đến Nhà chiến thần thì chỉ cần ra viện là đi được ngay.
Các cựu chiến binh cảm động vô cùng.
Đến tối hôm ấy, Trần Thiên Hạo cùng Kẻ Ác và Chu Tước lái xe đến nhà xưởng bỏ hoang ở thành Đông.
Từ xa, bọn họ đã trông thấy có ánh lửa chợt loé lên rồi vụt tắt trong nhà xưởng biệt lập ấy.
Đôi mắt của Trần Thiên Hạo khẽ nheo lại. Sau khi xuống xe, anh bèn đưa mắt ra hiệu với Chu Tước.
Chẳng bao lâu sau, Chu Tước tìm được một cái máy quay được giấu ở một góc khuất gần đó.
“Chắc người đó vẫn còn ở xưởng”.
“Đi thôi!”
Trần Thiên Hạo ra lệnh. Chu Tước tựa như một con mèo hoang hoà mình vào đêm đen, trong tích tắc đã lao về phía nhà xưởng.
Đôi mắt đã bị che kín, Kẻ Ác dỏng tai nghe ngóng những chuyển động xung quanh mình.
Chân ma sát với mặt đất, hắn cũng tiến vào nhà xưởng với tốc độ không hề chậm.